Nhắm mắt cưới vội, tôi bàng hoàng phát hiện bí mật của chồng…
Tôi đang ngồi trong khách sạn, trốn chạy khỏi nhà chồng mới cưới và viết ra những dòng này lúc tâm tâm trạng đang cực kì hoảng loạn. Giờ tôi không biết phải làm sao, tôi không thể để cho ba mẹ hay bạn bè thân thiết của tôi biết được sự thật kinh khủng này, họ sẽ đau lòng đến chết mất.
ảnh minh họa
Có ai đã từng ở trong hoàn cảnh như tôi không?
Tôi vừa lấy chồng được 1 tháng thì phát hiện chồng có con riêng, tối qua anh ấy đã thú nhận với tôi tất cả trong lúc say và tôi đã bỏ chạy ngay trong đêm trốn đi như thế này. Tôi giờ không biết phải làm sao, tôi vẫn không tin vào chuyện này. Đáng ra giờ tôi phải đang ở nhà, chuẩn bị bữa cơm tối chứ không phải nhốt mình trong căn phòng này và hèn nhát tắt hết thiết bị liên lạc ra bên ngoài như vậy.
Chồng tôi, anh ấy đã quen tôi được 2 năm rồi. Chúng tôi quen nhau qua một diễn đàn trên mạng xã hội. Ban đầu lúc mới quen, tôi và anh thường hay nói chuyện tâm sự. Anh kể nói chuyện công việc, nói chuyện gia đình, hỏi tôi về những quan điểm trong cuộc sống, dần dần tôi và anh thân thiết từ lúc nào không hay. Vì chệch múi giờ, tôi thường gặp anh online khá muộn, chúng tôi hầu như ngày nào cũng nói chuyện, thế rồi khoảng 3 tháng sau thì anh nói yêu tôi. Lúc ấy tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy anh là một người có vẻ chín chắn, điềm đạm và hiểu chuyện. Cứ có việc gì tôi lại hỏi ý kiến anh, thủ thỉ với anh, rồi ngày anh thổ lộ, tôi gật đầu đồng ý.
Vậy nhưng, anh không hay chat hình ảnh với tôi, anh bảo mạng nhà anh yếu, không thể kết nối được. Vậy nhưng, anh thường đi đâu đó lúc chúng tôi đang nói chuyện, rồi khiến tôi đợi chờ mòn mỏi, anh lại xuất hiện như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh bảo rằng tôi phải thông cảm cho anh, công việc anh rất bận rộn, không thể lúc nào cũng có mặt nói chuyện với tôi được. Vì khoảng cách, vì chênh lệch múi giờ, tôi cứ ngu ngơ tiếp tục đoạn tình cảm với anh trong đợi chờ, chỉ mong mau mau hoàn thành xong khóa học để trở về nước.
Tôi là một người khá trầm tính, vậy nên chuyện tình yêu của tôi cũng không oanh liệt như bao người khác, bạn bè chẳng mấy ai biết, cũng không náo nhiệt rộn ràng được như người ta. Chính anh cũng từng bảo tôi mình yêu nhau chậm thôi, chậm mà chắc, chẳng cần thiên hạ nói gì, chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ. Có một thời gian, đó là 1 năm về trước, bỗng nhiên anh bảo với tôi rằng anh xin lỗi, anh không thể tiếp tục làm khổ tôi được nữa, lúc ấy tôi rất hoang mang. Tôi liên tục gọi điện về nhưng anh đã thay số, chặn cuộc gọi, khóa tài khoản facebook, anh như một người vô hình biến mất cuộc đời tôi. Đến lúc này, tôi mới bàng hoàng nhận ra, mình chưa hiểu gì về con người này cả.
Rồi tôi bỏ dở tất cả việc học tập, làm nhanh thủ tục đáp chuyến bay sớm nhất về nước. Lúc này tôi cũng không thấy anh đâu, mọi địa chỉ hay dấu tích anh để lại cho tôi đều là giả. Tôi như người vừa bị phá sản, trắng tay, ngậm ngùi quay lại trường học mà không nói rõ lí do dù ba mẹ gặng hỏi.
Thế rồi 3 tháng sau kể từ ngày anh mất tích, anh liên lạc với tôi. Anh xin lỗi tôi và hỏi tôi liệu có còn yêu anh không? Có dám từ bỏ tất cả để về nước cưới anh không? Ban đầu tôi mặc kệ, tôi lạnh lùng, tôi xua đuổi anh và không liên lạc lại. Vậy mà chẳng hiểu sao anh tìm được đến nhà tôi ở trường học bên này và xin tôi tha thứ. 3 tháng không có anh, tôi như người mất hồn, ngày ngày nhìn vào màn hình máy tính mà nhỏ lệ. Phải là một người du học xa nhà, yêu xa, bạn mới thấu hiểu được nỗi khổ tâm của tôi lúc đó! Rồi tôi sợ mất anh thêm lần nữa, tôi bất chấp tất cả quay về nước để nắm chặt lấy tay anh.
