Nhân duyên không trọn vẹn của tôi…
Nhân duyên của tôi, đó là những ngày mà tình yêu đến khi trái tim chưa sẵn sàng, chưa ngóng đợi.
Nơi tim người bao giờ cũng biết vẽ những giấc mơ.
Cậu ấy đã không còn ngồi gần cửa sổ
Nhân duyên của tôi, đó là những ngày mà tình yêu đến khi trái tim chưa sẵn sàng, chưa ngóng đợi.
Người đến trong một ngày mà lòng tôi như trẻ thơ chưa biết buồn. Khoảnh khắc đó, mọi va đập đều của cảm xúc đều là tươi đẹp. Nhân duyên là những ngày mà lòng mình an tâm khi thấy người còn lại vẫn đứng nguyên ở cái nơi mà ta mặc định là sẽ có người. Đứng nguyên trong nỗi nhớ của ta.
Ở nguyên nơi chỗ ngồi trong cùng của bàn học thứ hai gần sát cửa sổ. Có nụ cười vô tình người trao, trong một giây chợt rơi vào tâm trí ta. Rồi qua vài lời quan tâm lẫn nhau, vài lần bước cùng dưới con đường phượng bay, ta nhận thấy bồi hồi trong ta đã lớn.
Tôi khắc tên người trong giấc mơ bé nhỏ, ấm áp. Câu chuyện về tình cảm của tôi, nó rất đơn giản. Và diệu kì của câu chuyện cũng đơn giản như chính bản thân nó.
Bạn đã bao giờ thương một người chẳng cần lý do, chẳng cần đáp lại. Khi mà cả thế giới nói rằng câu chuyện của bạn là vu vơ, mơ mộng hoặc trẻ con thì bản thân bạn lại cứ cố chấp lao theo?
Chỉ có bạn hiểu những kì diệu từ thứ tình cảm ngốc nghếch ấy. Hình như có một lần nào đó trong chơi vơi của tâm trí, bạn đã cầm được tay vào những ấn tượng đẹp về một người, để thấy ấm lên và phần nào cảm thấy yên trí. Hình như trong một lần ủ rũ mất sức sống nào đó, nụ cười của người bất chợt xuất hiện trong tâm trí bạn, để bạn cảm thấy cách thức của cuộc sống hiển hiện rõ nét và đầy gợi cảm trên mắt môi một người.
Chỉ có chính bạn mới hiểu giá trị mà những hạnh phúc chưa thành hình đem tới nơi mình. Nó giúp bạn vượt qua chuỗi ngày nhạt nhẽo, băng qua những giây phút mà tâm trí tĩnh lặng. Nó làm tim bạn biết hát, dù cuộc tình ấy không phải khúc ca…
Sáng tỉnh dậy thiếu đi một hơi ấm
Nhân duyên của tôi là những buổi sáng thức dậy êm đềm trong vòng tay một người.
Chúng tôi đã mất rất nhiều bối rối để nhìn thấy và tiến lại gần nhau. Hình như chiếc hôn đó là vội vàng, nhưng không sao cả, tình trong vội vàng và thật lòng là tình khiến lòng người đắm say.
Ở trong đắm say đó không phải là không có những cuộc cãi vã. Những điều “không hợp” đôi lúc thậm chí còn được phóng đại. Không phải vì chúng tôi chẳng muốn bao dung với người kia mà có thể tất cả những trái ngang đó đều xuất phát từ những trẻ dại của lòng. Tim vẫn đau, lòng vẫn tha thiết.
Tình yêu lúc đó chỉ là một quy luật đơn giản: cứ mỗi khi xa là lòng sẽ nhớ.
Video đang HOT
Đừng hỏi vì sao những cặp đôi đang yêu nhau họ cứ mãi “như nắng như mưa”. Vì thương nhiều là sẽ cần nhiều, sẽ mong và sẽ giận. Chúng ta có thể rất ngốc trong tình yêu của mình, nhưng tình yêu thì không ngốc, chỉ cần vô tư vừa đủ là sẽ tìm thấy.
Tôi yêu người trong một mùi tóc quen. Tôi thương người trong nỗi nhớ không màu của những ngày xa cách. Cuộc tình đó hát trên những tán thông reo, làm ấm lòng khi chân tôi tan vào những mặt người xa lạ và theo sát tôi để tim tôi không lạc hướng.
