Nhà ngoại, nhà nội
Vợ đùng đùng gom quần áo, đón taxi đưa con về nhà ngoại. Con trai hỏi sao ba không đi cùng, vợ bảo, bà ngoại chỉ rủ mẹ và con về chơi thôi.
Chuyện bắt đầu từ trang mạng xã hội của chồng. Hai vợ chồng đã “kết bạn” với nhau trên facebook từ lâu, mọi hoạt động của người này, người kia đều biết. Tự dưng hôm nọ chồng vừa hớt tóc, chụp ngay một bức chân dung và đăng lên, kèm theo câu “Tóc mới. Đẹp trai không nhỉ?”. Trong chuỗi bình luận phía dưới ảnh có một cô bé xinh xắn viết: “Giống thần tượng của em quá. Yêu thế!”. Đọc đến đó, vợ giận điếng người. Không nói gì, vợ lẳng lặng “soi” khắp các ngóc ngách trang của chồng, phát hiện anh vẫn để tình trạng hôn nhân là độc thân. Vợ liền gửi ngay tin nhắn hỏi lý do tại sao không dám cho mọi người biết đã có vợ con.
Đang bận túi bụi vì bản báo cáo cuối tháng còn dang dở, lại bị vợ hạch hỏi chuyện tầm phào, chồng nổi cáu. Hai vợ chồng ngồi “chat” với nhau, lời lẽ nặng nề. Chồng nói tính mình cẩu thả, có để ý tới mục “Tình trạng hôn nhân” nằm ở chỗ nào đâu mà giấu với sửa. Còn cô bé bảo chồng giống thần tượng, thật ra chồng chỉ “kết qua kết lại” từ danh sách bạn của bạn. Vợ không tin, vặn vẹo hỏi tới. Cuối cùng, chồng “chốt” lại: “Đang bị sếp dí. Về nhà tính sau nha”.
Nhà ngoại quá quen với cảnh thỉnh thoảng con gái lại về “tá túc” nên chẳng ai thắc mắc gì. Đến cháu ngoại cũng đoán được nguyên do: “Chắc mẹ con lại giận ba rồi”.
Hết giờ làm, chồng về nhà vội. Nhà cửa tối om, bếp núc lạnh tanh. Biết vợ lại giở chiêu cũ nên chồng không thấy lo lắng. Vừa nhai mì gói vừa nghĩ đến cuộc đấu lý trưa nay, chồng ngồi thừ ra. Hở chút là giận. Giận gì vô lý. Lần này “đằng ấy” cứ việc ở nhà ngoại bao lâu cũng được, “đằng này” chẳng thèm rước nữa. Không có “cơm vợ” thì kiếm “cơm mẹ”, chồng khóa trái cửa, chỉ hơn mười phút xe máy là về đến “chốn xưa” thôi.
Ăn cơm nhà ngoại đến ngày thứ tư, vợ cảm giác khó chịu. Mấy đứa em cứ xì xầm to nhỏ đoán xem anh chị giận nhau chuyện gì. Con trai thỉnh thoảng lại hỏi sao lâu quá chưa thấy ba sang đón về. Ba mẹ bóng gió chuyện xưa chuyện nay, bảo con gái lấy chồng rồi mà cứ về nhà ở mãi hàng xóm sẽ dèm pha.
Video đang HOT
Chồng đến nhà ngoại khi mọi người đang ăn chiều. Chồng cười tươi: “Hai mẹ con đi chơi đã chưa? Về thôi. Mấy hôm nay ba cũng về nội chơi. Nhà mình bỏ hoang lâu, cỏ mọc sắp tới nóc rồi”.
Đứa con ngồi vắt vẻo trong vòng tay cha, chồng lái xe, vợ yên vị phía sau. Phố đêm thưa vắng, mát rượi. Rụt rè vòng tay ôm eo chồng, vợ nghĩ lần sau phải “giải quyết vấn đề” tại nhà riêng, tuyệt đối không “vạch áo cho người xem lưng” nữa.
Tối đó, dù khuya nhưng vợ vẫn online một chút trước khi đi ngủ. Mở trang nhà của chồng, vợ cười mỉm khi nhìn thấy dòng chữ: “Đã kết hôn”.
Theo Dantri
Tôi không hiểu sao ga giường sạch trơn
Rõ ràng anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, vậy mà trong đêm đầu tiên chồng vợ, lại chẳng có chút dấu hiệu nào thể hiện điều ấy.
Mình và anh quen nhau từ thời cấp ba. Nhớ ngày đầu tiên anh vào lớp, cô giáo xếp anh ngồi vào bàn của mình, nhìn anh lúc ấy mình ghét lắm, mình nói: "Vào trong kia mà ngồi", còn lườm anh một cái. Sau này anh bảo, vì ánh mắt đó của mình làm anh nhớ mãi nên anh quyết tâm phải vào chung nhóm với mình.
