Nhẫn nhục để lấy vợ đại gia
Tôi có quyền làm tất cả những gì mình thích vì tôi có tiền. Cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn khi tôi chấp nhận làm một thằng đần theo đuổi ngữ đàn bà như vợ tôi.
Ở tuổi ngoài 35, tôi có trong tay mọi thứ mà một người đàn ông mong đợi: vợ đẹp, con xinh nhưng quan trọng nhất là một gia tài khổng lồ. Tất nhiên, chẳng có con đường thành công nào mà không phải đánh đổi. Ít ai biết được rằng để có được ngày hôm nay, tôi đã từng có những năm tháng ngậm bồ hòn làm ngọt, ngậm đắng nuốt cay, chấp nhận là một thằng đần, thằng khờ và đi “đổ vỏ” cho những thằng người yêu của vợ mình. Nhưng ở đời, sự hi sinh nào cũng đều được đền đáp xứng đáng cả.
Tôi xuất thân trong một gia đình không mấy khá giả. Bố mẹ tôi vất vả lắm mới nuôi được tôi ăn học. Ngày mới ra trường, chân ướt chân ráo đi làm với bao khó khăn, tôi đã gặp vợ tôi bây giờ. Cô ấy làm cùng cơ quan. Tiếng là đồng nghiệp nhưng cô ấy chỉ đi làm cho vui chứ thực ra với danh phận của bố mẹ cô ấy thì cô ấy cứ ngồi chơi cả đời cũng ăn không hết của. Cũng chính vì như vậy nên cô ấy sống buông thả và chơi bời, đi làm chẳng qua là lấy lệ, che mắt thiên hạ mà thôi.
Tôi thấy cô ấy đẹp, thực sự đẹp và cũng đem lòng yêu mến. Nhưng rồi khi biết tôi có cảm tình, những người bạn cùng công ty đều vỗ vai nói rằng: “Cái ngữ ấy chỉ để ngắm thôi, chứ đừng dại mà dính vào. Trông thế thôi, chẳng còn gì đâu, cũng “nát” lắm rồi. Chẳng qua bố mẹ cơ to xin cho vào đây chứ chẳng làm ăn được gì đâu. Cũng yêu đương chán chê rồi đấy. Chú khôn thì tìm lấy một cô vợ hiền lành, tử tế mà yêu”. Nghe mọi người nói vậy tôi chùn bước. Nghĩ thân phận mình nghèo hèn làm sao lấy được cô ấy, hơn nữa, tính cách cô ấy như vậy tôi cũng thấy hơi lo.
Tôi chấp nhận là một kẻ ngu đần để lấy được vợ đại gia (Ảnh minh họa)
Thế rồi, trong một lần tình cờ, tôi thấy cô ấy khóc và đi lang thang trên đường. Tôi đèo cô ấy vào một quán nước và nghe cô ấy tâm sự. Thì ra cô ấy vừa bị một thằng người yêu bỏ. Nghe đâu nó còn cuỗm của cô ấy không ít tiền. Thực ra nghe câu chuyện đó tôi không thấy thương cảm cho lắm vì từ ngày tôi vào làm ở đây, cũng không ít lần cô ấy khóc sưng mắt vì chia tay bạn trai rồi. Đây cũng chỉ là một trong những lần như thế mà thôi. Nhưng nó làm tôi chú ý là bởi vì, tôi nảy ra cho mình một cơ hội để thay đổi cuộc đời mình.
Kể từ hôm đó tôi quyết định theo đuổi cô ấy. Tôi công khai yêu đương và tỏ tình dù nhận được về một nụ cười mỉa mai từ cô ấy: “Anh nghĩ mình là ai? Có hết đàn ông em cũng chẳng lấy người quê mùa như anh đâu”. Đáp lại sự khinh bỉ của cô ấy, tôi vẫn như một kẻ nô bộc của tình yêu mà nhã nhặn nói rằng: “Đó là quyền của em. Em yêu ai là quyền của em, còn việc anh yêu em và chờ đợi em là quyền của anh. Anh sẽ mãi chỉ yêu mình em và sẽ chờ đợi em cho tới khi nào em lấy chồng anh mới từ bỏ”. Nghe thấy tôi nói vậy, cô ấy có vẻ khoái chí vì một đứa khù khờ yêu si dại như tôi.
