Nhân viên khách sạn hoảng hốt với nhóm khách thuê phòng lúc 3h sáng
3h sáng, một nhóm thanh niên đủ cả nam nữ, tóc nhuộm đủ màu, xăm trổ đầy mình bước vào thuê phòng trong hơi men ngà ngà, một tiếng sau quản lý khách sạn lên kiểm tra thì tá hỏa với khung cảnh bên trong…
Làm lễ tân tại một khách sạn trên đường Hoàng Quốc Việt (Cầu Giấy, Hà Nội) được 3 năm nhưng chị Bích Diệp (24 tuổi) vẫn còn khá sốc khi chứng kiến những câu chuyện nhức nhối xảy ra ở “chốn nhạy cảm” này.
Chị kể: “Hôm đó, một khách nam đến thuê phòng khách sạn. khi đang trên đường lên tầng 4 đưa bao cao su theo yêu cầu cho khách, mình bỗng thấy máu chảy lênh láng từ cửa phòng 302 ở tầng 3. Gõ cửa mãi không thấy ai ra mở, mình sợ quá chạy thẳng xuống tầng 1 cầu cứu mấy anh bảo vệ. Phá cửa xông vào, đập vào mắt là hình ảnh một nam thanh niên nằm xõng xoài dưới nền nhà, hai mắt nhắm nghiền, mặt tái mét.
Hóa ra vì thất tình anh ta tìm đến khách sạn thuê phòng, rồi dùng dao lam cắt mạch máu ở cánh tay tự tử và để lại thư tuyệt mệnh. Hai nhân viên bảo vệ lập tức đưa anh ta đi bệnh viện cấp cứu. May mắn là cấp cứu kịp thời nên anh ta thoát chết. Nhưng khi tỉnh, anh ta lại trách mình : “ Sao không để em chết, cứu làm gì?” – Diệp kể.
Ảnh minh họa
Một trường hợp khác, khi đang ngủ gà ngủ gật ở quầy lễ tân, Minh Anh – một quản lý khách sạn trên phố Ngô Sỹ Liên (Hà Nội) bị gọi giật dậy
Minh Anh kể: “Lúc đấy là 3h sáng, một nhóm thanh niên, tóc nhuộm xanh đỏ, xăm trổ đầy mình bước vào thuê phòng.
Video đang HOT
Theo quy định của khách sạn mỗi phòng lớn chỉ được ở tối đa 4 người nên nhóm đó phải thuê 2 phòng. Cả nhóm thuê phòng theo giờ nhưng khi quá giờ cho phép vẫn không thấy khách xuống, điện thoại lên phòng cũng không thấy khách nghe nên mình đã lên tận phòng để kiểm tra nhắc nhở khách và yêu cầu khách trả phòng.
Thế nhưng đi đến cửa phòng của khách thì mình phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ. Mình gõ cửa một hồi lâu nhưng không một ai trả lời. Nghĩ tình huống xấu đã xảy ra, mình vội đẩy cửa bước vào. Sau cánh cửa ấy, mình không dám tin vào mắt mình nữa, 3 đôi nam nữ không một mảnh vải, quấn lấy nhau trên cùng một giường. Dưới sàn có những gói bột màu trắng đã được sử dụng vẫn còn vương vãi.
Mình sợ vô cùng nhưng sau gần một phút hoảng hốt, mình cố giữ bình tĩnh rồi nhẹ nhàng lay khách dậy và lịch sự yêu cầu khách trả phòng.
Ai ngờ, nhóm khách tỉnh dậy trong tình trạng gật gà vì chơi ma túy đá nên bực tức. Một thanh niên trong số đó đã túm lấy cổ áo mình định đấm. May mắn trước khi gọi khách mình đã nhanh chóng dùng bộ đàm thông báo cho bảo vệ”- Minh Anh kể.
“Đến khi bảo vệ lên phòng, cả nhóm thanh niên đã phải miễn cưỡng thanh toán và rút khỏi khách sạn. Tuy nhiên, hậu quả mà các “thượng đế” ấy để lại thì cũng vô cùng khủng khiếp.
Hai nhân viên dọn phòng được lập tức huy động đến để thu dọn bãi “chiến trường”. Trong đó, đa phần là bao cao su nhầy nhụa, những chiếc khăn cáu bẩn, kim tiêm, thuốc lắc…” – Minh Anh kể tiếp.
Theo VietNamNet
Hoảng hốt với của hồi môn thông gia trao cho con gái đi lấy chồng mặc dù họ chỉ sống ở....
Cứ nghĩ nhà em nghèo lắm cho đến ngày cưới tôi mới vỡ lẽ được gia đình ấy lại trao cho vợ tôi một khối tài sản kếch xù.
Ảnh minh họa
Tôi vừa cưới vợ, một người phụ nữ đảm đang, xinh đẹp và tốt bụng. Tôi quen cô ấy qua một cô bạn học từ thời cấp 3. Trong cái lần vô tình vào uống trà đá lại gặp thế là quen nhau rồi thấy cô bạn kia vừa xinh xắn lại có duyên quá nên tôi nhiệt tình tiếp cận. Thông qua cô bạn tôi năn nỉ mãi cũng có được số của em ý.
