Nhắc mua sữa cho con, anh bảo ‘tiền đâu’
Cứ nghĩ đến những ngày tháng làm vợ làm chồng với nhau, tôi thực sự cảm thấy còn cay mắt vì sức chịu đựng của tôi quá lớn.
Đôi khi tôi không hiểu tại sao mình lại có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này và chịu đựng những 4 năm qua.
Lấy chồng có gia đình bề thế, ai cũng tưởng tôi được nhờ vả, rồi cũng sẽ thành ông chủ, bà chủ. Rồi sau này, bố mẹ tôi sẽ được mát mặt vì con gái. Nhưng từ ngày bước chân về nhà chồng, tôi mới biết, anh không hề có được cảm tình của bố vì bố anh có đến mấy người con, nhưng anh là đứa con hay ham vui, đua đòi, chơi bời, thậm chí là hư với bố, không có chí hướng. Vậy mà trước mặt tôi, anh luôn &’chém gió’, mình là con gia đình giàu có, là người đàn ông có vai vế này kia. Thật ra, anh chẳng làm được gì ra trò. Công việc tốt và tiền bạc là của bố anh, chứ còn, anh chỉ là con cái, nếu không được bố yêu quý thì làm gì có chuyện có được của cải mà bố cho.
Anh vốn là người ga lăng nên tôi đã chết mê, chết mệt anh như vậy. Vì anh vốn rất hiểu tâm lý con gái và biết cách chăm sóc họ, nên một đứa con gái như tôi cứ mê muội yêu anh, tin anh sẽ mang lại hạnh phúc cho mình. Bạn bè tôi còn khuyên, đàn ông phải hư một tí mới tài. Tôi cũng nghĩ như vậy nên quyết định cưới anh.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. (ảnh minh họa)
Ngay sau khi cưới, chúng tôi ra ở riêng. Bố anh chỉ cấp cho một căn hộ chung cư nhỏ, đó là tài sản duy nhất bố dành cho anh khi anh lấy vợ. Đến bây giờ tôi mới hiểu, mọi chuyện khi đó là như thế nào. Hóa ra, những gì anh nói với tôi chỉ là đánh bóng tên tuổi của anh. Anh cũng chỉ làm công việc nhàng nhàng vì trước đây lười, không chịu học hành. Còn tôi, làm giáo viên, lương vài đồng bạc nhưng với anh, đó lại là công việc ổn định. Anh tính toán như vậy để sau này, anh có cơ hội dựa vào tôi chứ anh không hề nghĩ, mình sẽ là người kiếm tiền chủ chốt trong cái gia đình này.
Mỗi tháng tôi hoạch định cho anh chi ra 4 triệu để chi tiêu gia đình, còn bao nhiêu thì tiết kiệm. Nhưng anh cứ gật gù rồi chẳng thấy đâu. Tôi có hỏi thì anh bảo, lương ba cọc ba đồng lấy đâu ra mà có tiền đưa cho vợ. Thế là, anh chẳng đưa một đồng nào.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. Tôi đi làm cũng đâu phải nhiều tiền gì. Cái gì cũng khó khăn, chi tiêu thì nhiều hơn. Anh lao vào rượu chè, thậm chí là cờ bạc. Anh còn bảo, anh phải trúng quả lớn để bố anh biết, để bố anh không chê bai anh, khinh thường anh nữa. Đúng là nông nổi, tiến thân bằng con đường cờ bạc thì có gì oai đâu.
Video đang HOT
Tôi nói với anh như vậy, rồi anh làm tôi phiền muộn vô cùng sau nhiều lần anh cáu gắt với tôi. Thời gian đầu, tôi không nhận được một xu nào từ anh. Anh bảo, tốt nhất là tiền ai người nấy tiêu, không ai phụ thuộc vào ai.
