Nhận món quà cưới bất ngờ từ vợ trước của chồng, cô dâu chẳng những không tức giận mà còn xúc động nghẹn ngào
Vào đúng ngày cưới của tôi, một món quà được gửi đến từ người vợ quá cố của anh đã khiến không chỉ vợ chồng tôi mà cả hội trường đều đỏ hoe mắt vì xúc động.
Dù biết Tuấn đã từng có một đời vợ nhưng tôi vẫn đồng ý lấy anh. Tôi thương anh bởi sự tốt bụng, tính chịu thương chịu khó chứ chẳng phải vì bất kỳ điều gì khác. Sau hơn một năm tìm hiểu thì chúng tôi quyết định làm đám cưới. Bố mẹ tôi biết anh là người nên cũng chẳng cấm cản nhiều, ông bà chỉ cần tôi cảm thấy hạnh phúc là được.
Nhưng anh em họ hàng thì lại không tiếc lời ngăn cản. Họ cảnh báo tôi về cảnh mẹ ghẻ con chồng, về chuyện vợ cũ của anh đã từng được lòng bố mẹ chồng ra sao và cả chuyện con chung cong riêng sau này. Tôi nghe xong cũng chỉ để đấy vì tôi luôn cho rằng tình yêu chân thành của chúng tôi sẽ vượt qua tất cả những định kiến đó.
Lúc mới yêu nhau, Tuấn đã kể cho tôi tất cả về chị, người vợ trước của anh. Họ sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo. Giống như những cặp đôi bình thường khác, họ quen biết, đem lòng yêu mến nhau rồi kết hôn. Ngày đó, gia đình 2 bên đều nghèo khó nên chẳng giúp đỡ được gì nhiều. Vì vậy mà sau đám cưới, đôi vợ chồng trẻ dắt díu nhau ra thành phố tìm việc làm.
Có sẵn bằng cao đẳng nghề, Tuấn xin làm công nhân trong một nhà máy. Nhờ sự cố gắng cũng như tính chịu khó, sau vài năm, anh trở thành tổ trưởng. Còn chị thì xin được làm kế toán cho một công ty nhỏ. Hai vợ chồng ki cóp làm ăn, họ tiết kiệm được một khoản nhỏ và quyết định sửa nhà cho bố mẹ cả 2 bên. Dù vợ chồng vẫn đang ở trọ nhưng cả hai đều đồng tình rằng bố mẹ chẳng còn sống được mấy nỗi, sửa sang nhà cửa cho ông bà sống thoải mái một chút là điều nên làm.
(Ảnh minh họa)
Trớ trêu thay, sau khi sửa nhà xong thì chị đổ bệnh. Thời gian đó, Tuấn gửi con về quê cho ông bà lo còn mình thì vừa đi làm vừa vào bệnh viện chăm vợ. Vất vả thật nhưng nhìn vợ ngày ngày héo hon, gầy mòn vì bệnh tật, trái tim anh như bị bóp nghẹt. Sau 3 tháng điều trị, bác sĩ tìm gặp riêng anh và thông báo rằng bệnh của chị đã quá nặng, mọi sự cứu chữa bây giờ chỉ làm chị thêm đau đớn chứ chẳng thể giải quyết được gì.
Rồi đúng như lời bác sĩ bảo, khoảng 1 tháng sau đó thì chị ra đi vĩnh viễn. Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, chị đã nắm tay anh, vừa khóc vừa nói: “Em đúng là một người vợ, một người mẹ vô tích sự, chưa kịp làm gì cho 2 bố con thì đã phải rời đi. Vì vậy, sau khi em ra đi, anh phải tìm một người khác yêu anh hơn em, chăm sóc con tốt hơn em. Còn nếu anh cứ sống một mình và nuôi con như thế, em có chết cũng không cam lòng. Đây là di nguyện cuối cùng của em, anh phải hứa với em rằng sẽ thực hiện được.”