Tôi với em quen nhau, rồi yêu nhau cũng khá nhanh, đếm đâu đó chỉ vài ba lần đi riêng là đã yêu nhau rồi. Em sống trong một căn nhà nhỏ chỉ tròn 20m2 mà cả bố cả mẹ. Nếu là người ta thì đấy chỉ như một cái phòng trọ thôi. Vậy mà cả gia đình nhà vợ lại sống trong căn nhà đó đến mấy chục năm trời.
Nghe em nói sống ở nhà đó từ tận lúc vợ sinh ra khiến tôi cũng hơi rùng mình. Bố mẹ của em đều kinh doanh nhỏ bán sạp quả ngoài chợ. Thế nhưng chẳng hiểu sao gia đình em lại khó khăn đến cái nỗi sống trong căn nhà vừa nhỏ, chật chội đó những 3 người bằng đó lâu.
(Ảnh minh họa)
Gia đình tôi thì cũng có chút khá giả hơn, bố mẹ tôi có 1 căn nhà 3 tầng ở giữa thành phố. Sống trong điều kiện cũng tương đối đầy đủ. Bố mẹ tôi là viên chức nhà nước nên thu nhập cũng chỉ đủ chi tiêu chứ cũng không có dư giả nhiều. Tôi với em quen nhau tôi cũng không nghĩ nhiều đến cái chuyện gia đình em khó khăn. Đằng nào thì lấy nhau về cũng ở nhà tôi, hoặc là hai vợ chồng cùng gây dựng rồi ở riêng. Chứ tôi chẳng thể chờ mong quá nhiều từ gia đình hai bên.
Yêu thương nhau được hơn 2 năm, lần nào về thăm nhà em tôi cũng được tiếp đãi rất tốt, dù thấy gia đình em dù nghèo thật nhưng sống tình cảm lắm. Mọi người thật lòng quan tâm nhau khiến tôi cũng thấy vui vẻ. Bữa ăn những món ăn nhìn rất đơn giản nhưng lại rất ngon và đầu đủ dưỡng chất. Chính vì quý tấm lòng của gia đình ấy và yêu thương em thật lòng nên tôi nhanh chóng hỏi cưới.
Được cái may mắn là em đồng ý luôn với đề nghị đó. Chúng tôi tổ chức đám cưới vào cuối năm nên mọi việc tương đối gấp gáp. Đám cưới diễn ra hạnh phúc và tươi vui. Trong cái lúc nhà gái lên trao của hồi môn cho con gái. Thật sự cả bố mẹ tôi lẫn quan khách hay cả tôi đều không quá quan tâm, mọi người trong buổi lễ đều có thể đoán định được chắc bố mẹ nhà vợ không có điều kiện cho vợ của hồi môn nhiều đâu. Nhưng rồi tất cả đều phải im lặng khi nghe mẹ vợ nói:
- Gia đình tôi sống trong căn nhà chỉ vẻn vẹn có 20m2 đã mấy chục năm. Vợ chồng tôi chưa từng có ý định chuyển đi nơi khác hay phá căn nhà này chỉ vì đây chính là căn nhà được xây dựng bằng biết bao vất vả, khổ cực của một cặp vợ chồng mới cưới mà trong tay chưa hề có gì trong tay. - mẹ vợ tôi dừng lại rồi nói tiếp.
- Chúng tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất, vợ chồng tôi dành hết tình yêu thương cho con bé nên giờ đây khi con gái lấy chồng, tôi hi vọng ông bà bên thông gia có thể chăm sóc con bé giúp vợ chồng tôi, rồi con bé sẽ yêu thương ông bà như cách nó đã yêu thương vợ chồng tôi. Còn đây là cuốn sổ tiết kiệm 1 tỷ và chìa khóa của một căn hộ chung cư mà bố mẹ đã chuẩn bị sẵn cho con gái làm của hồi môn xin được trao lại cho con.
Mọi người nhìn bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Mẹ vợ nắm lấy tay tôi rồi cầm tay vợ tôi trao lại cho tôi rồi nói: "Mẹ giao lại con gái mẹ cho con, hãy yêu thương vợ con thêm cả phần của bố mẹ nữa nhé". Nước mắt tôi trực trào bởi những lời nói từ trái tim đó.
Mẹ vợ tôi xuống dưới mà mọi người vẫn sững sờ trước của hồi môn mà gia đình nhà vợ trao. Ai có thể ngờ được rằng một gia đình sống trong căn nhà nhỏ chật hẹp đó lại có điều kiện đến vậy cơ chứ. Sau lần đó tôi không chỉ thấy mình cần phải tôn trọng gia đình nhà vợ ấy hơn, phải quý trọng và thật lòng yêu thương bố mẹ cô ấy, người đã sinh ra và chăm sóc để cho tôi có một người vợ tốt như hiện tại.
Theo blogtamsu
Chồng có con riêng với người cũ, vợ phải làm sao? Mọi chuyện chắc sẽ ổn, chị nghĩ thế, nếu không có cái ngày chị thông báo với anh chị mang bầu lần nữa. Anh không thấy vui mà chỉ hoảng hốt. Hôn nhân lệch hướng, người chịu khổ sở là đứa con Chị nói, sau tất cả những yêu thương, hờn giận, ghen tuông, phản bội... chị vẫn muốn giữ lấy anh, bên...