Nhà quá nghèo, tôi không dám yêu ai
Tôi vui hay buồn không quan trọng, chỉ cần lo được tiền trả nợ và xây cho ba mẹ cái nhà đàng hoàng.
Tôi cũng chẳng biết tôi đang nghĩ gì trong đầu nữa. 27 tuổi đầu, với người ta là chồng, là con, là một gia đình hạnh phúc nhưng với tôi, mọi chuyện dường như là con số 0 tròn trĩnh. Một số 0 không có lối thoát dành cho tôi.
Tôi từng yêu, yêu tha thiết, yêu sâu đậm những 6 năm. Và chuyện tình của tôi cũng từng được đăng trên nhiều website, báo điện tử… Sau khi thất bại với tình yêu thời sinh viên đó, tôi cũng có rất nhiều người đàn ông khác tán tỉnh yêu đương nhưng tôi biết, giờ đây tôi phải sống vì gia đình mình nhiều hơn. Bởi lúc tôi gục ngã, chính họ là người luôn bên cạnh tôi, an ủi tôi và lo lắng cho tôi nhiều nhất. Hơn nữa, tôi cũng tự ti vào gia cảnh của mình, chẳng phải chỉ vì nhà tôi nghèo mà mối tình đầu của tôi đã bỏ tôi ra đi đó ư?
Video đang HOT
Giờ đây, dù cho bao nhiêu chàng luôn trầm trồ khen ngợi tôi: học giỏi, dễ thương, công việc ổn định, vui tính… Nhưng đằng sau cái mác đó, tôi cũng hiểu thế nào là đũa mốc, thế nào là mâm son. Tôi chả dám trèo cao với mấy anh đó để rồi phải té đau.
Tôi đã bỏ xứ Huế, nơi có gia đình thân thương của tôi, có bạn bè và có cả sự nghiệp dạy dỗ của tôi để đến lập nghiệp ở Sài Gòn với ý chí: “Quyết tâm đi làm kiếm tiền trả nợ và xây một cái nhà đàng hoàng cho ba mẹ”. Từ cũng phải từ bỏ tình cảm của một chàng trai dành cho tôi. Tôi lao vào chốn Sài thành để mong kiếm ra nhiều tiền. Sau 3 năm nếu mọi việc diễn ra như kế hoạch vạch ra, tôi sẽ quay về và làm lại từ đầu: tình yêu, sự nghiệp. Liệu ở tuổi 30 có quá ư là muộn màng không? Và liệu tôi có sai lầm không khi từ bỏ tình cảm mà người ta mới nhen nhóm cho tôi để chọn lấy việc đi kiếm tiền và giúp đỡ gia đình?
Tôi hiểu, với tôi, gia đình là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này và tôi chỉ muốn sống vì họ, mặc kệ tôi có vui, có hạnh phúc và có ăn no mặc ấm không? Suy nghĩ của tôi như vậy liệu có ổn không? Xin hãy cho tôi một lời khuyên chân thành.
Theo VNE
Nhà nghèo, tôi không dám yêu ai
Tôi vui hay buồn không quan trọng, chỉ cần lo được tiền trả nợ và xây cho ba mẹ cái nhà đàng hoàng.
Tôi cũng chẳng biết tôi đang nghĩ gì trong đầu nữa. 27 tuổi đầu, với người ta là chồng, là con, là một gia đình hạnh phúc nhưng với tôi, mọi chuyện dường như là con số 0 tròn trĩnh. Một số 0 không có lối thoát dành cho tôi.
Tôi từng yêu, yêu tha thiết, yêu sâu đậm những 6 năm. Và chuyện tình của tôi cũng từng được đăng trên nhiều website, báo điện tử... Sau khi thất bại với tình yêu thời sinh viên đó, tôi cũng có rất nhiều người đàn ông khác tán tỉnh yêu đương nhưng tôi biết, giờ đây tôi phải sống vì gia đình mình nhiều hơn. Bởi lúc tôi gục ngã, chính họ là người luôn bên cạnh tôi, an ủi tôi và lo lắng cho tôi nhiều nhất. Hơn nữa, tôi cũng tự ti vào gia cảnh của mình, chẳng phải chỉ vì nhà tôi nghèo mà mối tình đầu của tôi đã bỏ tôi ra đi đó ư?
Giờ đây, dù cho bao nhiêu chàng luôn trầm trồ khen ngợi tôi: học giỏi, dễ thương, công việc ổn định, vui tính... Nhưng đằng sau cái mác đó, tôi cũng hiểu thế nào là đũa mốc, thế nào là mâm son. Tôi chả dám trèo cao với mấy anh đó để rồi phải té đau.
Tôi đã bỏ xứ Huế, nơi có gia đình thân thương của tôi, có bạn bè và có cả sự nghiệp dạy dỗ của tôi để đến lập nghiệp ở Sài Gòn với ý chí: "Quyết tâm đi làm kiếm tiền trả nợ và xây một cái nhà đàng hoàng cho ba mẹ". Từ cũng phải từ bỏ tình cảm của một chàng trai dành cho tôi. Tôi lao vào chốn Sài thành để mong kiếm ra nhiều tiền. Sau 3 năm nếu mọi việc diễn ra như kế hoạch vạch ra, tôi sẽ quay về và làm lại từ đầu: tình yêu, sự nghiệp. Liệu ở tuổi 30 có quá ư là muộn màng không? Và liệu tôi có sai lầm không khi từ bỏ tình cảm mà người ta mới nhen nhóm cho tôi để chọn lấy việc đi kiếm tiền và giúp đỡ gia đình?
Tôi hiểu, với tôi, gia đình là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này và tôi chỉ muốn sống vì họ, mặc kệ tôi có vui, có hạnh phúc và có ăn no mặc ấm không? Suy nghĩ của tôi như vậy liệu có ổn không? Xin hãy cho tôi một lời khuyên chân thành.
Theo VNE
Bạn trai từ chối cưới chỉ vì không có tiền Em biết gia cảnh nhà bạn trai khó khăn nhưng năm nay em đã 27 rồi. Nếu chờ đợi, không biết đến bao giờ mà mẹ em thì đang thúc giục. Em và bạn trai đã quen nhau được hơn một năm. Hai đứa đều yêu thương và xác định sẽ sống với nhau trọn đời. Năm nay, em 27 tuổi và bạn...