Nhẫn nhịn người chồng GIA TRƯỞNG suốt 4 năm, hôm qua, lần đầu tiên tôi đã dám cãi lại chồng trước mặt bố mẹ chồng rồi đau khổ bế con ra khỏi nhà
Lấy nhau về tôi mới thấy chồng là người cục tính. Hễ vợ làm gì không đúng ý là anh mắng c.hửi và sẵn sàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay liền. Tôi vốn ở nhà là đứa con gái ít nói, hiền lành nay lấy phải người chồng như thế thì lại càng không dám nói lại lời nào. Tôi cố gắng nhẫn nhịn cho êm cửa êm nhà, số mình nó thế chứ biết làm sao được.
Lần đầu tiên tôi đáp trả chồng trước mặt bố mẹ chồng rồi bế con chạy ra khỏi căn nhà ấy ngay lập tức. Lúc đầu cả nhà chồng tôi cứ ngỡ là tôi chỉ chạy sang hàng xóm như mọi khi rồi lại về thôi nên không ai cản. Mãi sau không thấy tôi đâu nên họ mới toán loạn đi tìm…
Tôi kết hôn được 4 năm và đó cũng là 4 năm tôi phải sống nhẫn nhịn trước một người chồng cục mịch, nóng tình và một gia đình chồng hà khắc. Chúng tôi cưới nhau là do mai mối, tôi khi ấy cũng đã 29 t.uổi rồi nên bố mẹ giục cưới luôn. Nửa năm quen anh, tôi lên xe hoa về nhà chồng.
Lấy nhau về tôi mới thấy chồng là người cục tính. Hễ vợ làm gì không đúng ý là anh mắng c.hửi và sẵn sàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay liền. Tôi vốn ở nhà là đứa con gái ít nói, hiền lành nay lấy phải người chồng như thế thì lại càng không dám nói lại lời nào. Tôi cố gắng nhẫn nhịn cho êm cửa êm nhà, số mình nó thế chứ biết làm sao được.
Chồng đã vậy nhưng bố mẹ chồng tôi cũng rất khó tính và khắt khe. Mẹ chồng lại luôn bênh vực con trai.
Có lần thấy con trai sai rõ ràng khi vì một lý do không đâu mà tát vợ nhưng mẹ chồng tôi chẳng nói anh câu nào mà lại quay sang dạy bảo tôi: “Biết tính chồng nó thế thì đi chỗ khác đi, đằng này cứ đứng đây để nó ngứa mắt nó đ.ánh cho. Ngu thì phải chịu”.
Tôi trào nước mắt, chẳng lẽ tôi phải tránh xa mọi người trong nhà chồng thì mới mong sống yên ổn ở đây hay sao?
Video đang HOT
Không chỉ nóng nảy mà chồng tôi còn có cả bồ nhí bên ngoài. Khi biết chuyện, chồng cấm tôi không được kêu ca gì ra bên ngoài. Tôi stress nặng, hôm ấy người chị họ gọi điện tôi đã tâm sự mấy câu không ngờ chồng nghe được. Anh giằng điện thoại rồi cho tôi một cái bạt tai rồi quát:
“Mày muốn tao ở nhà với mày chứ gì, được rồi. Tao sẽ cho mày biết sự sung sướng khi chồng ở nhà. Mày không phục vụ tao tới nơi tới chốn thì không xong đâu”.
Sau câu nói ấy, anh lôi tôi ra và bắt phải phục vụ theo ý anh. Có lẽ anh sung sướng bên ngoài thế nào thì giờ về bắt vợ phục vụ thế ấy. 1 tuần liền tôi bị chồng b.ạo h.ành, tôi kiệt sức và ốm nằm liệt giường. Tôi van xin anh tha cho tôi, còn anh muốn đi đâu thì đi, coi coi như câm như mù. Chỉ đến nước ấy chồng mới buông tha cho tôi.
