Nhân tình không buông chồng tôi nhưng lại đọc kinh sám hối
Tôi không muốn hai con phải bơ vơ, thiếu cha thiếu mẹ nhưng không thể chịu đựng được khi nghĩ tới cảnh tượng chồng đang ôm ấp cô gái kia trong khách sạn và đưa đón mỗi ngày.
Chồng cấm tôi đụng tới bồ của anh.
Vợ chồng tôi mấy tháng nay không ai nói với ai một lời, sáng anh đi tối anh về, cơm không ăn, tiền đưa tôi cũng ít. Tôi muốn cho cô người tình của anh một trận, anh nói sẽ không để yên nếu tôi làm thế, kèm theo tờ đơn ly dị.
Tôi và chồng đều hơn 40 rồi, có hai con, một gái một trai, anh là bác sĩ của một bệnh viện, tôi ở nhà chăm sóc hai đứa con và quản lý khu trọ của nhà chồng để lại. Trước đây tôi cũng đi làm nhưng khi sinh cháu trai, sức khoẻ cháu yếu cộng thêm áp lực công việc nên chồng khuyên tôi ở nhà nghỉ ngơi, chăm con để mình anh kiếm tiền lo gia đình là được rồi.
Cuộc sống gia đình tôi cứ hạnh phúc, êm đềm từng ngày nhưng cuộc đời không phải chỉ có màu hồng như tôi nghĩ. Tôi phát hiện anh có bồ, cô ấy nhỏ hơn tôi 10 tuổi, làm chung bệnh viện với anh, trình độ trung cấp dược, có chồng và một đứa con trai, bị chồng bỏ bê vì có bồ nhí bên ngoài.
Cô thiếu thốn tình cảm nên than thở, tâm sự với chồng tôi. Anh vốn dĩ rất hoà đồng, được đồng nghiệp yêu quý nên không ngần ngại chia sẻ và an ủi khi cô ấy than khóc. Nghĩ việc đồng nghiệp nên an ủi nhau là bình thường nên tôi không để ý lắm.
Video đang HOT
Vô tình tôi bắt gặp tin nhắn của cô ấy gửi vào điện thoại chồng tôi: “Em yêu anh nhiều lắm”, tôi vô cùng hụt hẫng và thất vọng. Vợ chồng tôi cãi nhau kịch liệt vì anh khai nhận họ đã yêu nhau được 2 năm.
Tôi đã đem sinh mạng của mình ra để đánh đổi cuộc hôn nhân này, anh sợ tôi tự tử nên hứa không dính líu vào cô ấy nữa. Tôi tin anh và bỏ qua vì trước giờ anh chưa phản bội tôi lần nào. Tôi dành nhiều thời gian cho mình hơn, ngoài việc đưa đón con đi học và chăm nom nhà cửa, thời gian còn lại tôi tranh thủ đi spa, thể dục để giữ dáng cũng như giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Thời gian sau đó anh được lên chức trưởng khoa, công việc nhiều nên anh về trễ hơn, điện thoại lúc nào cũng để trong túi quần kể cả lúc đi tắm. Chuyện quan hệ vợ chồng anh ngày càng lạnh nhạt, tôi hỏi anh nói áp lực, căng thẳng công việc, stress. Chỉ khi tôi đòi hỏi quá anh mới chiều nhưng làm cho xong.
Tôi tủi thân biết chừng nào, nhìn chồng vẫn rất phong độ và tràn đầy sinh lực, anh trẻ hơn so với tuổi, nỗi đau cũ lại ám ảnh tôi. Tôi quyết định thuê thám tử theo dõi và nhờ một số bạn bè để ý, mặt khác vẫn ngọt ngào với anh như không có chuyện gì xảy ra.
Kết quả không phải stress, căng thẳng nhiều việc, mà anh đã cặp lại với cô gái đó. Tim tôi như ngừng đập, chỉ muốn chết đi nhưng lại nghĩ đến hai đứa con. Cô gái đó vẫn mang dáng vẻ bị chồng bỏ bê, đau khổ, bám lấy chồng tôi, họ đã đi khách sạn nhiều lần, anh vì phục vụ cho cô ta nên về nhà đâu cần tới vợ nữa.
Trong khi đó tôi và anh sống như hai người bạn nhưng tôi cứ tự an ủi rằng do chồng kiếm tiền một mình rồi công việc nhiều nên anh bị bất lực. Đâu ngờ anh lén lút tôi ăn ngủ với cô gái kia bao năm qua.
Một số bạn bè của tôi còn nói cô ấy đã sinh đứa con thứ hai, có thể là con của chồng tôi. Cô ấy còn suốt ngày đọc chú đại bi, kinh sám hối nên chồng tôi và sếp tin cô ta rất đoan trang, dịu hiền. Tôi đủ bằng chứng đưa ra để nói chồng, anh chỉ im lặng, anh càng im lặng tôi càng đau. Vợ chồng tôi mấy tháng nay không ai nói với ai một lời, sáng anh đi tối anh về, cơm không ăn, tiền đưa tôi cũng ít hơn với lý do bệnh viện khó khăn.
Tôi đau khổ nhưng biết phải làm sao khi bản thân không việc làm, ở nhà ăn bám chồng, rồi hai đứa con của tôi nữa, chúng rất cần tôi. Nhiều lần tôi lang thang theo dõi anh, thấy họ vẫn đi khách sạn bình thường, vui vẻ, hạnh phúc như không có chuyện gì xảy ra. Chiều anh chở cô ấy về gần tới nhà rồi anh mới về vì nhà cô ở cùng hướng với nhà chúng tôi, chỉ khác quận.
