Nhầm tưởng
Triển đứng ngây người trước tấm thân lõa lồ của Vân… Anh ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi, cuối cùng Triển đứng dậy ra về để mặc Vân ngồi lại trong căn phòng với “món quà” mà chỉ ít phút trước cô nghĩ là anh sẽ sướng rên lên khi nhận được.
Vân vẫn ngồi thất thần dù cho Triển đã rời khỏi căn phòng cả tiếng đồng hồ. Cho tới tận giờ phút này, Vân mới nhận ra cô không hề hiểu người đàn ông của mình. Và chính điều đó đã đẩy cả tình yêu và nhân cách của cô trong mắt Triển đến sự tồi tệ nhất. Không hiểu rồi đây sau khi từ chối món quà này, Triển có còn cho cô cơ hội được yêu anh nữa hay không.
Vân là một cô gái cá tính và hiện đại. Bất kì ai tiếp xúc với Vân đều ấn tượng với tính tình phóng khoáng và cởi mở của cô. Trong suy nghĩ của Vân có rất nhiều điều cô nhìn nhận một cách trẻ trung và hợp thời đại bây giờ. Chính phong cách sống sôi nổi và cuồng nhiệt ấy của Vân làm Triển bị thu hút. Không lâu sau thời gian hai người quen nhau, Triển và Vân chính thức trở thành một đôi.
Họ yêu nhau khá êm đềm bởi giữa hai người không có mấy sự bất đồng. Triển và Vân luôn tôn trọng thói quen, sở thích của nhau nên tình yêu của họ thật đẹp. Yêu nhau là vậy nhưng cũng có không ít lần Vân thử thách tình cảm của Triển. Khi thì Vân dùng cô bạn gái xinh đẹp của mình để xem anh có bị hấp dẫn hay không, lúc thì Vân thử xem Triển yêu cô vì ngoại hình hay vì chính con người cô. Và qua rất nhiều thử thách, Vân hoàn toàn mãn nguyện vì một người tuyệt vời như Triển.
Yêu nhau hơn hai năm, Triển bàn với Vân về kế hoạch mấy tháng nữa sẽ thưa chuyện với gia đình về vấn đề của hai người. Vân gục đầu vào vai Triển để cảm nhận dư vị hạnh phúc trong vòng tay người cô yêu. Khỏi phải nói Vân tự hào về tình này nhiều đến mức nào. Mấy ai có diễm phúc yêu được một chàng trai khôi ngô, khỏe mạnh, có công việc ổn định và nhất là yêu cô bằng một tình yêu chân thành. Chính sự mãn nguyện và tin tưởng người mình yêu đã dẫn đến một quyết định sai lầm của Vân.
Ngày sinh nhật Triển, Vân hào hứng chuẩn bị món quà mà cô tâm đắc. Tối, Vân trang điểm thật lộng lẫy, cô lựa chọn chiếc váy đầm gợi cảm và đi tới chỗ hẹn. Điểm hẹn là gian phòng trong khách sạn nơi cô bày biện một bàn tiệc với những ánh nến lung linh. Triển nhìn gian phòng ấm áp và lãng mạn thấy lòng vui rộn ràng. Anh cùng Vân thưởng thức bữa tối trong tiếng nhạc du dương. Nếu tất cả chỉ dừng lại như vậy, Vân chắc hẳn sẽ tạo cho người mình yêu một sinh nhật đáng nhớ nhưng toàn bộ hành dộng phía sau của Vân đã phá hủy đi tất cả.
Video đang HOT
Vân cùng Triển khiêu vũ trong phòng, vừa nhảy anh vừa thì thầm vào tai cô: “Em nói có một món quà đặc biệt tặng anh đó là gì vậy? Anh hồi hộp quá!”. Vân nhìn sâu vào mắt Triển bằng ánh mắt đầy mời gọi. Cô kéo anh tới gần chiếc giường phủ ga màu hồng thật đẹp. Vân nhẹ nhàng kéo khóa váy, chiếc váy tụt xuống để lộ một thân hình tuyệt mĩ trước mắt Triển. Không để Triển kịp hiểu điều gì, Vân đặt lên môi Triển một nụ hôn nồng cháy và khẽ nói: “Em rất tự hào về anh và đây là phần thưởng mà em dành cho anh, người đàn ông của em ạ!”.