Anh là người đàn ông rất nam tính, suy nghĩ chín chắn, luôn là người tìm ra mọi giải pháp khi các bạn trong nhóm gặp khó khăn. Rồi càng ngày anh càng chiếm được cảm tình của mọi người, mình vẫn xem anh là bạn, một người bạn thân và anh cũng vậy. Hai đứa lúc nào cũng xưng hô "tui" với "cậu".
Rồi vào một ngày giữa tháng 10/2003, anh gửi thư cho mình, anh nói: "Tui có thể viết trên giấy rằng "anh yêu Trang", "tui yêu Hạnh" (hai người bạn thân cùng nhóm) nhưng tui không thể viết lên rằng "tui yêu Vân Anh". Vì sao vậy? Vì đây là câu mà tui muốn nói nhất và cũng là câu khó nói nhất trong cuộc đời tui. Tui sợ nói ra rồi cậu sẽ không làm bạn tui nữa. Không làm bạn thì tui không được gặp cậu, không được nhìn thấy cậu". Và anh tỏ tình ở cuối thư bằng câu kết: "Tui yêu cậu! Hãy vừa làm bạn và vừa làm người yêu tui nhé!". Mình ngỡ ngàng nhưng rồi ngày sau mình cũng đồng ý vì ở bên anh mình luôn có cảm giác an toàn, được bảo vệ.
Bọn mình yêu nhau như vậy đó, tình cảm ngày càng sâu đậm. Trong thời gian yêu nhau anh luôn giữ gìn cho mình, không hề đi quá giới hạn. Cũng có lúc anh đòi nhưng mình cương quyết không cho. Cũng có những khoảng thời gian xa cách nhau nhưng lại càng làm cho chúng mình yêu nhau hơn. Mình và anh luôn tin tưởng, tôn trọng lẫn nhau.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Yêu nhau được 9 năm, chúng mình quyết định kết hôn. Anh bảo: "Đã đến ngày anh muốn được ăn cơm em nấu, được mặc những bộ đồ do chính tay em là, được nhìn thấy em mỗi sớm mai thức dậy, vì vậy, hãy lấy anh đi". Yêu nhau cũng đã lâu nên rất hiểu nhau và hợp nhau, nên mình đồng ý.
Vào đêm tân hôn, mình thực sự rất lo lắng, nhìn cái đệm màu hồng nhạt mình nghĩ điều gì sẽ xảy ra ở đây nhỉ? Cài gì đến thì cũng đến. Vì là đêm đầu tiên của anh và mình nên cả hai rất luống cuống. Anh dễ thương vô cùng, rất nhẹ nhàng làm mình cũng dần thoải mái. Cảm giác đau buốt đó chắc suốt đời mình không quên, nhưng rồi trên tấm ga hồng đó chẳng thấy có dấu vết gì. Mình thật sự lo lắng và sợ hãi, tự nghĩ: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại không xuất hiện? Đây là lần đầu tiên của mình mà...". Thực sự rất sợ, anh dường như cũng hiểu mình đang lo lắng, rồi anh bảo:
- Không sao đâu em ạ! Có người có nhưng cũng có người không. Mà ngày xưa em có tập xe đạp không? Có bị ngã xe không?
- Có, ngã đau lắm - Mình trả lời.
Rồi anh ôm mình vào lòng anh bảo:
- Ừ! Vậy là được rồi. Anh yêu em và luôn tin em. Trên đời này, nếu không tin em thì anh không còn có thể tin ai nữa. Yêu nhau 9 năm trời đủ để anh hiểu hết con người em. Em nói đây là lần đầu tiên thì đúng là như vậy.
Mình biết anh tin mình, và cho tới giờ anh không bao giờ nhắc lại chuyện này. Thực sự đây đúng là lần đầu tiên của mình và anh cũng là người đàn ông đầu tiên chạm vào mình. Cho đến giờ mình vẫn không hiểu tại sao đêm đó không xuất hiện dấu hiệu gì, có thể như anh nói do mình đã ngã xe hồi còn nhỏ nên không nhớ.
Giờ đã là vợ chồng rồi nên càng tin tưởng nhau hơn. Ở bên anh mình vẫn luôn có cảm giác bình an, chỉ cần có anh bên cạnh thì đi đâu và làm gì mình cũng cảm thấy hạnh phúc. Và anh vẫn luôn nói "tui yêu cậu" chứ không phải "anh yêu em".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sai lầm nối tiếp sai lầm Tôi đang rất băn khoăn không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề của mình cho vẹn tình vẹn nghĩa. Tôi năm nay 24 t.uổi, là một người mẹ đơn thân, con tôi 19 tháng t.uổi. Đứa con hiện nay là kết quả của một cuộc tình kéo dài 3 năm với người ấy. 3 năm yêu nhau, chúng tôi đã...