Nhân duyên của tôi là những phút tĩnh lặng để nhìn rất lâu vào khuôn dung của một cô gái. Trải qua nhào nặn của cuộc sống, trải qua bồng bột vụng dại của tháng năm, cô ấy vẫn vô cùng dễ thương. Chúng tôi chỉ cần thấy nhau ở đó, tôi sẽ tập cho quen với những điều chưa phù hợp. Tôi sẽ luôn tìm ra cảm giác bình yên vào mỗi thời khắc mà tay đan trong lòng bàn tay. Tất cả những điều không vừa lòng sẽ mau chóng tan đi khi chúng tôi nhìn về phía nhau.
Trên đời này làm gì có gì tệ hơn việc để mặc người mình yêu bơ vơ lạc lõng. Tình yêu này với tôi là một may mắn xảy đến sau những ngày nỗi nhớ đi mỏi. Với tình yêu đó, đã có người khóc cho tôi. Đã có người vì tôi mà nhung nhỡ, vì tôi mà thay đổi một vài thói quen cố hữu của mình.
Cũng chính người đó dạy cho tôi sự trưởng thành khi phải xa cách.
Ở xứ sở của những giọt nước mắt, loài người có thể đã từng cảm thấy đau. Nhưng rồi đa phần bọn họ đều sẽ học được nhiều thứ, nếu họ muốn! Chẳng ai hiểu được nhiều về cảm giác của người đối diện khi bản thân mình chưa từng trải qua những ngóng chờ và mất mát.
Chẳng ai biết được ý nghĩa của một vài điều lãng mạn viển vông khi mà bản thân họ chưa từng làm cho người mình thương trở nên ngột ngạt tới chán nản.
Với nhân duyên không trọn vẹn này, tôi xin được nói lời cảm ơn.
Không thấy nhau khi mưa về thị trấn
Nhân duyên của tôi là một lần cố để sai. Đã sai rồi vẫn cố, mãi không thoát ra.
Sau một lần lỡ làng của xuân thì, tôi với con tôi cần sự yên ổn. Tôi không muốn lạc lõng mãi trong những ngày đi không đôi, về không cặp. Tôi cũng chẳng muốn kiếm tìm cho đời mình một hình dung thoáng vội, chỉ cần được trọn vẹn trong một tình cảm đầm ấm.
Người đến với tôi trong sự đồng cảm đến lạ lùng. Người mang trong lòng nỗi đau của cuộc hôn nhân đã cũ. Chúng tôi bước đến bên đời nhau, có lẽ bằng sự an nhiên và lòng thương mến.
Giá mà ở trong nồng nàn, loài người đừng để cảm xúc khiến ứng xử hóa thành phần vội vàng của lý trí. Giá mà từ trong những điều chưa hiểu rõ, con người ta đừng nặng lời nhau. Hình như khi đã trải qua những lần tin sai yêu lầm, chúng ta không thể dành tình cảm cho một người như mối tình đầu nữa. Chúng ta sẽ thủ thế, sẽ sợ cảm giác bị phản bội lặp lại.
Mặc dù là chúng tôi ở cùng một thị trấn, nhưng những cơn mưa lúc bấy giờ đã không gọi trong hai con người những nhớ nhung chung nữa. Mưa ngăn chúng tôi không nhìn thấy nhau. Mưa khắc vào tim ai đó những tổn thương tự huyễn hoặc rằng tôi đã đi cùng người khác, đã ôm hôn người khác như vợ cũ của anh ta đã từng.
Những buồn đau của anh ta, tôi hiểu hết! Nhưng có một sự thực về những nhận duyên không trọn vẹn mà ai trong số chúng ta rồi cũng sẽ phải hiểu, rằng những người từng thương từng yêu hẳn vẫn sẽ có nhiều lúc còn nhớ tới nhau, còn dành tình cảm và cảm thông cho nhau. Nhưng trái ngang là khi ai đó bước ra đi! Sẽ rất khó để quay trở lại. Trái ngang của duyên tình khi một người dành cho một người rất nhiều lời cay nghiệt, khi chúng ta cuốn theo dòng chảy của cuộc sống để tìm cho mình cảm giác bình yên mới, chờ ngày hình dung cũ nguôi dần.
Thực sự là tôi cũng muốn quay về để tiếp tục mà yêu thương. Nhưng có ai quay về với một người khi lòng biết trước rằng người với mình rồi cũng sẽ chỉ tiếp tục cùng nhau vẽ lên một mớ lộn xộn?
Đối xử tốt với nhân duyên của mình
Tôi đã luôn muốn đối xử tốt với tình yêu của mình, để hạnh phúc tiếp tục trở lại với tôi, cùng tôi vượt qua nhiều muộn phiền lo âu trong cuộc sống. Tôi đã luôn muốn yêu thương một người đến mãi muôn đời. Nhưng nhân duyên ở đời vẫn lắm khi không trọn vẹn.