Thời gian đầu sau khi chị qua đời, anh như kẻ mất hồn. Cú sốc quá lớn từ chuyện buồn này khiến Tuấn như trở thành một người khác. Lặng lẽ hơn, ít cười hơn, chỉ biết lao mình vào công việc và dành trọn thời gian cho đứa con nhỏ. Tuấn kể, có một thời gian, đêm nào anh cũng nằm mơ thấy vợ và cùng chị thực hiện những điều đã hứa. Nhưng kỳ lạ thay, đến khi mọi lời hứa đã được thực hiện trong mơ thì anh lại chẳng mơ thấy chị nữa.
Tuấn kể, anh từng nghĩ sẽ chẳng thể yêu thêm một ai khác nữa ngoài người vợ quá cố. Nhưng trời xui đất khiến thế nào chúng tôi lại gặp nhau rồi nên duyên. Tôi giống như một luồng ánh sáng mới thắp lên hi vọng cho cuộc đời anh. Bé con nhà anh cũng khá quấn tôi. Thế là sau gần 1 năm yêu đương, chúng tôi tổ chức một đám cưới giản dị.
(Ảnh minh họa)
Khi tôi và Tuấn đang đứng trên sân khấu nhỏ ra mắt hai họ thì chị gái anh đứng dậy và tiến về phía chúng tôi trao một hộp quà nhỏ. Điều bất ngờ hơn là người gửi lại là tên của chị. Chồng tôi cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng cố giữ bình tĩnh để mở gói quà. Đó là một cặp nhẫn là một lá thư với mấy dòng chữ xiêu vẹo. Anh đọc lướt qua rồi nói nhỏ với tôi rằng anh sẽ đọc lớn lên cho mọi người cùng nghe:
“Gửi Tuấn – người chồng mà em vô cùng yêu thương,
Có lẽ khi anh nhận được lá thư này thì em đã chẳng còn trên cõi đời này một thời gian dài rồi. Thế nhưng em vẫn muốn nói rằng, dù cuộc đời ngắn ngủi nhưng em hạnh phúc khi được làm vợ anh. Và điều em tiếc nuối nhất chính là chẳng thể cùng anh sống đến đầu bạc răng long, chẳng thể chứng kiến con chúng ta lớn lên và trưởng thành.
Trong những ngày tháng bệnh tật, em đã luôn cầu nguyện anh sẽ gặp được ai đó thay em chăm sóc anh và con. Cặp nhẫn cưới này em định mua để kỷ niệm 10 năm ngày cưới của chúng ta nhưng đáng tiếc lại không thể cùng anh thực hiện điều đó. Vì vậy bây giờ nó sẽ là món quà cưới của em dành cho anh. Anh nhất định sẽ phải sống thật hạnh phúc, sống cả phần của em nữa. Còn giờ thì hãy quên em đi và yêu người vợ hiện tại của anh thật nhiều nhé!”
Đọc xong những dòng chữ cuối cùng của chị, cả tôi lẫn Tuấn và tất cả những người có mặt trong đám cưới đều vô cùng xúc động. Mắt ai nấy đều đỏ hoe. Rồi chồng tôi lấy đôi nhẫn ra, đeo lên tay anh ấy và tay tôi trong sự ủng hộ của mọi người. Chúng tôi cùng mỉm cười hạnh phúc bởi vợ chồng tôi vẫn nhận được sự chúc phúc đặc biệt của chị. Và tôi nhất định sẽ chăm sóc anh và con thật chu đáo để ở một nơi rất xa nào đó, chị được yên tâm.
Theo Afamily
Yêu kẻ giết chồng (Phần 13)
Hải nhận ra kể cả mình là người đã lái xe đâm chết người, thì cô cũng không lộ mặt trong clip, tội gì cô phải tỏ ra sợ hãi. Nếu cô sợ hãi, tức nghĩa là con nhỏ này có quyền lên mặt. Trong khi đó, cô là luật sư cơ mà.