Tôi nói với anh sẽ vào bệnh viện cho cô ấy một trận, anh nói sẽ không để yên nếu tôi làm thế, kèm theo tờ đơn ly dị. Tôi phải làm sao đây? 20 năm rồi tôi không đi làm, tất cả chi tiêu đều ở anh và tài sản của gia đình chồng cho.
Tôi không muốn hai con phải bơ vơ, thiếu cha thiếu mẹ nhưng không thể chịu đựng được khi nghĩ tới cảnh tượng chồng đang ôm ấp cô gái kia trong khách sạn và đưa đón mỗi ngày. Tôi đã phải chịu đựng như thế 8 năm rồi. Giờ tôi sẽ tiếp tục chịu đựng cho cô ấy cặp với chồng mình hay vào cơ quan anh gặp người đàn bà đó nói chuyện rồi ly dị? Có phải tôi ngu ngốc nếu ly dị? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo PNT
Giữ chồng
Vợ thấp bé, gương mặt không có gì nổi bật. Điều đó không quan trọng vì tôi thích người phụ nữ thông minh, hiền hậu. Tôi đã chọn cô bé nhỏ nhắn học giỏi nhất khối 11, sau tôi một lớp.
"Cô bé" sống chung nhà với tôi hơn 15 năm, cung nhau chia bui se ngot. Hai đứa con đã qua tiểu học. Vây mà "cô bé" vẫn chưa hoàn toàn tin vào tình cảm của chồng. "Cô bé" canh giữ tôi nghiêm ngặt đến phát bực.
Ba tôi mất sớm, người thân duy nhất còn lại bên họ nội là chú Út. Nghe tin chú bệnh nặng, tôi hoảng hốt thu xếp đồ đạc chuẩn bị về thăm. Vợ nhất định không cho tôi đi một mình. Theo cùng thì không thể, vì cơ quan cô ấy đang lúc bê bôn công việc. Lý do đơn giản chỉ vì ngày trước có một cô gái ở quê thích tôi, từ thuở mười lăm, mười sáu. Giờ cô ấy vẫn chưa lập gia đình và vì vậy vợ tôi... lo lắng. Nhiều lần tôi giải thích đó chỉ là tình cảm đơn phương của người ta song vợ vẫn không yên lòng. Nàng ra "tối hậu thư" rằng tôi không được tiếp xúc, phải tránh xa cô ấy. Người cùng quê, lại là bạn cũ, gặp nhau không chào, không thăm hỏi, coi sao được. Vợ chồng vì chuyện này mà hục hặc hoài.
Với người bạn cũ thỉnh thoảng gặp nhau còn vậy, chuyện vợ "siết" mối quan hệ bạn bè hàng ngày khiến tôi nhức đầu hơn. Điện thoại tôi bị vợ săm soi từng cuộc gọi, tin nhắn. Thỉnh thoảng cô ấy cũng vờ mượn laptop của tôi để kiểm tra khắp "hang cùng ngõ hem" xem có "vết tích" gì không. Hễ thấy cô đồng nghiệp hay bạn học cũ nào có vẻ xinh xinh trao đổi trò chuyện với chồng là vợ bắt đầu kiếm chuyện gây gổ, buộc chồng phải tránh xa họ. Tính tôi cởi mở vui vẻ, thích giao lưu bè bạn, mà bắt quanh năm suốt tháng chỉ biết đến vợ con, thật khó chịu.
Vợ cũng dựng lên một bức tường trong các mối quan hệ bè bạn của hai vợ chồng. Tôi không được giao du với tất cả bạn nữ của cô ấy. Và đương nhiên, vợ luôn tỏ ra xa lạ với tất cả bạn khác phái của chồng. Thỉnh thoảng bạn chồng đến nhà chơi, vợ sa sầm nét mặt, viện cớ bận bịu hoặc không khỏe để lảng tránh, chưa bao giờ cùng tôi niềm nở tiếp khách.
Tôi nhiều lần nói với vợ: vợ chồng phải tin tưởng và tạo cảm giác thoải mái cho nhau. Sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ vợ không hiểu tính chồng? Đàn ông một khi đã có ý lăng nhăng thì phụ nữ giữ cách nào đêu không nổi. Và không phải người đàn ông nào cũng "ham của lạ", coi nhẹ gia đình. Vẻ đẹp của người phụ nữ không chỉ thể hiện ở sắc vóc. Không cần biết trông ra sao, hễ người đàn ông đã chọn thì nhất định với anh ta, cô ấy là người vừa ý.
Suy nghĩ mông lung rồi kém tự tin, sinh đủ thứ "chiêu trò" để giữ chồng như giữ một vật sở hữu sẽ khiến chồng cảm thấy tù túng, nhiều lúc muốn "bứt phá", muốn "tự do". Chẳng phải không ít cuộc hôn nhân đổ vỡ chỉ vì các ông chồng bị vợ "trói tay trói chân" đến ngột ngạt đo sao?
Theo VNE
"Trần đời tôi chưa thấy... bà dâu nào như nó!" Tôi làm mẹ chồng cũng cả chục năm có lẻ. Dâu lớn dâu bé đủ cả, đứa nào cũng ngoan ngoãn với nhà chồng. Thế mà... ... Từ lúc thằng út nhà tôi cưới vợ thì nảy nòi ra loại con dâu trên trời rơi xuống. Tôi tưởng nó là đứa có ăn học đàng hoàng nên mới đồng ý cho về làm...