Ngày tôi về, ba mẹ tôi phản đối kịch liệt. Bao năm du học sắp hái thành quả, nay tôi như điên tình trở về nằng nặc đòi cưới một người mà gia đình tôi chưa tìm hiểu kỹ, ba mẹ không đồng ý là cũng đúng thôi. Rồi anh tới, xin lỗi và xin phép ba mẹ được tìm hiểu tôi. Anh hứa rằng anh sẽ lo được cho tôi, mong ba mẹ chấp thuận. Chúng tôi cứ thế ở bên nhau 5 tháng, nước chảy đá mòn, ba mẹ thấy người ấy chăm sóc tôi từng chút một, cuối cùng cũng đồng ý cho chúng tôi kết hôn.
Tôi thì khỏi phải nói, vui mừng hạnh phúc hết cỡ, chẳng màng tra hỏi chuyện ngày trước anh mất tích, chỉ nghe theo anh bảo rằng lúc ấy gia đình anh có việc, rồi thôi. Gia đình anh thì rất quý tôi, biết tôi vừa đi du học nhiều năm về, mẹ anh thường gọi tôi sang nhà nấu nhiều món ăn ngon đãi tôi. Nói qua về nhà anh, nhà anh vừa mới chuyển đến khu này được 1 năm nay, trước nhà anh ở ngoại thành, giờ chuyển sang chỗ mới không ngờ lại gần nhà tôi đến vậy. Công tác chuẩn bị cưới và ăn hỏi cứ thế được tiến hành, vậy rồi chỉ vài tháng sau, anh cưới tôi về làm vợ. Tôi hạnh phúc lắm…
Đến tối qua, anh về nhà trong tình trạng say khướt, việc mà chưa bao giờ xảy ra trước đây. Trước đây dù có uống, anh cũng chỉ nhấp đôi ba chén rồi dừng, không uống thêm. Vậy mà hôm qua anh về nhà, vừa đi vừa khóc nức nở như một đứa trẻ. Mẹ anh dìu anh vào, tôi đi theo sau, cất xe rồi đi treo áo cho anh. Anh vừa lảo đảo vào nhà, liền quay qua ôm chầm lấy mẹ khóc, vừa khóc vừa bảo mẹ ơi hôm nay sinh nhật thằng bé, con đến đưa quà mà nó không nhận ra con. Tôi đang cầm áo anh đứng một bên, tò mò không hiểu chuyện gì xảy ra, còn mẹ anh thì cứ bảo anh say quá rồi, bà bối rối hết nhìn tôi rồi lại bảo anh im lặng mà ngủ đi. Tôi liền hỏi mẹ:
- Mẹ, chồng con vừa bảo gì thế mẹ?
Video đang HOT
- Không có gì đâu con, nó nói linh tinh đấy, không có gì đâu! Con sang phòng khách ngủ đi, để nó đấy mẹ trông cho! – Mẹ anh đáp
Tôi nghe thấy vậy, chưa kịp làm gì thì anh đang gục ở giường lại vùng dậy níu lấy tay tôi khóc bảo:
- Em ơi, hôm nay sinh nhật con anh, anh xin lỗi em, anh sai rồi, giờ con anh nó không nhận ra anh nữa, anh có tội với nó!
Tôi run giọng hỏi lại:
- Con nào? Bao nhiêu tuổi? Ai là con anh?
Anh lúc này đã say khướt, ngủ lịm đi, miệng lẩm bẩm:
- Con anh, con trai anh, 2 tuổi…
Tôi không tin vào tai mình, sà vào lay anh dậy mà anh đã ngủ chết mệt. Quay qua tôi hỏi mẹ anh:
- Mẹ nói đi, chuyện gì xảy ra thế, mẹ nói đi!
Mẹ anh nước mắt lưng tròng mới bảo:
- Con ơi, nhà ta xin lỗi con. Nó trước khi cưới con đã trót có con với một người khác, nhưng mà nhà ta không đồng ý cho cưới. Giờ thằng bé lớn lên cũng được 2 tuổi rồi…
Tôi nghe thấy vậy, không kiểm soát được liền lùi lại, vơ lấy túi xách rồi chạy đi trong đêm. Tôi khóc như mưa, không dám tin vào những gì đang nghe thấy. Bắt vội một chiếc xe taxi rồi đọc bừa một khách sạn để đến. Kể từ lúc ấy đến nay, tâm trí tôi vô cùng hoảng loạn. Tôi biết phải làm gì bây giờ?
