Nhận quả đắng khi sống với chồng cũ không đăng ký kết hôn
Có nguy cơ không đòi được mảnh đất mà bố mẹ thừa kế lại, tôi chưa bao giờ hối hận đến như vậy khi lỡ quay về sống với chồng cũ.
Tôi kết hôn với Hòa từ năm 1999 và có liền 2 đứa con. Cuộc sống trôi qua cũng êm ả, chúng tôi không có những phút yêu đương mãnh liệt nhưng vui vẻ, đầm ấm. Nào ngờ đến năm 2007, tôi phát hiện chồng cặp bồ với người khác.
Tôi còn chưa kịp nổi giận thì Hòa đã đòi bán nhà, chia đôi để theo người tình. Anh ta quyết tâm đến mức tôi dọa chết, anh ta vẫn không bận tâm. Ly hôn xong, tôi trải qua những ngày tháng cay đắng, gạt bỏ đau đớn, làm lụng cực nhọc nuôi hai con.
Đến năm 2012, Hòa bỏ người tình, quay về xin tôi tha thứ, thề thốt sẽ chung thủy. Mặc cho tôi xua đuổi, anh ta vẫn lăn vào đưa đón con đi học, làm xe ôm chạy hàng mang về cho tôi bán. Một thời gian dài, trái tim chai cứng của tôi cũng mềm trở lại.
Tôi lại chót tin vào lời đường mật của anh ta một lần nữa. Ảnh minh họa
Hơn nữa, từ ngày bố về, các con tôi cũng vui vẻ, hạnh phúc hơn. Vì thế, tôi rộng lòng tha thứ, đón chồng quay về.
Tuy nhiên, vì tin tưởng, ngại thủ tục rườm rà, bận rộn công việc, khiến tôi không nghĩ đến việc đăng ký kết hôn trở lại. Hòa cũng rất chỉn chu, chăm sóc vợ con nên tôi cũng không có nghi ngờ gì.
Cùng thời gian đó, mẹ tôi chia cho tôi mảnh đất. Tôi đã bán đi, cộng dồn với số tiền lớn đã tích cóp trong thời gian dài, tôi dồn được hơn 4 tỷ, đưa cho Hòa để mua mảnh đất lớn hơn. Nào ngờ, anh ta đã lẳng lặng đứng tên mua đất một mình, sang tên sổ đỏ cũng một mình. Khi tôi biết chuyện, có phàn nàn thì Hòa nói rất hợp tình hợp lý: “Mảnh đất quá đẹp, anh phải mua vội. Lúc đó em lại bận nên không đưa em đi ký tên được”.
Video đang HOT
Hòa còn cười nói giờ anh ấy hoàn toàn thuộc về vợ con, đi đâu mà thiệt. Nếu giờ làm lại giấy tờ sẽ mất khoản tiền không nhỏ. Tôi lại có nhiều lý do để không làm lại giấy tờ đất.
Đến năm 2014, Hòa lại ngựa quen đường cũ, cặp bồ với cô gái gần bằng tuổi con mình. Lần này, người tình của Hòa còn đến tận nhà đánh ghen, chê tôi “gái già không biết giữ chồng, không dùng được thì nhả ra, đừng bám lằng nhằng mà hại đời anh ấy”.
Nhục nhã, uất ức, tôi lại đuổi người chồng hờ ra khỏi nhà. Nhưng tôi không ngờ, anh ta mang theo giấy tờ mảnh đất mà tôi bỏ tiền mua nhưng đứng tên anh ta, rồi bán cho người khác. Tôi không có cách nào đành đệ đơn ra Tòa, khởi kiện anh ta cướp đoạt tài sản của mình.
Giờ đây tôi chỉ có thể tự trách mình. Ảnh minh họa
Nhưng Hòa cãi băng, còn đưa đủ chứng cớ anh ta là người đi mua đất, có người làm chứng… Vụ kiện kéo dài gần 2 năm vẫn chưa ngã ngũ. Tôi chỉ trình được bằng chứng mẹ thừa kế cho mảnh đất, nhưng không ai làm chứng cho việc tôi đã giao tiền cho chồng cũ.
Tôi gần như vô vọng đòi lại tài sản hơn 4 tỷ của mình. Luật sư tiếc nuối bảo tôi: “Giá như chị đăng ký kết hôn, với những đóng góp của chị cho gia đình thì chắc chắc phần lớn mảnh đất đó phải thuộc về chị”.
Tôi chỉ biết thở hắt, tự trách mình. Tôi kể câu chuyện này chỉ muốn những người phụ nữ khác đừng dại dột như tôi, đừng quá ủy mị vào tình cảm mà lờ đi sự bảo vệ của pháp lý. Tái hôn, nhiều người thường chủ quan, ngại thủ tục giấy tờ lằng nhằng, lại không chắc chắn về tình cảm, ngại kết hôn, ly hôn lần nữa nên không đăng ký kết hôn.