Cứ thế, dần dần mọi chuyện trở thành thói quen. Anh không cho tôi tiền bao giờ, tôi tự lo hết. Khi sinh con, tôi cũng không nhận được từ anh một xu. Anh bảo, lo thân chưa xong còn đâu tiền mà lo cho người khác. Anh còn nghĩ, tôi có tiền giấu đi nên anh cứ mặc kệ, cho tôi tự lo.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. (ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy chán vô cùng. Làm sao đây, tôi đã chịu đựng quá nhiều, chắt chiu từng đồng một. Nhớ có lần tôi gọi điện cho anh bảo mua sữa, anh bảo &’tiền đâu mà mua, cô tưởng tôi thừa tiền à?’. Mua sữa cho con mà anh lại nói cay đắng như vậy sao. Mỗi lần bảo anh mua gì là tôi phải đưa tiền cho anh, thật sự quá trớ trêu. Con lớn bằng này mà chưa được bố tự tay mua cho hộp sữa hay là quần áo, tôi thật sự không tưởng tượng nổi anh suy nghĩ thế nào nữa.
Bây giờ, sống với chồng mà tôi như sống với cái bóng, tự lực cánh sinh. Bố mẹ chồng tôi may còn tốt, biết tôi khổ nên thi thoảng lén lút cho tiền tôi, không cho anh biết để tôi chăm cho con. Vì họ biết con trai họ bất tài và thương tôi. Tôi chấp nhận chuyện này, và chấp nhận tất cả chỉ vì tôi yêu quý gia đình anh. Còn không, nếu chỉ vì anh, có lẽ tôi đã rời xa từ lâu rồi.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. Chăm con rồi còn bao việc gia đình, anh đều dồn hết cho tôi. Chán nản vô cùng các bạn ạ!
Thương con, tôi cắn răng chịu đựng suốt 4 năm trời, hi vọng anh sẽ hiểu được tấm lòng của tôi mà tu chí làm ăn, không còn rượu chè bài bạc nữa. Nếu như vậy, may ra bố mẹ anh mới thương anh mà cho anh một cơ hội làm lại từ đầu…
Theo VNE
Tôi kêu ốm anh bảo... 'lắm mồm'
Số tôi khổ, đến bây giờ thì tôi đã nhận ra điều đó. Một người vợ như tôi dù mới lấy chồng chỉ được gần 1 năm nay thôi nhưng lại cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa nhà chồng.
Tôi gần như không còn cảm nhận được tình yêu của anh dành cho mình nữa. Mới ngày nào đó thôi anh còn hứa hẹn đủ điều, còn mong muốn chúng tôi có một mái ấm hạnh phúc mà hôm nay, anh coi tôi như cơn gió thoảng qua, anh chẳng còn nghĩ đến tình yêu và những lời hứa hẹn trước đây nữa.
Tôi vốn là người ít nói, bởi tôi cảm thấy cuộc sống gia đình đông đúc, nên nhịn đi, ít nói đi thì ít chuyện hơn. Nên từ khi về nhà chồng, sống với bố mẹ chồng và anh chị chồng, tôi nghĩ, mình nên ít góp ý vào những chuyện của người lớn. Dù sao thì mình cũng là dâu mới.
Tôi rất tế nhị trong khoản này, ăn xong, dọn dẹp xong, ngồi nói chuyện với bố mẹ một lúc là tôi lên phòng. Vì đó không phải là việc của tôi. Có chuyện gì trọng đại, bố mẹ cần tôi nghe thì tôi mới nghe thôi. Còn không, tôi cứ tự giác lên làm việc của mình, chồng tôi có nói gì ở đó thì nói.
Ngày trước, khi yêu nhau, anh là người quan tâm tôi nhiều hơn cả. Dù biết có lúc anh không lãng mạn, không được ga lăng như người ta nhưng tôi trân trọng điều đó, vì suy cho cùng, đàn ông không ai hoàn hảo cả. Chỉ cần họ yêu mình thật lòng là được. Anh đúng là một người điềm đạm và tế nhị. Nhưng đợt này, sống ở nhà anh, tôi cảm thấy có nhiều điều mệt mỏi, tôi hay chia sẻ với anh thì anh bắt đầu có vẻ không hài lòng về tôi.
Tôi mệt bở hơi tai, nhiều khi mệt ơi là mệt mà vẫn phải làm. Biết làm sao được vì mình phận làm dâu mà. (ảnh minh họa)
Thực ra, thân làm dâu lại sống trong nhà có đông người, lại có cả hai anh chồng chưa lấy vợ, tôi thật lòng khó chịu lắm. Vì cái gì cũng không được tự nhiên. Nhiều khi thèm cái gì muốn ăn mà mua về ăn một mình thì lại bị nói là ăn vụng. Còn mua cả lố về thì lại nói là ăn hoang phá hoại. Nghĩ ở riêng thì thích ăn gì, uống gì tùy thích, thoải mái biết bao.