Theo Motthegioi
Dành tặng em, cô gái tháng 11
Nào cô gái tháng 11, em nhắm mắt lại và ước đi. Ước về một hạnh phúc vẹn tròn. Em xứng đáng được như vậy mà, đúng không?
Người con gái như em, tôi đưa tay ra, vẫn không chịu nắm vào. Em " cứng đầu cứng cổ", nhất quyết để tay mình lạnh giá, không muốn mượn hơi ấm từ ai. Có phải cô gái tháng 11 nào cũng mạnh mẽ và ương bướng như thế không?
Này cô gái tháng 11...
Cô gái ngọt ngào...
Nói cho tôi biết tâm trí em đang để ý điều gì?
Em đang nhớ thương ai mà trót quên cả việc mình là ai, quên cả việc đã tới lúc mình phải thắp nến lên rồi, em quên sao?
Em còn nhớ tháng 11 chứ?
Tháng 11 hửng nắng rồi oà mưa, chút lưa thưa gió rét rồi lại nồng nàn chói chang.
Tháng 11 khiến người ta "chóng mặt". Em chẳng phải cũng vậy sao? Em thoáng khóc lại bật cười, lúc yêu đời "tưởng chết", lúc lại mặc mình lê lết giữa những đớn đau.
Phía sau gương mặt em thật sự là gì vậy? Em có nỗi niềm nào đang cố giấu không cho tôi thấy?
Em còn nhớ tháng 11 chứ? Tụi "choai choai" cãi nhau giờ đang là mùa gì?
Đã đông hay vẫn thu?
Em chẳng phải cũng vậy sao?
Em khiến nhiều chàng trai cãi nhau xem em là cô gái thế nào? Còn ngây thơ, trẻ con hay chững chạc, "người lớn". Em trả lời cho tôi biết đi, trái tim em đã lớn đến đâu rồi, lớn đến đâu mà đã vội nhớ thương hết mình rồi khi tình tan vỡ, em vẫn kiên cường "chống chọi" và vượt qua.
Nghe này em!
Nghe này cô gái tháng 11!
Người con gái như em, tôi đưa tay ra, vẫn không chịu nắm vào. Em "cứng đầu cứng cổ", nhất quyết để tay mình lạnh giá, không muốn mượn hơi ấm từ ai. Có phải cô gái tháng 11 nào cũng mạnh mẽ và ương bướng như thế không?
Người con gái như em, tôi đem đến một bờ vai, vẫn không chịu dựa vào...
Cô gái tháng 11 như em, rất bản lĩnh và kiến cường, có buồn cũng không khóc, nhất định không?
Người con gái như em, tôi mang đến một ánh mắt cảm thông, vẫn vờ như mình chẳng trông thấy gì.
Cô gái tháng 11 như em, tự tin và kiêu hãnh, chẳng thèm một ai chia sẻ, không cần một ai cảm thông.
Nhưng trên tất cả... Tôi nhìn thấu nỗi buồn của em trong đôi mắt, tôi thấy rõ đớn đau của em trong trái tim, tôi khẽ rùng mình khi chạm vào đôi bàn tay cóng lạnh của em đó.
Cô gái tháng 11 à? Em hãy để mình được khóc như những cơn mưa, được giận như những cơn bão, vậy được không? Để tôi được chia sẻ với em từng giọt buồn dai dẳng, được cùng em gắng gồng đi qua bão đớn đau. Mọi nỗi buồn sẽ ở lại phía sau. Chắc chắn sẽ như thế.
Dù mưa nặng hạt thế nào, dù bão đáng sợ ra sao, tôi sẽ luôn giữ cho ngọn nến mừng sinh nhật em được thắp lên rực rỡ, không gì có thể thổi tắt chúng. Tôi sẽ giữ chúng tới khi em ước xong cho mình một điều ước hạnh phúc vẹn tròn.
Nào cô gái tháng 11, em nhắm mắt lại và ước đi. Ước về một hạnh phúc vẹn tròn. Em xứng đáng được như vậy mà, đúng không?
Theo Guu
Sài Gòn có gì vui không em? "Có bao nhiêu người đi qua thương nhớ mà quên được nhau?" Chuyển hè. Em hay nhớ về một Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa-nắng. Sài Gòn nắng đó rồi mưa đó, chợt buồn chợt vui đỏng đảnh như cô gái mới lớn. Nhưng Sài Gòn giản dị lắm. Mưa vội và nắng nắng cũng vội. Bởi Sài Gòn phải nối hai...