Khổ cực như vậy nhưng tôi vẫn cố nhẫn nhịn suốt 4 năm qua, tất cả cũng là vì đứa con trai 3 t.uổi. Tôi biết nếu rời xa nơi đây, tôi sẽ không thể đảm bảo cho con có được một cuộc sống có đầy đủ vật chất, dù sao nhà chồng tôi cũng thuộc diện khá giả. Ở đây dù sao con tôi cũng được sung sướng.
Vậy nhưng sự việc ngày hôm qua thì tôi không thể tiếp tục nhẫn nhịn sống kiếp khổ sở ở nhà chồng được nữa. Lúc đó, đứa con đang chơi gọi mẹ đòi đi ị, tôi bận làm bếp nên vào chậm để con ị đùn ra quần. Anh lầm rầm c.hửi rủa, như mọi khi tôi coi như không nghe thấy gì.
Bế con vào nhà tắm rửa vệ sinh tôi mới biết hết nước nóng nên nhờ chồng xách hộ cái phích vào để pha nước rửa cho con, chẳng ngờ chồng tôi lớn tiếng quát:
- Mày định sai ai ở cái nhà này? Ăn không ngồi rồi có mỗi đứa con cũng không trông cẩn thận được. Không biết ngày xưa bố mẹ mày cho mày ăn cái gì mà ngu đến vậy? Hay là lúc cho mày ăn ông bà ấy cũng không biết là cái gì. Khổ tao bị lừa lấy ngay phải gái vừa già vừa ngu thôi.
- Anh im đi, anh không được xúc phạm bố mẹ tôi. Đúng là tôi ngu nên mới lấy anh và chấp nhận ở cái nhà này mấy năm qua, giờ thì tôi sáng mắt ra rồi.
Lần đầu tiên tôi đáp trả chồng trước mặt bố mẹ chồng rồi bế con chạy ra khỏi căn nhà ấy ngay lập tức. Lúc đầu cả nhà chồng tôi cứ ngỡ là tôi chỉ chạy sang hàng xóm như mọi khi rồi lại về thôi nên không ai cản. Mãi sau không thấy tôi đâu nên họ mới toán loạn đi tìm.
Họ gọi điện, nhắn tin đe dọa bắt tôi mang con về nhưng tôi không nghe máy. Giờ tôi đang tá túc ở nhà người chị họ, chị ấy bảo tôi cứ ở đó không sợ họ biết.
Tôi đã tính chỉ ở đây vài hôm sau đó hai mẹ con tôi sẽ thu xếp vào Nam chỗ chị gái tôi đang sống. Cuộc sống tương lai chưa biết thế nào nhưng tôi sẽ cố gắng làm tất cả vì con. Tôi đã chấp nhận ra khỏi căn nhà đó và sẽ không bao giờ hối hận về quyết định của mình. Sau này hi vọng con tôi sẽ hiểu và không trách cứ gì người mẹ tội nghiệp của nó.
Theo WTT
Dành cả thanh xuân bên người chồng vô sinh, đến hiện tại vợ chỉ cầu mong được chồng... bỏ
Hết lòng vun vén cho chồng và nhà chồng nhưng đến phút cuối, Tú chỉ nhận lại những đắng cay và bạc bẽo mà chồng dành cho mình.
Lê Tú, 34 t.uổi ở Hoài Đức, Hà Nội, 9 năm trước lên xe hoa với người chồng nghèo. Về nhà chồng, vợ chồng Tú chẳng có nổi phòng tân hôn. Sau đó, cô bỏ t.iền dành dụm ra xây nhà, mua sắm đồ đạc đầy đủ cho nhà chồng.
Vợ chồng Tú mãi chẳng có con. Đi khám, bác sĩ phát hiện ra lỗi của ông chồng. Tú đành nén lại khát khao có con và tích cực chăm chồng, thuốc thang bồi bổ cho chồng những mong con yêu sớm về.