Bố mẹ anh lại không hay thông cảm. Bố anh có vẻ là người gia trưởng nên cũng hay yêu cầu các con phải thế này, thế nọ theo ý bố. Lắm cái tư tưởng của các cụ khiến giới trẻ như chúng tôi mệt hết người.
Tôi bảo anh ra ở riêng thì nhất định anh không chịu. Tôi có phàn nàn về chuyện mẹ anh sai tôi làm nhiều, mẹ anh cái gì cũng con dâu thì anh càu nhàu: "Nhà này có mình em là con dâu, không làm thì ai làm?".
Tôi mệt bở hơi tai, nhiều khi mệt ơi là mệt mà vẫn phải làm. Biết làm sao được vì mình phận làm dâu mà. Anh nào có hiểu cho tôi. Tối đến, tôi kêu đau chân, mỏi người anh cũng mặc kệ. Anh bảo làm cho quen, vài bữa thì không còn đau lại tốt cho sức khỏe. Gớm, có mà tốt thế thì ai cũng muốn làm, tôi nhường phần anh. Mọi việc trong nhà chỉ mình tôi, vì tôi là con dâu duy nhất nên khác gì nhà tuyển thêm người giúp việc. Tôi nhiều khi muốn nghỉ mà không được nghỉ. Có hôm sức khỏe yếu, đi làm về chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn ăn cơm cũng không được. Vì bố anh cho đó là hành động vô lễ, ăn có vừa ăn vừa muốn ói cũng phải ăn, chán nản vô cùng... Ở riêng thì đâu phải thế, mệt có khi chồng còn rửa bát cho, đằng này...
Người như anh bây giờ khi tôi có gọi kêu là em bị mệt thì anh cũng làm lơ, anh bảo &'mệt gì mà mệt, suốt ngày kêu mệt, mệt quanh năm'. (ảnh minh họa)
Bây giờ, tôi cứ kêu lên cái là anh bảo tôi nói nhiều, có tí mà cũng than vãn. Tôi ốm cũng không còn muốn nói với anh nữa, vì có nói anh cũng không bận tâm. Lâu nay, anh trở thành người vô tâm vô cùng. Tôi cảm thấy buồn vì tình yêu đã qua, nghĩ lại những ngày tháng yêu nhau sao hạnh phúc thế.
Anh bảo tôi phải chăm làm thì bố mẹ cưng, bố mẹ có vẻ không thể nào thích tôi được, vì ông bà luôn nghĩ tôi lười và hay đau ốm. Tôi kêu thì anh bảo &'lắm mồm' mặc dù ngày đó, tôi đã sốt tới 39 độ. Tôi hận vô cùng, nằm bẹp giường không dậy được, đến khi mồ hôi vã ra thì anh mới tin là tôi ốm thật.
Người như anh bây giờ khi tôi có gọi kêu là em bị mệt thì anh cũng làm lơ, anh bảo &'mệt gì mà mệt, suốt ngày kêu mệt, mệt quanh năm'. Nghe anh nói lòng tôi chua chát, anh của ngày xưa đâu rồi? Chẳng lẽ tình cảm vợ chồng chỉ ngắn ngủi thế sao? Phải chi chúng ta sống riêng, phải chi tình cảm chỉ có hai vợ chồng thì chúng ta đã không phải chia sẻ nhiều thứ thế này và cả hai sẽ thấy yêu nhau hơn. Và tôi cũng vậy, tôi sẽ có cách chăm sóc chồng mình chu đáo hơn, không có những áp lực trong cuộc sống có quá nhiều người nhà chồng như vậy. Nhưng anh nào hiểu cho tôi...
Theo VNE
Vợ chửa vượt mặt, chồng chơi tối ngày Có hôm vì mải chơi bida, anh ấy bắt em đi xe buýt về trong khi bụng em bầu quá to rồi. Chị Thanh Bình thân mến! Em đang gặp một chuyện buồn trong tình cảm, em mong chị hãy cho em một lời khuyên để em có cách giải quyết hợp lí nhất trong lúc này. Sau 4 năm quen nhau em...