Nhà vợ là nhất
Chị có họ hàng của chị, anh cũng có họ hàng của anh! Chị biết lo cho tình thân thì anh cũng không thể bỏ quên ruột rà của mình.
Ảnh mang tính minh họa: Internet
Đôi giày Tây để quên lâu ngày trong hộc tủ đã trở nên bạc phếch. Ban đầu anh định bỏ đi nhưng nghĩ lại thấy tiếc vì chỉ mới đi vài lần. Chợt nhớ đến thằng Hưng, con chị Hai, mới đi làm, tiền bạc còn khó khăn, cho nó mang cũng tốt. Anh quyết định lau chùi đôi giày sạch sẽ rồi điện thoại cho Hưng, kêu chiều đi làm về ghé nhà chú lấy giày về mang. Nghe giọng nó mừng rỡ qua điện thoại mà anh thấy vui vui. Nhưng Hưng hẹn ngày hôm sau mới ghé được vì chiều phải tăng ca. Anh ừ, giày chú để sẵn, hôm nào rảnh đến lấy cũng được.
Chiều hôm sau, Hưng đến, anh tìm mãi chẳng thấy đôi giày đâu. Sau một hồi lục lạo hết mấy cái tủ kệ vẫn không thấy, anh hỏi vợ xem có cất đâu đó không. Tiếng chị oang oang từ dưới bếp làm anh sượng trân: “Đôi giày cũ hả? Hôm qua chị Ba (chị vợ) về quê, em gửi cho thằng Út rồi”. Anh nghe mà cục tức nghẹn ngay cổ, quê với cháu mình thì ít mà giận vợ không tôn trọng mình thì nhiều. Có cháu ở đó, anh không tiện đôi co, chỉ gằn một câu: “Mai mốt muốn lấy gì của anh cho ai thì nhớ hỏi anh một tiếng. Đôi giày đó hôm qua anh hứa cho thằng Hưng rồi!”.
Chỉ có thế mà chị chạy lên phòng khách, cố cãi: “Em thấy giày cũ rồi mới đem cho. Khi nào em lấy giày mới của anh thì hãy trách!”. Vợ chỉ được cái nói ngang là giỏi. Dù giận lắm nhưng anh cũng im lặng vì sợ cháu mình buồn, quay sang nói nhỏ: “Chú xin lỗi vụ đôi giày, thím con không biết nên đem cho rồi. Thôi mai chú cháu mình đi uống cà phê nha! Giày nhà chú nhiều lắm nhưng phải soạn ra nên hơi mất thời gian. Mai gặp rồi chú đưa đôi khác”. Hưng gật đầu cười thông cảm khiến anh cũng bớt áy náy.
Hưng về rồi anh chỉ còn biết thở dài ngao ngán. Đây không phải lần đầu vợ làm như thế. Nhớ lần người bà con của anh ở Úc về, dù nhà không thiếu thứ gì nhưng vợ vẫn ron ren hỏi xin… đủ thứ, từ bịch kẹo để phần mấy đứa con nhà chị Hai, mấy bộ quần áo cho con nhà chị Tư, cả mấy chai nước hoa cho cô Út… Dù biết quà đã có chủ nhưng chị vẫn cố nài xin mỗi thứ một ít để… gửi về quê cho mấy đứa cháu. Hoặc cứ mỗi lần chị về quê thăm mẹ là anh phát hoảng khi thấy chị lỉnh kỉnh túi này hộp nọ như chuẩn bị đi… cứu trợ. Trong nhà có thứ gì xài được là chị “quơ” hết về chia cho anh chị của mình.
Video đang HOT
Nói thật, anh sẽ không phiền lòng nếu nhà mẹ vợ mình nghèo. Đằng này, tuy ở quê nhưng nhà mẹ vợ anh rất khá giả, các anh chị vợ cũng thế. Mấy đứa cháu lên thành phố học đại học mà anh Ba của chị mua hẳn một căn nhà cấp bốn cho con ở thì đâu phải chuyện thường. Vàng thì đàn ông hay phụ nữ nhà chị ai cũng đeo đỏ tay, nhưng lúc nào chị cũng cố phân bua: “Đâu phải ai đeo vàng cũng giàu. Đeo vàng là để giữ thể diện thôi, chứ thật ra chẳng có của nả gì”. Thật không thể hiểu nổi khi mỗi lần về quê, vợ lại mua hàng đống mì gói, dầu ăn, nước rửa chén và rất nhiều gia vị khác, khiến anh cứ ngỡ nhà vợ ở tận vùng sâu, vùng xa nào đó, rất nghèo khó.
