Nhà nghèo
Chiều ấy đi làm về, thu quần áo của con mang đi ngâm, chị bỗng thấy nhiều tờ t.iền màu xanh lá cây thò ra. “Bảy trăm ngàn”, chị tái mặt, thừ ra mất vài giây, rồi mới giật giọng gọi con.
Chồng con thế, ai mà không thương không yêu.
Nhìn thái độ của mẹ thằng bé cũng hoảng theo, vội thanh minh: “Con đi học về từ ba giờ, đứng chơi ở sân thì thấy t.iền rơi, sợ gió cuốn nên con nhặt gọn để vào túi”.
Giọng chị run run: “Con tiêu đồng nào chưa? Mà lấy của ai, ở đâu thì bảo thật mẹ, để sang trả rồi xin lỗi người ta”. Mặt thằng bé nhăn nhó đau khổ, vẫn khăng khăng: “Con nhặt được trên sân thật mà”.
Chị kéo nó đi suốt gần hai chục nhà trọ xung quanh hỏi thăm xem có ai mất hay đ.ánh rơi t.iền, mà lạ cái chẳng thấy ai kêu. Chị quát: “Nhà này nghèo thật nhưng cũng không thể chứa chấp đứa ăn cắp và những thứ chôm chỉa được”.
Video đang HOT
Chị trào nước mắt vì cảm giác bất lực không dạy nổi con, liền tức tối đ.ánh c.hửi nó ầm xóm, bố nó về nghe chuyện cũng sôi tiết, tẩn cho trận khác, đến vài hôm sau lại nhiếc cho thêm phen nữa, vẫn thấy ngứa mắt và nhục nhã vì thằng con. Muốn tin nó lắm mà mọi việc cứ sờ sờ ra, quá là xấu hổ. Số t.iền ấy chị cất đi để ai kêu mất thì trả.
Mãi gần tháng sau lúc bà chủ đi thu t.iền nhà, cô gái nhà bên mới lí nhí xin khất vì tháng trước lơ đễnh rút lương hơn một triệu để trong túi mà rơi đâu mất bảy trăm. Bà chủ nhà sực nhớ: “Toàn tờ một trăm à?” Con bé ngơ ngác gật, bà liền chỉ sang nhà chị.
Chị vừa đưa t.iền vừa mắng con bé một trận to. Lại ứa nước mắt, thương thằng con bị đ.ánh oan, bị nghi ngờ, dằn hắt suốt những ngày qua. Cô gái thành thật xin lỗi: “Em đã sống quá bàng quan, cứ đi làm về mệt là đóng chặt cửa”. Đúng thật là cô ấy chẳng giao du với ai bao giờ, làm ca về sớm là phóng xe về quê, khéo có mỗi bà chủ nhà biết tên. Anh chị cùng xin lỗi con, chị thở phào vì nỗi lo cánh cánh đã qua.
Chồng chị trước học sư phạm, ra làm giáo viên dạy Vật lý, mãi chẳng được vào biên chế, “T.iền đâu mà đòi đi thi công chức”. Anh làm hợp đồng, đến khi trường đủ chỉ tiêu thì lại cho nghỉ. Anh về nhà lang thang, hụt hẫng, vì vợ vì con nên không thể để mình được đứng yên, cứ đều đặn sáu tháng một lần đi gửi bộ hồ sơ mới ở sở giáo dục đào tạo tỉnh, hi vọng còn có trường nào đó cần. Đồng thời, anh khéo tay nên tính đi làm thợ sửa xe, nhưng chẳng đủ vốn để mở rộng, thuê địa điểm nên cũng ít khách, đành xin đi làm công nhân.
Nhưng vẫn nhớ những ngày trên bục giảng, nên anh cứ ôm theo cặp đi, bên trong để ít sách, rồi để hợp đồng thử việc, sách về an toàn lao động và nội quy công ty… mấy ngày đầu chưa quen với việc ngồi lì tám tiếng, vận động mỗi đôi tay, không có lúc nào ngơi, chỉ có một tiếng buổi trưa để ngủ vạ vật nên anh có vẻ mệt mỏi. Lại nhớ những xưa bóng bẩy, ra đường khối người gọi bằng thầy thật nhưng lương thì vẫn phải trầy trật, gom góp mới đủ sống, tính ra cũng bằng mức anh công nhân hiện giờ.
Tháng đầu anh hãnh diện đưa toàn bộ lương cho vợ, vì lương cao hơn lương cũ. Chị biết anh vất vả, nên đưa lại cho anh một ít, anh lại chỉ lấy có nửa chỗ ấy. Những tháng tiếp theo, anh luôn khoe “làm dư sản lượng nên được thưởng”, chị khẽ đáp “vâng”. Anh nói tiếp “Tháng này anh lấy tiêu vặt một triệu nhé”, chị mỉm cười gật đầu. Song chị vô tình phát hiện bảng lương mà anh cố giấu. Thì anh chỉ cầm đúng ba trăm nghìn để phòng thân mà thôi.