Nhìn vào những mối tình của cô ấy tôi biết, nó sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu cả. Đó chỉ là những kẻ lông bông và chơi bời, bọn chúng cũng không bao giờ cưới cô ấy đâu. Mà ngay cả khi họ có tiến tới với nhau thì với địa vị của bố mẹ cô ấy họ cũng không đồng ý chấp nhận thằng con rể không có học như vậy. Đó là cơ hội cho tôi. Chỉ cần tôi đến đúng thời điểm, phần thắng sẽ thuộc về tôi.
Đúng như tôi nghĩ, cô ấy cứ yêu hết người này đến người khác mà chẳng cuộc tình nào được bền lâu. Còn tôi lúc nào cũng ở bên cô ấy, cô ấy gọi là đến bất chấp sáng sớm tinh mơ hay nửa đêm lạnh giá. Cô ấy không yêu tôi nhưng từ lâu cũng coi tôi như vậy sở hữu để cô ấy sai bảo. Tôi đã nhẫn nhịn tới cùng chờ ngày cô ấy phải cam chịu trước mình.
Video đang HOT
Tôi có trong tay tiền và quyền vì cam chịu lấy vợ đại gia nhưng hư hỏng (Ảnh minh họa)
Thế rồi khi cô ấy bị gã người yêu làm cho “ễnh bụng” rồi bỏ đi, cô ấy như nai con lạc mẹ giữa rừng. Cô ấy sợ hãi, khóc lóc và không biết phải làm gì. Giữa lúc đó, cô ấy tìm đến tôi. Tôi sẵn sàng đứng ra trở thành người đàn ông vĩ đại ôm cô ấy vào lòng. Bố mẹ cô ấy đề nghị gặp tôi. Với vẻ ngoài điển trai, biết cách ăn nói lại cũng học hành đàng hoàng, tôi nhanh chóng chiếm được cảm tình với bố mẹ cô ấy. Hơn nữa, con họ đã rơi vào tình thế đấy thì không chấp nhận tôi cũng không được. Dù sao gia đình họ cũng là một gia đình danh giá, giờ không thể nào để một đứa con gái không chồng mà chửa.
Bố mẹ cô ấy quý tôi, trân trọng tôi ra mặt. Còn cô ấy thì đã từ lòng cảm phục chuyển sang yêu tôi. Cô ấy thay đổi để có thể trở thành một người vợ, một người mẹ tốt cho xứng đáng với tôi. Chưa đến ngày cưới nhưng bố mẹ cô ấy tặng riêng cho vợ chồng tôi một căn nhà và sung sướng hơn là ông bà để căn nhà đó đứng tên tôi. Tôi nghiễm nhiên sở hữu một ngôi nhà to vật vã giữa trung tâm thành phố. Không chỉ vậy, để lấy thêm danh tiếng cho con rể, ông bà còn giao cho tôi quản lí một công ty. Mọi thứ đến với tôi quá bất ngờ và tuyệt vời. Còn vợ tôi, đã từ một con hổ chuyển thành con thỏ sau pha “ngửa tay cứu vớt” đời cô ấy của tôi.