Những người từng đi qua nhau, xin đừng nói về nhau như một kẻ không biết tha thiết. Những câu chuyện mới, xin mỗi chúng ta hãy học cách để nặng lòng, để khắc ghi những bài học từ quá khứ mà yêu thương tốt hơn.
Cho nhân duyên đời mình có một lần trọn vẹn, theo mãi những ngày sau….
Theo Laodongthudo.vn
Thanh xuân muộn màng của em vì anh mà rực rỡ
Gió mùa về, Sài Gòn chẳng có mùa đông đúng nghĩa, có chăng cũng chỉ là những đợt gió mùa lạnh thổi và lòng người cái hơi lạnh như muốn xuýt xoa...
Nhưng tôi biết, con người nơi đây thích lắm một cảm giác khác lạ như thế... Những cơn gió lùa về trên những con đường rợp bóng hàng cây, từng chiếc lá rơi nhè nhẹ giữa không gian của buổi chiều hoàng hôn đầy nắng và gió...
Sương đêm lạnh giá, một ánh trăng, một bài hát làm tôi nao nao như đứng trước một khung cảnh lãng mạn trong bộ phim Hàn Quốc nào đó... Cảm giác này thèm có ai đó để yêu thương, để cùng nhau đi dạo, cùng nhau mặc chiếc áo ấm khi mùa Noel đang cận kề...
Tôi đã từng quen với việc vỗ nhẹ vết thương lòng, đã từng quen với cảm giác cô đơn, lẻ loi một mình trên phố xá đông người. Đã từng quen với sự chia li...Đã quá nhiều những nỗi đau để trái tim tôi trở nên sắt đá, cằn cỗi, có một chút bất cần, một chút ngạo mạn, như sợ tất cả...
Bất cứ ai đến làm quen và tán tỉnh tôi đều dè chừng và gồng lên như một con Sư Tử sẵn sàng dơ móng vuốt của mình để bảo vệ lấy chính mình, bảo vệ lòng tự tôn, sự cao ngạo của chính mình... Niềm tin đã vơi bớt, trái tim hao mòn cùng năm tháng thanh xuân đã qua. Dường như tình yêu chẳng bao giờ mỉm cười cùng tôi, người cứ đến và đi như một làn gió...
Vào một ngày đầy gió, tôi lang thang những con đường đầy hoa dại ven thành phố, những bông cỏ lau, tôi đã từng mơ về nơi ấy cùng ai đó đi đến những nơi thiên nhiên đẹp như vậy,...
Tôi thích cây, tôi thích gió, thích loài hoa cỏ, thích những gì là của tự nhiên, để một phút nào đó cho trái tim mình được quên đi những bận rộn trong cuộc sống để tìm sự thanh thản trong tâm hồn.
Bất giác, trên môi tôi mỉm cười. Nụ cười của một kẻ từ lâu đã quên đi mất giá trị sống, quên đi những niềm vui nho nhỏ xung quanh mình.
Rồi tôi thấy yêu đời hơn, cảm thấy muốn sống và thèm được sống hơn nữa. Bất giác tôi giật mình khi phía sau lưng tôi có một anh chàng cao chừng mét 7, lưng đeo ba lô, tay cầm một cuốn truyện mang tên "Nếu còn một ngày để sống" đưa cho tôi một nắm hoa cỏ lau...
- Này, cho em này. Ủa, anh là ai?
- Anh là một người lạ thôi. Thấy em có vẻ thích hoa cỏ lau nên hái cho em.Nhưng em đâu có quen anh đâu?
- Uhm, không quen nhưng giờ làm quen là sẽ quen thôi, hi.Anh từ đâu đến sao nãy giờ em không thấy anh?
- Anh mới đi sang đây, nãy anh ngồi bên mỏm đá ở đằng kia đọc truyện, thấy em có vẻ cũng thích lang thang nơi miền đồi nên lại làm quen coi như biết thêm một người bạn.
Hì...
Tôi chỉ biết cười vì có vẻ lòng còn ngạc nhiên và sợ sệt lắm. Nhưng nhìn cái vẻ thân thiện, khuôn mặt hiền lành, giọng nói ấm áp kia, bỗng chốc tôi không còn sợ hãi nữa mà chỉ còn là sét đánh trúng tim thôi...
Đã lâu rồi, tôi chưa có một cảm giác đặc biệt đó với ai, một cảm giác như yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy. Tôi không ngờ, trái tim chai sạn đã bao ngày bỗng chốc hôm nay, có một người đến làm đảo lộn mọi thứ.