Dũng trở về vào buổi trưa, vừa đến công ty anh đã xuống ngay phòng bếp để tìm Thuỷ Tiên nhưng cô lại không có ở đây. Anh ta hỏi bếp trưởng và vài người khác, song không có ai biết cô đã đi đâu.
Thật ra Thuỷ Tiên biết anh trở về nên đã tìm cách tránh mặt trước. Có lẽ anh ta sẽ hụt hẫng, gọi điện cho cô, nói nhớ cô, muốn gặp cô, và anh sẽ lại chở cô đến ngôi biệt thự đó. Cô đã không còn muốn tới đó nữa, kể từ khi biết nó là một nhà chứa của anh. Cô chẳng khác nào một con mồi nằm trong bộ sưu tập của anh. Nhưng cô sẽ cho anh thấy cô là một con mồi không dễ chơi, và có thể sẽ là một con mồi cuối cùng của anh.
Tối hôm người phụ nữ đó đến tìm cô, cô đã hỏi cô ta có từng giết người chưa. Trông cô ấy xúc động dữ lắm, gần như không còn hứng thú đánh ghen nữa. Cô ta sợ hãi bỏ chạy. Kẻ không có tật sẽ không giật mình. Cái giỏi của một người hỏi cung phạm nhân là gì? Là họ biết mọi thông tin, còn phạm nhân thì không. Họ sẽ dùng thông tin mà họ biết để biến nó thành một câu hỏi khiến phạm nhân vô tình khai ra tội lỗi của mình.
Video đang HOT
- Dũng vừa tìm cô đấy! - Thắng báo cho Thuỷ Tiên biết.
Thuỷ Tiên gật đầu, đáp thản nhiên:
- Anh ta gọi điện cho tôi rồi.
- Cô định trốn tránh đến khi nào?
- Tôi đâu có định trốn tránh?
Thắng nhíu mày:
- Rốt cuộc thì cô định làm gì?
Thuỷ Tiên cười:
- Anh không cần phải biết đâu.
Con người cô càng ngày càng đa đoan kể từ khi gặp Dũng, có lẽ nỗi đau đã biến cô thành một người chỉ biết thù hận. Thắng không đồng tình với Dũng, nhưng cũng không đồng tình với cách làm của Thuỷ Tiên. Anh thực sự mong cô ấy hạnh phúc, chứ không phải mong cô ấy trả được thù. Nếu Dũng hay người phụ nữ đã hại chồng cô chết, thì liệu cô có hạnh phúc hơn không?
- Anh lại đang tức giận tôi đấy à? - Thuỷ Tiên hỏi - Mà anh tức giận cũng đúng. Chắc anh đã bắt đầu thấy sợ tôi rồi.
Thắng đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay của Thuỷ Tiên khiến cô giật mình:
- Cô không cần phải nói những lời đó.
- Anh...
- Tôi tự biết ai tốt ai không tốt, nhưng nếu cô làm được những điều bản thân muốn, thì nó có thực sự tốt đẹp với cuộc đời phía trước của cô không? Với cả Cam nữa.
Thuỷ Tiên im lặng, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nếu Dũng chết thì Cam sẽ bị ảnh hưởng gì. Trừ khi cô phải vào tù, nhưng cô chắc chắn mình sẽ không vào tù.
- Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế? - Từ đằng sau truyền đến giọng nói của Dũng khiến Thuỷ Tiên và Thắng giật mình. Hai người vội vàng đứng tách ra.
Thuỷ Tiên để ý thấy vẻ mặt của Dũng vẫn rất bình thường, quả tim trong lồng ngực cô đập mạnh. Cô không biết anh ta đã nghe và nhìn thấy những gì.
- Anh tìm em mãi. - Dũng bảo.
Thắng cúi đầu, nói:
- Tôi vào trước đấy.
Lúc Thắng rời đi, trong mắt Dũng hiện lên một tia sắc lạnh. Anh ta nhìn theo Thắng, hỏi:
- Cũng làm trong nhà bếp à?