Cưới nhau tới giờ đã được 5 năm. 5 năm qua tôi thực sự thành ông hoàng trong nhà. Tôi có quyền chửi bới, mắng mỏ mà cô ấy không dám nói gì. Còn nói gì được nữa khi chính tôi đã là kẻ ban ơn mà cứu rỗi cô ta? Tôi cặp bồ để thỏa cái nỗi nhục mấy năm trời theo đuổi trong sự ghẻ lạnh và khinh bỉ của cô ta. Vợ tôi giờ trở nên cam chịu, không dám hé răng nửa lời khi tôi làm bất cứ chuyện gì. Tôi có quyền làm tất cả những gì mình thích vì tôi có tiền. Cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn khi tôi chấp nhận làm một thằng đần theo đuổi ngữ đàn bà như vợ tôi. Cái giá phải trả tuy có đắt, nhưng là đắt sắt ra miếng.
Theo VNE
Cơ hội nào cho cuộc hôn nhân không có một ngày vui này...
Minh cặp bồ với một cô bạn làm chung trường. Khi hay chuyện, tôi làm dữ nhưng Minh vẫn thản nhiên: "Tôi chỉ giải quyết điều mà cô không làm được thôi. Có mất mát gì đâu? Tiền lương tôi vẫn đưa đủ, bất cứ khi nào cô cần, tôi cũng đáp ứng mà". Minh bắt đầu gọi tôi là "cô" kể từ khi nào tôi cũng không biết.
Bé Thùy Chi 4 tuổi, tôi có bầu cháu thứ hai. Tôi đang nghĩ đến lúc sinh nở mà không thể không buồn. Hôm qua ba tôi lên thăm có bảo để ba đón về, dù sao thì cũng có mấy đứa em chăm sóc. Tôi cũng muốn như vậy nhưng còn cháu lớn phải đi mẫu giáo, về dưới rồi biết làm thế nào? Không lẽ bắt cháu nghỉ học cả tháng trời theo mẹ? Ở đây dù gì thì cũng còn có mấy chú xe ôm, tôi có thể nhờ đưa đón. Cả ngày cháu ở trường, tôi không phải bận rộn chăm lo...
Tháng trước, mẹ chồng tôi có ghé. Bà mang cho tôi mấy lít rượu nếp than và căn dặn chừng nào sanh xong nhớ uống để "mau mạnh tay, mạnh chân". Tôi không chịu nổi mùi rượu nhưng cũng nhận để mẹ vui. Trong suy nghĩ của tôi, lúc nào mẹ chồng cũng muốn con dâu "mạnh tay, mạnh chân" để làm hết mọi việc trong ngoài cho con trai bà được rảnh rang thể hiện vai trò ông chủ trong gia đình. Nói không quá, tình trạng của vợ chồng tôi bây giờ là do chính mẹ chồng tôi gây ra...
Tôi có chồng muộn. Năm 32 tuổi mới gặp Minh. Anh nhỏ hơn tôi 6 tuổi nên cuộc hôn nhân cũng không suôn sẻ. May mà tôi có công việc ổn định, có một căn nhà nho nhỏ mua được từ tiền bán phần đất ba tôi chia cho ở quê. Vậy là vượt qua sự ngăn cản của gia đình Minh, chúng tôi cưới.
Vừa đám cưới được một tháng thì tôi mang thai. Thể trạng vốn ốm yếu, lại thêm bị thai hành nên tôi càng gầy gò, èo uột. Mẹ chồng tôi lên thăm, thấy tôi nằm một chỗ thì dựng dậy bắt làm hết mọi chuyện trong nhà: Đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà. Bà nói, có bầu phải vận động, làm lụng, đi tới đi lui; nếu không mai mốt không đẻ được.
Tôi nhìn đàn con 10 đứa của bà mà tin vào những lời nói đó. Hơn nữa, mẹ tôi mất sớm nên không ai chỉ dạy. Khi yêu Minh, tôi tâm niệm xem mẹ anh như mẹ ruột của mình. Vì vậy, những lời chỉ dạy của bà, tôi răm rắp làm theo.