Khi bố mẹ chồng Tú bị lần lượt bị tai biến, cũng một tay cô chăm sóc ông bà. Chồng thất nghiệp, cô nuôi chồng rồi tìm cách cho chồng làm ăn. Có bao nhiêu t.iền tích cóp Tú lôi ra bằng hết. Đến lúc hết thì đi vay để lo cho chồng, cho nhà chồng. Vậy mà mẹ chồng khắc nghiệt với Tú. Nhưng Tú nghĩ do bà bị bệnh, tinh thần không tốt nên mình cho qua. Chồng cáu gắt, Tú nghĩ do không có con nên anh buồn phiền nên cáu, Tú cũng nhịn.
Bao năm vun vén, chăm sóc cho chồng và nhà chồng, dù vất vả và dốc hết sạch t.iền của mình nhưng Tú không 1 lời oán thán. Những người thân của Tú đều bảo cô ngu dại, Tú lại nghĩ mình lo cho gia đình nhà chồng thì sẽ được họ thương yêu. Thế nhưng, cô chỉ nhận lại quả đắng.
Sau bao năm miệt mài nỗ lực giờ chồng Tú đã có vài con t.inh t.rùng yếu ớt. Tuy nhiên, bác sĩ bảo dù làm thụ tinh ống nghiệm cũng khó mà thành công. Ngược lại, sau bao nhiêu công sức vun vén cho gia đình, nhà chồng lại bảo tại Tú yếu nên không có con. Rồi họ trách móc Tú đủ điều. Chồng Tú cũng bảo nếu vợ quay lại t.uổi 25 cũng khó mà mang thai được, chứ đừng bảo bây giờ.
Nghe những lời nhà chồng chì chiết và nghe lời trách móc ngược từ chồng mà Tú thấy tim mình đau nhói. Cô muốn khóc mà chẳng còn nước mắt. Với Tú hiện nay, thanh xuân của cô cũng đã hết. Công việc của cô từ ngày bỏ việc lương cao quyết về quê chăm bố mẹ chồng cũng chẳng đâu vào đâu.
Tú cũng chẳng thể bỏ chồng. Bởi cô nghĩ, người ta lại đ.ánh giá bảo Tú sợ nghèo, sợ khổ, không muốn chăm bố mẹ chồng già yếu nên mới bỏ chồng. Nhưng cứ bị chồng và nhà chồng chì chiết vì không có con thì Tú phát điên mất.
Lúc này Tú chỉ ước một điều duy nhất là bố mẹ chồng xui con họ, anh chị em chồng xui em họ bỏ người vợ già yếu không đẻ được như Tú đi. Chỉ như vậy Tú mới có thể bắt đầu 1 cuộc sống mới, tìm 1 công việc mới, trả hết nợ nấn, kiếm 1 đứa con sống hết quãng đời còn lại.
Tuy nhiên, Tú biết, điều ước này sẽ chỉ mãi xa vời bởi vì họ sẽ chẳng làm thế đâu. Vì nếu chồng bỏ Tú thì ai chăm họ, nuôi họ, làm ô sin cho họ, làm thùng rác cho họ trút mọi bực bội ra ngoài. Hơn nữa gia đình Tú không muốn Tú bỏ chồng. Nhà Tú biết mình khổ, họ vẫn hay giúp đỡ Tú. Thấy Tú thiếu thốn còn cho thêm mình t.iền nhưng nhất định không đồng ý cho Tú bỏ chồng.
Hiện, Tú đang cảm thấy rất bế tắc. Tú không thể bỏ chồng cũng như không muốn bắt đầu lại cuộc sống mới một lần nữa. Vì thế, cô chỉ mong ngủ một giấc để không bao giờ tỉnh lại nữa.
Theo Ngoisao
Chồng đòi bỏ đi với ‘tình yêu đích thực’. Vợ bình thản: ‘Anh ăn xong bát canh này rồi hẵng nói’ Tôi quen biết và yêu chồng từ ngày còn là những cô cậu sinh viên nghèo đầy hoài bão. Ra trường được gần một năm thì chúng tôi quyết định góp gạo thổi cơm chung dưới sự chúc phúc của gia đình hai bên. Lúc mới cưới, chúng tôi sống khá đói khổ, vì công việc bấy giờ cũng chưa ổn định, t.iền...