Thuỷ Tiên gật đầu:
- Bếp phó.
- Hai người có vẻ thân mật với nhau nhỉ?
- Cũng gọi là thân.
- Thân thế nào? - Dũng đột nhiên quay lại hỏi, giọng lạnh tanh.
Con người cô càng ngày càng đa đoan kể từ khi gặp Dũng, có lẽ nỗi đau đã biến cô thành một người chỉ biết thù hận. (Ảnh minh hoạ)
Giờ đây, có lẽ anh ta đã coi cô là vật sở hữu của anh. Cô không được quyền đến gần một người đàn ông nào khác, không có quyền tơ tưởng đến ai. Trong khi anh không muốn cưới cô, không yêu cô. Anh lấy tiền ra để làm sợi dây buộc cô lại. Nhưng anh đâu biết, tất cả những điều đó chỉ càng khiến cô thêm căm ghét anh.
Thuỷ Tiên tự biết đây chưa phải lúc để lộ những sơ hở, cho nên cô đã dịu xuống, nắm lấy tay Dũng ra vẻ nũng nịu:
- Anh đang ghen đấy à?
- Ghen? - Dũng cười nhạt.
- Không ghen thì là gì? Vì em quá thân với bếp phó? Nếu anh muốn, em có thể nghỉ việc.
Dũng im lặng, nhưng cô biết sự ghen tuông của anh đang dần lắng xuống. Anh kéo cô lại, cắn nhẹ lên môi cô. Sau đó nói giọng trách móc:
- Nếu em dám lừa dối anh, anh sẽ không tha cho em.
Anh sẽ giết cô như đã giết Hùng sao? Dù anh không cố tình hay gì đi nữa, thì chính anh cũng đã tự tay che giấu đi sự thật kinh khủng đó.
Thắng không hiểu ý đồ của Thuỷ Tiên là gì, nhưng càng ngày cô càng xa cách anh. Cô chỉ nói chuyện khi muốn anh chăm sóc Cam giúp cô. Sự khách khí của cô khiến anh phải đau lòng, tuy nhiên cũng không dám bộc lộ. Anh nghĩ mình không đủ tốt và tin tưởng với cô ấy.
Thuỷ Tiên rất biết ý trong việc giấu giếm mọi chuyện, cô không bao giờ để lộ những toan tính của mình qua ánh mắt, cử chỉ, hay điệu bộ. Sinh hoạt của cô vẫn rất bình thường. Chuyện cô yêu Dũng cả công ty đã biết, cô không kiêu căng, không dùng tiền của anh ta để nâng tầm bản thân nên những lời dị nghị đã mất đi khá nhiều.
Nhiều lần Thắng nghe nói, Dũng còn đưa Thuỷ Tiên đến những cuộc họp mặt lớn, cô xuất hiện xinh đẹp và cao quý. Hình ảnh của cô trên báo doanh nhân khiến Thắng càng cảm thấy cô là một người xa lạ.
Làm sao anh có thể chạm vào cô được. Nếu không có Cam, anh e là cô sẽ không bao giờ chịu liếc nhìn cô một cái nữa là nói chuyện.
Tính tình của anh không được lòng nhiều người, hoàn cảnh cũng không được tốt. Ngoài tài nấu ăn ra, anh không cho cô được thứ gì. Anh không muốn cô bán mình để trả thù, nhưng càng ngăn cản cô lại càng lún sâu. Anh thấy mình đang dần tuyệt vọng.
...
Trong một nhà hàng sang trọng, Thuỷ Tiên đặt chiếc USB lên trên bàn. Cô mặc một bộ quần áo rất đẹp, cũng trang điểm tinh tế, sự trịnh trọng này là để người đó cảm thấy cô không hề đùa cợt trong chuyện này. Cô đã bắt đầu hành động, và người đó phải đề phòng.