Khổ nỗi, tôi còn phải đi làm. Công việc ở công ty cũng không hề nhẹ nhàng, lại phải đi xa cả chục cây số. Những khi có việc gấp, tôi còn phải tranh thủ ở lại làm cho xong dù mọi người thấy tôi bầu bì, chẳng ai nỡ ép làm nhiều. Tất cả những thứ đó khiến tôi thấy đuối. Thế nhưng, anh lại tuân thủ triệt để lời mẹ dạy: "Cứ để con vợ mày làm, đàn ông ra ngoài làm chuyện khác chớ không phải làm mấy thứ lặt vặt trong nhà".
"Chuyện khác" của chồng tôi là nhân viên kế toán ở một trường học. Thu nhập mỗi tháng được 5 triệu đồng, anh đưa cho tôi ba triệu để lo chi tiêu trong nhà và để dành sinh nở. Tiền lương quản đốc phân xưởng của tôi được gấp đôi lương anh nên việc chi tiêu trong nhà anh chẳng phải bận tâm. Tuy vậy, là phụ nữ, tôi vẫn phải loay hoay tính toán xem phải chi tiêu thế nào để có thể dành dụm, lúc hữu sự không phải vay mượn hay xin xỏ thêm của ba tôi và mấy đứa em.
Thú thật, tôi tằn tiện đến nỗi nhiều khi thèm thứ này, thứ kia cũng ráng nhịn vì sợ "ăn quen, nhịn không quen". Thêm vào đó, chồng tôi cũng không phải là người rộng rãi. Hôm nào nhà có thêm miếng thịt, miếng cá ngon hơn mọi ngày là anh đã càm ràm bảo tôi phung phí... Nhiều khi tôi ước ao được anh quan tâm, hỏi han xem có thèm thứ gì không để anh mua cho tôi ăn như những người chồng yêu vợ khác. Thế nhưng tuyệt nhiên anh không bao giờ để ý. Cứ y như rằng cái thai trong bụng tôi là vô hình.
Tôi có bầu gần ngày sinh vẫn phải lau nhà, xách nước, giặt đồ... Có lần xách nước nóng vô nhà tắm để pha cho anh tắm tôi trượt chân té, bị phỏng lột da nguyên một vùng bụng, đến ngày sinh, chỗ phỏng vẫn chưa lành...
Có lẽ do bầu bì, phải làm việc nặng nhọc một mình, lại hay suy nghĩ lo buồn nên tôi gần như không còn ham muốn chuyện vợ chồng. Sinh con xong, tôi lại càng sợ mỗi khi Minh tỏ vẻ muốn gần gũi. Để anh vui, tôi ráng chiều nhưng có khi lực bất tòng tâm. Không giải quyết được nhu cầu của anh một cách bình thường, tôi phải làm cái việc mà mọi người gọi là "may tay", thế nhưng điều đó cũng không bù đắp được sự thiếu hụt nhu cầu của một người đàn ông chưa đến tuổi ba mươi. Vậy là Minh cặp bồ với một cô bạn làm chung trường.
Khi hay chuyện, tôi làm dữ nhưng Minh vẫn thản nhiên: "Tôi chỉ giải quyết điều mà cô không làm được thôi. Có mất mát gì đâu? Tiền lương tôi vẫn đưa đủ, bất cứ khi nào cô cần, tôi cũng đáp ứng mà". Minh bắt đầu gọi tôi là "cô" kể từ khi nào tôi cũng không biết. Nhiều khi tôi thèm một tiếng gọi "em" ngọt ngào như cách những người chồng khác gọi vợ mà không có được...
Khi tôi méc mẹ chồng về chuyện Minh ngoại tình thì bà trả lời tỉnh rụi: "Đàn ông nào mà không như vậy? Con ráng lo tròn phận sự của mình, rồi nó cũng về mà". Tôi biết mình không làm tròn bổn phận của một người vợ nhưng giá như tôi được chia sẻ, được yêu thương thì ở ngoài tuổi ba mươi, tôi đâu đã trở nên khô cằn như vậy?