Nhắc vợ chuyện sao chỉ lo một bề, chị lại trách anh đàn ông mà nhỏ nhen. Nếu chị cũng nghĩ cho gia đình anh được một phần như thế, chắc anh mừng không hết. Hễ anh định cho cháu mình vài bộ đồ mới hay cái điện thoại cũ lỗi mốt là chị làu bàu: “Đồ còn mới sao lại đem cho, làm như nhà giàu lắm vậy.”
Anh hiểu tính vợ không xấu, chỉ là trong mắt chị gia đình mình luôn đứng ở vị trí thứ nhất. Chị có họ hàng của chị, anh cũng có họ hàng của anh! Chị biết lo cho tình thân thì anh cũng không thể bỏ quên ruột rà của mình. Anh đã luôn thông cảm với chị và chỉ ao ước được một lần chị chịu đứng vào vị trí của anh mà nghĩ.
Theo PNO
'Đau đầu' vì cả nhà vợ làm nghề giáo
Bố vợ, anh vợ tôi là những người quá ư mẫu mực, không uống bia rượu, nước chè. Thỉnh thoảng tôi đi đâu về có con cá, con mực hay cái gì làm mồi nhậu cũng muốn mang sang biếu bên ngoại nhưng lại chả dám.
Tôi và vợ lấy nhau đã hơn 10 năm, có với nhau 2 đứa con, đủ trai gái. Cuộc sống chưa giàu có nhưng cũng gọi là đầy đủ. Vợ tôi làm nghề giáo viên nên tính chỉn chu, biết lo toan. Tôi là dân buôn bán nên hay phải đi theo những chuyến hàng. Những lúc tôi vắng nhà, vợ một mình quán xuyến việc gia đình, lo dạy dỗ hai đứa con.
Cuộc sống của chúng tôi đáng lẽ phải rất hạnh phúc nếu như không có chuyện duy nhất gây ra mối bất hòa giữa hai vợ chồng là nhà vợ tất thảy đều theo nghề giáo. Việc ứng xử với bên ngoại làm tôi thực sự mệt mỏi. Nhiều lúc tôi đã phải nổi cáu với vợ.
Những rắc rối vì cả nhà vợ là giáo viên đến với tôi từ lúc tôi bắt đầu tìm hiểu vợ. Vì bố mẹ vợ là giáo viên, cả anh trai và chị dâu lẫn em gái cũng đều là giáo viên nên bố mẹ vợ muốn gả cô ấy cho một người làm nghề giáo viên hoặc công chức nhà nước. Vì theo các cụ thì chỉ có làm trong nhà nước mới có công việc ổn định, có điều kiện lo cho gia đình. Trong khi đó, tôi làm nghề kinh doanh tự do, học vấn cũng chỉ xong trung cấp và công việc thì chả liên quan gì đến những điều được học.
Vậy nên, ban đầu gia đình vợ phản đối kịch liệt. Bố mẹ vợ nhất định không cho chúng tôi qua lại. Tôi đến chơi các cụ chẳng thèm tiếp chuyện. Sau này, vì quyết tâm của vợ chồng tôi nên bố mẹ vợ cũng phải đồng ý. Lần đầu tiên tôi dẫn vợ về ra mắt bố mẹ tôi và gia đình, bố mẹ vợ không cho một mình vợ đi cùng tôi mà cử cô em gái đi theo giám sát, có gì báo cáo lại. May mà cô em vợ cũng là đồng minh với hai vợ chồng nên chỉ toàn kể lại chuyện tốt.
Từ lúc cưới vợ đến nay, những việc ứng xử với nhà vợ thì tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái. Bố vợ, anh vợ tôi là những người quá ư mẫu mực, không uống bia rượu, nước chè. Thỉnh thoảng tôi đi đâu về có con cá, con mực hay cái gì làm mồi nhậu cũng muốn mang sang biếu bên ngoại nhưng lại chả dám. Nhà vợ đã không uống bia rượu, tôi mà biếu đồ nhậu có khi còn bị nói là hay nhậu nhẹt. Thế nên tôi đành mang tiếng là đứa con rể không biết quan tâm bố mẹ vợ.