Vân chờ đợi nét mặt hân hoan và niềm hạnh phúc của Triển khi nhận được món quà vô giá ấy. Làm gì có người đàn ông nào lại vô cảm trước một người con gái đẹp, nhất là khi đó là người mà anh ta yêu và cô ấy tự mình dâng hiến. Trong suy nghĩ có phần phóng khoáng và đơn giản của Vân cô quan niệm: Giờ hầu như đôi nào yêu nhau mà chẳng vậy. Triển là một người đàn ông tử tế khi mà hơn hai năm yêu nhau chưa bao giờ anh đòi hỏi chuyện đó. Vả lại cuối năm hai người cũng cưới nên điều mà cô làm bây giờ sẽ chỉ khiến Triển thêm hiểu cô yêu và tin tưởng anh tới như thế nào mà thôi.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của Vân, Triển ngồi phịch xuống giường, ánh mắt không giấu nổi sự thất vọng. Vân thấy lo lắng trước thái độ của anh, cô lại gần cầm tay anh: “Anh sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với anh thế?”. Triển vẫn quay mặt đi không nhìn vào Vân khi trên người cô không còn chiếc đầm đỏ che chắn nữa. Ngồi trầm ngâm một lát, Triển dứt khoát đứng lên: “Anh không biết vì sao em lại làm như vậy. Có lẽ là em không tin rằng anh yêu em thật lòng hoặc em nghĩ anh cũng tồi tệ như kẻ người muốn sở hữu người con gái của mình. Em mặc váy vào đi, anh về trước khi nào bình tĩnh lại anh sẽ tìm em”.
Cánh cửa phòng đóng sầm lại Vân vẫn chưa hết bàng hoàng. Vân mặc lại chiếc váy mà nước mắt không ngừng chảy. Tràn ngập trong lòng Vân một nỗi nhục nhã ê chề và sự ân hận. Có lẽ giờ đây hình ảnh về một người con gái ngoan hiền của Vân trong Triển đã không còn nữa mà thay vào đó là một sự thất vọng hoàn toàn về nhân cách của cô.
Gần một tuần trôi qua, Triển không hề liên lạc với Vân. Cô như ngồi trên đống lửa. Vân gần như phát điên trong sự chờ đợi. Không biết bao lần cô muốn điện thoại cho anh để hỏi anh rằng: “Rốt cuộc giờ đây anh đang suy nghĩ điều gì?”. Nhưng rồi cô lại sợ. Cô sợ mình quấy quả suy nghĩ của anh, cô sợ một lần nữa sự chủ động của cô lại làm anh chán ngán. Bởi vậy, dù vô cùng lo lắng Vân đành chấp nhận chờ đợi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vân lập cập đọc những dòng chữ từ số máy “Honey”mà thấy tim mình tưởng chừng như ngừng đập: “Anh đã suy nghĩ rất nhiều kể từ hôm đó. Anh đã cố hiểu cho hành động của em nhưng anh vẫn không thể bên em được nữa vì thấy mình không cùng một quan điểm sống. Anh rất xin lỗi, mình dừng lại ở đây em nhé”.
Vân cười chua chát rồi khóc nấc lên. Cô không trách anh tàn nhẫn vứt bỏ tình yêu hơn hai năm của hai người. Cô hiểu hành động của mình đã vô tình giết chết tình yêu trong Triển. Không phải người đàn ông nào cũng có cái tham vọng sở hữu và chiếm đoạt người mình yêu. Đôi khi trong cuộc đời, đem điều thiêng liêng nhất ấy để dâng tặng một cách không phù hợp cũng lại trở thành một sự xúc phạm lớn tới tình yêu chân thành và nhân cách cao đẹp của người khác. Và Vân đã phạm phải sai lầm lớn đó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khắc khoải
Hoài đờ đẫn đứng dậy, thất thểu ra về. Nỗi oán hận trào dâng trong lòng chị. Nước mắt lã chã, bước chân chị rã rời vì đau đớn.
Đêm đã khuya, Hoài trở dậy bởi những cơn đau lại tìm về hành hạ. Chị cắn chặt răng lại khiến đôi môi tím tái càng trở nên bợt bạt hơn. Ánh đèn bàn từ buồng trong hắt ra sáng le lói. Hoài chậm chạp bước xuống khỏi giường, vừa đi vừa ôm bụng rên rỉ. Con gái chị nằm sấp trên giường, đang hí hoáy viết lách. Hoài nhớ ra thói quen viết nhật ký của nó mới bắt đầu cách đây vài ba tháng. Chị bước từng bước uể oải trở lại giường nằm.
Trời rét căm căm. Hoài gắng sức đạp trên chiếc xe tồi tàn đưa con đi học. Không biết vì thời tiết hay vì sức khỏe đã dần cạn kiệt, con đường tới trường trải ra như dài hơn, xa hơn trước mắt chị. Con bé ngồi phía sau sốt ruột ca cẩm vì sợ muộn học trong khi Hoài lại đạp chậm lại, dán mắt vào hè phố, nơi có hai vợ chồng nhà nọ dắt tay một đứa con trai ít hơn con gái chị vài tuổi bước lên chiếc ôtô màu đen bóng nhoáng. Cái cảm giác tủi thân trào lên mắt chị, đó là bố của con gái chị và gia đình mới của anh ta. Một cơn gió thổi mạnh khiến tay lái Hoài loạng choạng...
Đã một tháng nay, công việc buôn bán của Hoài đã phải tạm dừng lại. Căn bệnh ung thư quái ác hoành hành ngày một khiến chị thêm suy sụp. Cả ngày Hoài loanh quanh ở nhà, trừ những lúc đón đưa con gái. Chỉ có một mình, Hoài để mặc cho những yếu đuối len lỏi trong đầu óc chị. Ngồi lặng trên giường của con gái, cuốn sổ nhật ký cồm cộm dưới gối khiến Hoài tò mò. Chị lần khân một lát rồi mở ra và đọc. Những giọt nước mắt cứ lã chã rơi theo từng chữ trên trang nhật ký.