Bạn bè khuyên tôi phải biết chăm sóc bản thân, tôi nghe lời nên thuê người giúp việc làm theo giờ để giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa... Nhờ vậy, tôi thấy mình vui vẻ, thoải mái hơn. Thế nhưng trong chuyện vợ chồng, giữa chúng tôi vẫn không xóa được khoảng cách bởi mỗi khi gần Minh, tôi lại nghĩ đến chuyện anh vẫn ăn nằm với người phụ nữ khác...
Không biết hạnh phúc hay bất hạnh khi tôi lại mang thai lần nữa. Khi biết mình dính bầu, tôi đã muốn bỏ nhưng sau đó lại nghĩ, con cái là phúc phận trời cho, nếu làm trái lẽ tự nhiên thì sẽ gánh chịu sự trừng phạt. Nghĩ vậy mà tôi vẫn để cái thai. Và bây giờ nó đã được hơn 7 tháng.
Điều đáng buồn là trong 7 tháng ấy, tôi như một người phụ nữ chửa hoang bởi chồng tôi không hề ngó ngàng gì đến mẹ con tôi. Anh lại tung tăng cặp kè với một người phụ nữ khác. "Chị đúng là bị tâm thần. Không có ai lại nhẫn nhục chịu đựng như vậy"- cô em kế tôi nói. "Để em đập cho thằng chả một trận"- thằng út hậm hực. Riêng cha tôi thì trầm ngâm: "Cái số con phải chịu khổ rồi, phải ráng thôi con à".
Nhưng con giun xéo lắm cũng oằn. Không hiểu sao, một buổi sáng chủ nhật thức dậy, tôi nhìn sang bên cạnh, thấy một người đàn ông phởn phơ, béo tốt đang nằm cạnh mình, bất giác tôi thấy buồn nôn. Tôi nôn thốc, nôn tháo dù thời điểm bị thai hành đã qua từ lâu.
Tôi quyết định chấm dứt chuyện này. Cả buổi sáng hôm đó, tôi suy nghĩ để viết một lá đơn ly hôn. Tối đó tôi đưa cho Minh xem. Anh ta cười khẩy, bảo tôi điên rồi xé bỏ. Tôi lại viết và hôm sau mang lên tòa án dù không có chữ ký của chồng.
Cô thư ký tiếp nhận đơn nhìn tôi trân trân: "Chị đang có bầu mà?". "Có bầu thì sao?"- tôi hỏi lại. "Luật pháp luôn bảo vệ phụ nữ. Trong thời gian chị có thai, tòa sẽ không cho người chồng ly dị". "Nhưng đây là ý muốn của tôi mà?'. "Chị suy nghĩ cho kỹ đi, một mình nuôi hai đứa con không dễ đâu chị à". Tôi cám ơn lời khuyên của người cán bộ tòa án nhưng vẫn nhất quyết gởi đơn.
Tòa đã thông báo cho Minh biết về việc tôi gởi đơn. Mới đầu anh sừng sộ làm dữ. Nhưng sau đó thấy tôi kiên quyết, anh bắt đầu xuống nước. Hết anh, đến mẹ anh, anh em của anh và cả chủ tịch Công đoàn của trường cũng đến gặp để năn nỉ tôi "hồi tâm chuyển ý".
Ai cũng bảo tôi cho Minh cơ hội nhưng không ai chỉ ra cho tôi cơ hội nào trong cuộc hôn nhân không có lấy một ngày vui này...
Theo VNE
Giả đần, tôi cưới được vợ đại gia Tôi chịu cắm sừng, chịu khinh bỉ để lấy được một người vợ đại gia. Tôi đã đổi đời vì thế! Ở tuổi ngoài 35, tôi có trong tay mọi thứ mà một người đàn ông mong đợi: vợ đẹp, con xinh nhưng quan trọng nhất là một gia tài khổng lồ. Tất nhiên, chẳng có con đường thành công nào mà không...