Mười phút sau, từ ngoài cửa, người phụ nữ đó xuất hiện. Thuỷ Tiên nhớ cô ta tên là Hải, một cái tên mạnh mẽ như tính cách và con người cô ta. Nhưng những gì cô ta làm hình như không được quang minh chính đại cho lắm.
Sự trịnh trọng này là để người đó cảm thấy cô không hề đùa cợt trong chuyện này. Cô đã bắt đầu hành động, và người đó phải đề phòng (Ảnh minh hoạ)
Khi Hải đến, cô đã thấy chiếc USB trên bàn, khuôn mặt thoáng một vẻ hoang mang. Thuỷ Tiên vẫn mỉm cười, đưa tay mời:
- Ngồi đi.
Hải cố giữ bình tĩnh, kéo ghế ngồi xuống. Ánh mắt cô không dời khỏi chiếc USB đó.
- Rốt cuộc cô mời tôi đến đây là có ý gì?
Thuỷ Tiên không trả lời Hải, vẫy tay gọi bồi bàn. Người bồi bàn đem ra hai cái ly và một chai rượu, anh ta báo đồ ăn sẽ có sau mười phút. Thuỷ Tiên gật đầu. Khi người bồi bàn đi khỏi, cô mới nói bằng một giọng kiêu kì:
- Người ta nói, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra, phải không?
Hải im lặng, cô ta đang chờ đợi điều mà Thuỷ Tiên sắp nói.
- Hôm nay tôi gọi cô đến đây ắt hẳn là có chuyện rồi, chúng ta chẳng thân thiết với nhau để mà rủ nhau đi ăn như bạn bè được.
- Có gì thì cứ nói hẳn ra.
Thuỷ Tiên nhấc tay lấy chiếc USB, đưa lên:
- Cô nhớ nó chứ?
- Tôi không biết cô đang nói gì.
- Tôi đã nhặt nó trong cái "nhà chứa" của chúng ta đấy. Căn phòng mà cô đã cùng với Dũng ân ái. Mới đó mà cô đã quên rồi sao?
Hải đang định nói thì Thuỷ Tiên lại cướp lời:
- À, đương nhiên cô không nhớ rồi. Vì ở trên giường, Dũng có thể khiến hàng ngàn phụ nữ mê say cơ mà. Người như cô chắc không ngoại lệ. Chỉ tiếc, dù có hành sự kỹ càng thế nào, thì vẫn lộ ra sơ hở.
- Rốt cuộc cô muốn gì? - Hải đập bàn.
Thuỷ Tiên đưa tay lên môi, suỵt khẽ:
- Đừng để người khác biết, không là to chuyện đấy.
- Cô...
Nói đến đây, đột nhiên Hải như hiểu ra, cô ta ngồi xuống. Rất nhanh chóng, nụ cười tự đắc nở trên môi. Hải vuốt tóc mình, thảnh thơi đáp:
- Dù cô nói gì tôi cũng không hiểu. Chiếc USB đó đâu có gì chứng minh được nó là của tôi? Vân tay trên đó, giờ là của cô rồi.
Hải nhận ra kể cả mình là người đã lái xe đâm chết người, thì cô cũng không lộ mặt trong clip, tội gì cô phải tỏ ra sợ hãi. Nếu cô sợ hãi, tức nghĩa là con nhỏ này có quyền lên mặt. Trong khi đó, cô là luật sư cơ mà.
Theo Eva
Hai năm yêu đơn phương đồng nghiệp, chỉ đổi lại một câu: "Tôi chỉ xem cậu như em trai" Tôi cảm thấy rất thất vọng. Tôi biết chị không tin tưởng tôi, chị cho rằng tôi đang bị nhầm lẫn giữa tình yêu và một loại tình cảm khác. Tôi đang có một chuyện rất vướng mắc, muốn nhờ mọi người tư vấn. Tôi vẫn xin phép được gọi chị là chị ở đây, vì trong thâm tâm tôi rất kính trọng...