Chị luôn cố gắng và cầu mong sao anh sẽ không biết được rằng vợ biết anh có mức lương như vậy. Sợ anh tự ti, chị luôn tỏ ra mình ổn, bên cạnh đó động viên chồng giữ gìn sức khỏe, dành thời gian về làm thầy giáo của con trai là tốt lắm rồi. Chồng và con như thế ai mà không thương không yêu.
Theo Dantri
Đắng lòng hồi tưởng lấy chồng công tử
Tôi lại gặp Tâm - thiếu gia ở An Giang. 4 tháng sau ngày quen biết tôi lên xe hoa lần nữa nhưng lần này võng lộng cao sang tôi ngước mặt tận mây trong ngày cưới.
Tôi bỏ Hưng đi lấy chồng khiến anh ngơ ngác hụt hẫng. Hẹn hò nhau 8 năm nhưng tôi không biết yêu là gì, có chăng đó chỉ là kết theo phong trào để không ai nói mình hâm, mình ế. Tôi thực dụng chỉ nghĩ đến t.iền tài danh vọng, chỉ nghĩ đến việc đổi đời khi mình cưới một người đàn ông giàu có.
Rồi tôi cũng tìm được một thiếu gia ăn chơi khét tiếng ở Bình Chánh. Khải - vị thiếu gia đã lọt vào tầm ngắm của tôi. Khải giàu xổi nhờ quy hoạch đất.
Ảnh minh họa
Lễ ăn hỏi diễn ra nhanh chóng như tôi mong muốn. Nhưng hỡi ơi! Lễ ăn hỏi cô hoa khôi một thời mà chỉ có 4 người teo héo khệ nệ bưng 4 mâm quả cũ xì, mốc thếch lầm lũi bước vào nhà gái. Tôi muối mặt cố gượng cười ra đón tiếp mong số nữ trang cưới gỡ gạc. Nào ngờ sính lễ nhà trai chỉ mang theo đôi bông vàng 18k mỏng dính. Tôi bám vào tường mới đứng nổi khi "ông xã" đeo hoa tai cho mình ...Mọi người xầm xì khiến má chú rể ngại nên hắng giọng: "Thôi để dành đám cưới cho luôn một thể".
Khải ở miết trong nhà tôi từ hôm lễ hỏi đìu hiu để năn nỉ ỉ ôi. Còn tôi như người c.hết đ.uối mới ngoi lên bờ chỉ thở dốc. Hai tháng sau tôi trả lại vàng cưới và đá Khải ra khỏi nhà vì Khải cứ bám theo tôi như con bám mẹ.
Vết thương nào cũng lành theo năm tháng. Tôi lại gặp Tâm - thiếu gia ở An Giang. 4 tháng sau ngày quen biết tôi lên xe hoa lần nữa nhưng lần này võng lộng cao sang tôi ngước mặt tận mây trong ngày cưới.
Cưới nhau chưa đầy tháng Tâm đã đàn đúm bia bọt với bạn bè hơn nửa tháng. Tôi tặc lưỡi cho qua vì nghĩ đến tài sản nhà Tâm chỉ chia làm 4 vì nhà chồng tôi chỉ có 4 người. Chồng ăn chơi của nhà chồng chứ có phải của tôi đâu.
Lấy nhau 3 năm thì Tâm tằng tịu với gái bán bia ôm và bỏ tôi khi tôi đang ở cữ thằng con trai thứ 2. 4 năm sau nhà chồng tôi phá sản vì mỗi mùa bóng lăn là của cải trong nhà đội nón ra đi. Nhà chồng khánh kiệt nhưng chồng tôi vẫn cứ chơi bời lêu lổng. Kiếp tầm gửi của tôi được cứu cánh bởi cái nghề gõ đầu trẻ - cái nghề mà ngày trước tôi đeo đuổi không phải vì t.iền mà để quần là áo lụa khoe mẽ với đời.
Má chồng tôi bị tai nạn ra đi đột ngột, ba chồng tái hôn sau đó ít lâu, của cải ít ỏi còn lại chia cho 3 người em chồng . Tôi tay trắng vì ba chồng tôi nói ông đã từ thằng con phá gia chi tử là chồng tôi từ lâu rồi.
Hôn nhân, t.iền tài, danh vọng của tôi là vậy đó. Giờ tôi đã gần 50 t.uổi, nghĩ lại thời ếch ngồi đáy giếng mà suy ngẫm...nỗi đau còn mãi.
Theo Vietnamnet
Tôi đã sai khi bày cách “chơi xỏ” mẹ chồng Tôi đã biết mình sai khi trở mặt với mẹ chồng. Giờ, tôi chẳng biết quay về nhà chồng bằng cách nào nữa. Chào bạn Hoàng Trung Kiên - Tác giả tâm sự "Vợ khăng khăng bắt chồng lựa chọn giữa mẹ và vợ". Đọc xong câu chuyện của anh, tôi thấy tức anh ách cô vợ quá nóng tính và không biết...