Vừa rồi, để gỡ lại hình ảnh cho mình, tôi đã mua tặng bố mẹ vợ một chiếc máy giặt. Nhưng máy lắp đặt xong rồi chả thấy các cụ sử dụng bao giờ. Lý do là vì các cụ tiết kiệm điện, nước quá mức.
Nhà vợ lại là gia đình nền nếp, các cụ định hướng cho con cái phải quan tâm nhau. Vì thế, một năm tôi phải nhớ đủ bao nhiêu ngày lễ lạt, giỗ chạp, sinh nhật anh chị em,.... Cứ quên dịp nào đó là vợ và nhà vợ thế nào cũng trách móc. Bây giờ thì tôi nghĩ ra việc đặt điện thoại trước một ngày, để hôm sau nếu bận việc không sang được cũng phải gọi điện.
Ngại nhất là ngày 20 tháng 11 hàng năm, vợ chồng tôi có sang chúc mừng bố mẹ vợ cũng phải chọn lúc sáng sớm hoặc tối muộn vắng khách. Vì học trò các cụ toàn người thành đạt, bố mẹ vợ rất ngại khi giới thiệu một chàng rể có nghề ngỗng chả biết gọi tên là gì như tôi. Các dịp sum họp gia đình, tôi được coi như người ngoại đạo. Gia đình vợ thuyết giảng cho tôi về đạo đức, lễ nghĩa như là đang nói với học trò.
Bố mẹ vợ tôi rất tốt với con cháu nhưng sự cẩn thận đôi lúc làm tôi căng thẳng. Vì cả gia đình bên vợ đều theo nghề giáo, ai nấy đều đi về có giờ giấc cố định, khoảng cách chỉ có đến trường và về nhà, còn công việc của tôi thì nay đây mai đó, có khi đi cả tháng chưa về. Mỗi lần tôi đi lâu ngày là cả nhà vợ lo lắng. Mẹ vợ thường xuyên gọi điện hỏi lí do, hỏi bao giờ về rồi còn trách móc sao tôi không bỏ mặc vợ con.
Vì bên nhà bố mẹ vợ rộng rãi, đi lại cũng gần nên vợ tôi thường để các con ở đó, vừa nhờ ông bà dạy học cho, vừa chơi với ông bà cho ông bà vui. Nhưng điều làm tôi ái ngại nhất là bố mẹ vợ lại định hướng cho hai đứa con tôi sau này đi theo nghề giáo viên. Cả đứa cháu gái con anh trai vợ cũng được định hướng như vậy và giờ nó đang học sư phạm. Điều này trái ngược với suy nghĩ của tôi. Vì tôi không muốn định hướng cho con cái một ngành nghề nào. Tất cả phải là do chúng tự do lựa chọn.
Cũng vì những người trong gia đình vợ đều là giáo viên, học trò và phụ huynh nhiều người làm to nên tôi lại mang thêm một cái rắc rối nữa là nhiều người thân, họ hàng với tôi cứ thấy những người có chức quyền đó qua lại bên nhà vợ tôi, vài lần có gặp tôi, thế là họ nhờ tôi bắt mối liên lạc để xin xỏ, lo liệu cho con cái. Mà bố mẹ vợ tôi thì đã cấm tiệt chuyện này để giữ tiếng thơm nghề giáo của gia đình. Vậy là người ta nói tôi không biết giúp đỡ người thân, họ hàng.
Thế đấy, lúc đầu thấy tôi lấy được vợ con nhà sư phạm gia giáo, ai cũng mừng cho tôi. Thế nhưng liệu có ai nghĩ rằng tôi lại khổ vì cả nhà vợ làm nghề giáo?
Theo Khám phá
Vợ giấu chồng mang hết tiền về cho bố mẹ đẻ Tôi phát hiện ra sau lý do chối quanh co của cô ấy là cô ấy đã mang hết tiền về cho bố mẹ đẻ. Hóa ra việc cô ấy suốt ngày kêu hết tiền cũng đều có nguyên nhân của nó. Tôi cưới cô ấy khi cô ấy vừa chân ướt chân ráo ra trường, cô ấy học hết Cao đẳng nên...