Vậy là chúng tôi làm quen nhau, trò chuyện đủ thứ và hỏi han nhau cuộc sống, sở thích này kia, và anh hỏi vì sao lại tới đây một mình? Tôi lúc đó cũng không biết trả lời sao nữa. Tôi vẫn vậy, vẫn luôn là cô gái có đôi chút lập dị như vậy. Tôi làm gì cũng được, một mình cũng được, miễn đó là điều tôi yêu thích và tôi thấy vui vì điều ấy.
Cuộc sống này có mấy đâu hãy sống theo ý mình muốn trong khả năng và phạm vi mình cho phép. Hạnh phúc tại tâm mà, nên miễn là thấy vui, thấy thanh thản thì mình cứ làm thôi. Tôi chẳng biết trả lời sao, chỉ nghĩ thầm trong đầu như vậy, chứ nói ra với anh thấy ngại ngại sao đó. Chỉ cười và nói rằng em thích đi lang thang tới miền đồi, chắc có lẽ em yêu thiên nhiên. Hỳ.
- Còn anh, sao anh cũng đi lên đây làm gì? Cũng đi một mình nữa chứ? Nhìn đôi mắt anh tôi cũng biết, anh một con người tâm lý, sâu sắc với lẽ sống. Anh cũng trả lời bâng quơ rằng anh thích đi phượt một mình... Chúng tôi cứ trò truyện đủ thứ trên trời dưới đất. Lúc thì vui vẻ, bông đùa, khi thì trầm ngâm đầy triết lí sống...
Nói chuyện hồi lâu cũng đến lúc phải về, anh nói anh đọc xong cuốn sách này rồi, tặng em làm kỉ niệm ngày đầu gặp nhau. Tôi thật sự cảm động, và có lẽ, có một niềm vui nơi con tim, tôi đã biết yêu thương trở lại...
Chúng tôi cho nhau địa chỉ, số điện thoại, nick facebook để liên lạc... Và những ngày sau đó là những buổi café hẹn hò, lang thang những con đường đầy lá và gió, những vùng đồi cỏ lau, những con đường mang tên kỉ niệm, mang tên hạnh phúc. Bất ngờ anh tặng tôi cuốn sách "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên" và chúng tôi đã biết rằng hạnh phúc là có thật.
Hạnh phúc luôn đến bất ngờ vào những lúc ta không ngờ nhất. Hóa ra tình yêu vĩnh cửu là có thật, tình yêu luôn ở quanh ta, nó luôn hiện hữu và không bao giờ mất đi. Khi ta còn yêu đời, ta còn muốn sống, khát khao sống, khi ta suy nghĩ tích cực thì tình yêu sẽ lại đến sưởi ấm trái tim ta, cho ta những ngày tháng tươi đẹp nhất.
Anh đến với tôi vào những năm tháng thanh xuân muộn màng, tôi cũng chẳng còn trẻ để mong chờ một tình yêu lãng mạn như phim Hàn Quốc, cũng chẳng nghĩ sẽ gặp một người nào đó làm tôi muốn có một tình yêu rực rỡ của tuổi trẻ, chỉ nghĩ rằng thấy hợp là tiến tới để tính chuyện tương lai.
Nhưng cuộc đời đã cho tôi gặp anh và có những tháng ngày tươi đẹp đến thế. Được nắm tay nhau đi qua những con đường gió, những cái ôm siết chặt trong những ngày đông giá lạnh. Cùng nhau dạo phố, cùng nhau đọc sách, cùng nhau nấu những bữa cơm, cùng nhau đi phượt những miền đất mới... Bên nhau mỗi ngày, chia sẻ cho nhau những điều bình dị trong cuộc sống.
Và mỗi ngày trôi qua thật đáng quý biết bao... Ai khổ vì yêu xin hãy yêu hơn nữa, tình yêu chỉ đến với những người vẫn hi vọng dù đã từng thất vọng. Sau cơn giông tố biển sẽ sóng xô bờ cát biển khơi, như em gặp anh để rồi biết tim mình yêu thế nào...
Thanh xuân muộn màng của em vì anh mà rực rỡ... Cảm ơn anh đã đến bên em để em biết yêu đời, yêu người hơn nữa. Hãy cứ yêu nhau bình yên như thế anh nhé.
Theo Emdep
Chúng ta trưởng thành từ những tổn thương chứ không phải thời gian Tôi từng nghe đâu đó, có người nói rằng tuổi trẻ cho phép chúng ta phạm sai lầm. Há chẳng phải, câu nói bâng quơ kia đã vô tình khiến chúng ta tự huyễn hoặc và dung túng cho bản thân, tự cho mình cái quyền được sai, sống lệch với bản ngã của chính mình? Tôi từng nghe đâu đó, có người...