Tuy nhiên, cuộc sống chung sẽ nảy sinh nhiều quan hệ tiền bạc, chung riêng không rõ ràng. Vì thế, khi chia tay lại dẫn đến tranh chấp tài sản, gây thiệt hại về kinh tế, thời gian và tình cảm của cả đôi bên. Như tôi vậy.
Mai Hoa
Theo dantri.com.vn
Đàn bà nhọc nhằn nặng gánh vì mọi nhẽ yêu thương ở đời
Có những người đàn bà, cả cuộc đời chỉ sống vì người khác, hy sinh vì người khác. Có người rất giận mà rằng, không ai đòi hỏi đàn bà phải hy sinh...
Tôi mượn tựa một cuốn tản văn xuất bản đã lâu của nữ văn sĩ Dạ Ngân. Mua sách vì cái tựa rất hay và gợi, nhưng cũng chưa đọc được nhiều, nên tôi chưa thể thấu suốt được ý tứ mà tác giả gửi gắm. Chỉ là cái tổ hợp từ ấy đã gợi lên trong tôi nhiều suy ngẫm. Đàn bà gắn với đôi quang gánh chẳng phải là hình ảnh gì xa lạ, nhưng lúc nào nó cũng gợi lên sự lam lũ, nhọc nhằn.
Đàn bà bé mọn, chẳng gánh gồng nổi non sông, chỉ gánh con, gánh chồng, gánh cái tổ ấm bé nhỏ của mình thôi cũng đủ mệt rồi. Tôi vẫn nhớ, trong những thước phim xưa, những người đàn bà đi chợ, trên vai bao giờ cũng là đôi quang gánh cong oằn, một bên thúng đựng đồ bán mua, bên thúng kia, một đứa trẻ con ngồi gọn lỏn.
Ảnh minh họa: Internet
Người đời vẫn nói "lòng dạ đàn bà", ý chỉ sự hẹp hòi, nhỏ mọn. Nhưng đàn bà có thể nhỏ mọn với đời, có thể hẹp hòi với chính mình, chứ tuyệt đối không bao giờ hẹp hòi, nhỏ mọn với gia đình mình, với chồng con mình. Có những người đàn bà, vì vun vén quá, mà thành ra ích kỷ, hẹp hòi. Nhưng như Nam Cao đã viết: "Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất", và rằng "Hạnh phúc đôi khi là một tấm chăn hẹp...".Với tôi, đó như một hình ảnh ẩn dụ vậy. Làm thân đàn bà, vừa phải "gánh" con vừa phải "gánh" miếng ăn trong gia đình. Miếng ăn ấy không lớn, đôi khi chỉ là con cá, lá rau, nhưng lại chứa đựng cả cái nết tảo tần, vị tha của người phụ nữ. Đôi vai đàn bà lúc nào cũng nặng. Nặng vì mọi nhẽ yêu thương ở đời.
Ảnh minh họa: Internet
Song cũng chẳng ai cả tin, nhẹ dạ như đàn bà. Chỉ vì vài lời đường mật mà tự nguyện gửi gắm cuộc đời, đôi khi là cả sinh mệnh vào tay người khác. Để rồi khi không được như kỳ vọng, lại đau khổ, dằn vặt như tận thế. Rồi chỉ vì vài cử chỉ yêu thương rơi rớt, đã lại nguôi cơn cồn cào để tin yêu như chưa từng rạn vỡ.
Có những người đàn bà, cả cuộc đời chỉ sống vì người khác, hy sinh vì người khác. Có người rất giận mà rằng, không ai đòi hỏi đàn bà phải hy sinh. Đúng! Nhưng sự hy sinh vốn đã là một thuộc tính của yêu thương. Khi đã yêu thương ai đó bằng tất cả tâm can, người ta sẽ tự nguyện hy sinh - hiển nhiên và bản năng như là hít thở.
Ảnh minh họa: Internet
Đàn bà thì hay kể lể, hay dông dài, nhưng mấy ai ôm cả khối tình miên man, khắc khoải mà lại có thể câm lặng được? Nếu cả yêu thương và đau thương đều chất chứa rồi lắng đọng mãi thành trầm tích, rồi người đàn bà cũng sẽ hóa thạch. Vẫn hình hài ấy, nhưng lạnh lùng và bình thản đến tưởng như chẳng còn rung cảm được nữa. Đó là khi người đàn bà đã thấu suốt cõi người và đã an yên chấp nhận cõi đời. Mọi hờn tủi khi ấy đã ẩn vào thật sâu, buồn - vui khi ấy cũng như nước trôi qua cầu.
Số phận đàn bà chìm nổi cũng chỉ vì đa đoan.
Theo phunuvagiadinh.vn
Tại sao phụ nữ thường bỏ qua người chân thành để rồi chọn lấy người tồi tệ? Đàn ông hư hỏng lại rất biết cách chiều lòng phụ nữ. Họ biết phụ nữ cần gì, muốn gì, biết phụ nữ yêu bằng tai nên chẳng ngại ngần rót những lời đường mật, ong bướm. Kì lạ là phụ nữ chúng ta thường mong gặp được người tốt, người sẽ tử tế yêu thương, bảo bọc mình, bao dung mình. Thế...