Con bé trút vào đó những bực dọc vì sự thay đổi đột ngột của mẹ. "Ngày... tháng... năm. Mẹ chưa bao giờ bắt mình giặt quần áo và rửa bát, nhất lại là đang lúc trời rét như thế này. Đó là những việc mẹ vẫn làm cơ mà. Sao giờ lại hành hạ mình như thế. Bàn tay mình cứng lại trong nước lạnh lẽo. Mình đã làm gì đó khiến mẹ ghét mình chăng? - Ngày... tháng... năm, mẹ mắng mỏ quát tháo làm mình xấu hổ với hàng xóm, chỉ vì mình không gập quần áo cẩn thận, mà chỉ cuốn lại và tống vào tủ. Mẹ ghét mình thật sự - Ngày... tháng... năm, Mẹ đứng khoanh tay nhìn mình quét nhà, hết soi này rồi lại soi nọ, khó chịu vô cùng. Mình không ngủ được, hay mình chỉ là con nuôi của mẹ?"...
Hoài xót xa nhớ lại bàn tay nhỏ nhắn của con đỏ ửng lên vì giặt quần áo và rửa bát giữa tiết trời lạnh giá hàng ngày. Hoài đang cố gắng dạy cho nó cách sống tự lập, bởi một ngày gần đây, khi chị không còn trên cõi đời này nữa, nó sẽ trở thành một đứa trẻ không người thân thích cũng giống như tuổi thơ của chị. Hoài đắng lòng nghĩ đến cái kết cục của cuộc đời chị, và tương lai mờ mịt của con gái. Chị nghĩ đến người đàn bà đã chen ngang vào cuộc hôn nhân ngắn ngủi của mình và thái độ của chồng cũ khi chị dằn lòng tìm gặp cách đây chưa lâu.
Bối rối thả rơi đôi dép ngoài bậu cửa, Hoài bước vào ngôi nhà khang trang của chồng cũ. Người làm trong nhà bảo chị ngồi chờ trên bộ phô tơi êm ái. Chị đưa mắt nhìn khắp gian phòng khách, những đồ đạc sáng choang đẹp đẽ sặc mùi "giàu có". Hoài thở hắt một hơi dài cám cảnh, giờ thì chị thực sự đã hiểu cái sức hút của người đàn bà quá lứa lỡ thì nhưng lắm tiền nhiều của khiến chồng chị bỏ rơi mẹ con chị.
Bắt gặp ánh nhìn ngạc nhiên của vợ chồng chủ nhà, Hoài từ tốn cất lời đi thẳng vào vấn đề. Vừa nghe hết câu chuyện, người đàn bà liếc xéo nhìn chồng, anh chồng đừ người ngồi ngây ra không biết phải nói gì. Hoài im lặng chờ đợi. Không đợi chồng phản ứng, người đàn bà thở dài ngao ngán "Chị đã nói hết. Hoàn cảnh chị như thế, tôi cũng hết sức chia sẻ với chị. Tuy nhiên, nhận nuôi một con bé đã 8 tuổi vào cái thời buổi làm ăn khó khăn như thế này thì quả thực chị đã đặt gánh nặng quá lớn lên vai chúng tôi rồi. Đã đành là bố nó phải có trách nhiệm với nó, nhưng nhận nuôi thì chúng tôi không khảm nổi. Chị tính cách khác vậy". Anh chồng nhăn nhó nhìn cô vợ mới, rồi lại cúi gằm mặt xuống. Hoài đờ đẫn đứng dậy, thất thểu ra về. Nỗi oán hận trào dâng trong lòng chị. Nước mắt lã chã, bước chân chị rã rời vì đau đớn.
Phía đằng sau, chồng chị khúm núm mắt trước mắt sau chạy theo, dúi vào tay chị một xấp tiền. Hoài cười ha hả uất ức hất tung chúng lên cao, những tờ tiền giấy liệng mấy vòng trên không rồi rơi ra tứ phía. Anh chồng cúi xuống nhanh tay nhặt nhạnh, không để ý Hoài đang bước đi như chạy trên con đường vắng vẻ.
Hoài nhẹ nhõm quay nhìn cánh cổng trại trẻ đang từ từ khép lại. Tuổi thơ của chị đã trải qua ở đó, giờ cũng chỉ có nơi đó là giang rộng vòng tay đón nhận con gái chị. Hoài hòa vào dòng người đang tấp nập trên đường, trái tim khắc khoải thầm ao ước cho thời gian chậm lại...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khuất phục Cô mỉm cười tinh quái: "Giờ em có thể gọi bằng anh được rồi nhỉ. Đằng nào thì chị Thùy cũng sẽ không quay lại với anh, chúng mình cưới nhau anh nhé!". Cô chầm chậm đứng dậy với lấy đống quần áo ngổn ngang dưới đất chìa về phía Đức đang ngồi im, bất động trên giường... Liên lấy hết can đảm...