Nhà nghèo
Chiều ấy đi làm về, thu quần áo của con mang đi ngâm, chị bỗng thấy nhiều tờ tiền màu xanh lá cây thò ra. “Bảy trăm ngàn”, chị tái mặt, thừ ra mất vài giây, rồi mới giật giọng gọi con.
Chồng con thế, ai mà không thương không yêu.
Nhìn thái độ của mẹ thằng bé cũng hoảng theo, vội thanh minh: “Con đi học về từ ba giờ, đứng chơi ở sân thì thấy tiền rơi, sợ gió cuốn nên con nhặt gọn để vào túi”.
Giọng chị run run: “Con tiêu đồng nào chưa? Mà lấy của ai, ở đâu thì bảo thật mẹ, để sang trả rồi xin lỗi người ta”. Mặt thằng bé nhăn nhó đau khổ, vẫn khăng khăng: “Con nhặt được trên sân thật mà”.
Chị kéo nó đi suốt gần hai chục nhà trọ xung quanh hỏi thăm xem có ai mất hay đánh rơi tiền, mà lạ cái chẳng thấy ai kêu. Chị quát: “Nhà này nghèo thật nhưng cũng không thể chứa chấp đứa ăn cắp và những thứ chôm chỉa được”.
Chị trào nước mắt vì cảm giác bất lực không dạy nổi con, liền tức tối đánh chửi nó ầm xóm, bố nó về nghe chuyện cũng sôi tiết, tẩn cho trận khác, đến vài hôm sau lại nhiếc cho thêm phen nữa, vẫn thấy ngứa mắt và nhục nhã vì thằng con. Muốn tin nó lắm mà mọi việc cứ sờ sờ ra, quá là xấu hổ. Số tiền ấy chị cất đi để ai kêu mất thì trả.
Mãi gần tháng sau lúc bà chủ đi thu tiền nhà, cô gái nhà bên mới lí nhí xin khất vì tháng trước lơ đễnh rút lương hơn một triệu để trong túi mà rơi đâu mất bảy trăm. Bà chủ nhà sực nhớ: “Toàn tờ một trăm à?” Con bé ngơ ngác gật, bà liền chỉ sang nhà chị.
Video đang HOT
Chị vừa đưa tiền vừa mắng con bé một trận to. Lại ứa nước mắt, thương thằng con bị đánh oan, bị nghi ngờ, dằn hắt suốt những ngày qua. Cô gái thành thật xin lỗi: “Em đã sống quá bàng quan, cứ đi làm về mệt là đóng chặt cửa”. Đúng thật là cô ấy chẳng giao du với ai bao giờ, làm ca về sớm là phóng xe về quê, khéo có mỗi bà chủ nhà biết tên. Anh chị cùng xin lỗi con, chị thở phào vì nỗi lo cánh cánh đã qua.
Chồng chị trước học sư phạm, ra làm giáo viên dạy Vật lý, mãi chẳng được vào biên chế, “Tiền đâu mà đòi đi thi công chức”. Anh làm hợp đồng, đến khi trường đủ chỉ tiêu thì lại cho nghỉ. Anh về nhà lang thang, hụt hẫng, vì vợ vì con nên không thể để mình được đứng yên, cứ đều đặn sáu tháng một lần đi gửi bộ hồ sơ mới ở sở giáo dục đào tạo tỉnh, hi vọng còn có trường nào đó cần. Đồng thời, anh khéo tay nên tính đi làm thợ sửa xe, nhưng chẳng đủ vốn để mở rộng, thuê địa điểm nên cũng ít khách, đành xin đi làm công nhân.
Nhưng vẫn nhớ những ngày trên bục giảng, nên anh cứ ôm theo cặp đi, bên trong để ít sách, rồi để hợp đồng thử việc, sách về an toàn lao động và nội quy công ty… mấy ngày đầu chưa quen với việc ngồi lì tám tiếng, vận động mỗi đôi tay, không có lúc nào ngơi, chỉ có một tiếng buổi trưa để ngủ vạ vật nên anh có vẻ mệt mỏi. Lại nhớ những xưa bóng bẩy, ra đường khối người gọi bằng thầy thật nhưng lương thì vẫn phải trầy trật, gom góp mới đủ sống, tính ra cũng bằng mức anh công nhân hiện giờ.
Tháng đầu anh hãnh diện đưa toàn bộ lương cho vợ, vì lương cao hơn lương cũ. Chị biết anh vất vả, nên đưa lại cho anh một ít, anh lại chỉ lấy có nửa chỗ ấy. Những tháng tiếp theo, anh luôn khoe “làm dư sản lượng nên được thưởng”, chị khẽ đáp “vâng”. Anh nói tiếp “Tháng này anh lấy tiêu vặt một triệu nhé”, chị mỉm cười gật đầu. Song chị vô tình phát hiện bảng lương mà anh cố giấu. Thì anh chỉ cầm đúng ba trăm nghìn để phòng thân mà thôi.
Chị luôn cố gắng và cầu mong sao anh sẽ không biết được rằng vợ biết anh có mức lương như vậy. Sợ anh tự ti, chị luôn tỏ ra mình ổn, bên cạnh đó động viên chồng giữ gìn sức khỏe, dành thời gian về làm thầy giáo của con trai là tốt lắm rồi. Chồng và con như thế ai mà không thương không yêu.
Theo Dantri
Quý bà hồi xuân và những bi, hài về nhu cầu tình dục
Thay đổi đột ngột về ngoại hình, tính cách hồn nhiên hơn, nhu cầu tình dục "sôi" như lửa bỏng..., nhiều phụ nữ hừng hực "tìm lại mùa xuân" khiến con cái ngơ ngác, chồng hoang mang, nghi ngại.
Lột xác "hồi teen"
Xuân này, chị Mai Thu Hoài (48 tuổi, Đống Đa, Hà Nội) bỗng thấy mình trẻ trung phơi phới. Trong lòng chị như có ngọn lửa rạo rực thôi thúc mặc dù trước đó, chị đang bước vào thời kỳ "lúc nóng, lúc lạnh" tiền mãn kinh. Mở tủ quần áo của chị mới thấy choáng. Chị sắm liền cho mình dăm cái áo len thụng theo mốt, dăm cái quần bó đủ màu, thậm chí họa tiết hoa lá sặc sỡ.
Chị thấy giày combat trẻ trung, năng động nên sắm cho mình 3 đôi, khăn ống đủ màu. Để phù hợp với trang phục, chị Hoài cũng nhuộm mái tóc sợi bạc sợi đen sang màu ánh đỏ. Từ một phu nhân chuyên mặc đồ văn phòng chỉn chu, nghiêm túc, chỉ trong một ngày, chị biến thành một cô nàng "hồi teen" khăn áo rườm rà, màu sắc, kết hợp với những chiếc vòng cổ bằng gỗ hết sức kệch cỡm.
Không chỉ cơ quan xôn xao mà anh Kha - chồng chị Hoài - cũng đứng ngồi không yên. Anh không thể hiểu một người vốn điềm đạm, thận trọng từ lời ăn, tiếng nói đến cách ăn mặc, ứng xử như vợ mình bỗng dưng lại lột xác thành người hoàn toàn trái ngược.
Không chỉ thế, vợ anh còn hát líu lo trong phòng tắm, bước ra với chiếc váy ngủ mỏng tang. Rồi chẳng thèm dịu dàng gợi ý chồng như trước mà "hành động" ngay tắp lự. Từ người rụt rè trong chuyện giường chiếu, chị Hoa lại thích giành thế chủ động khiến anh Kha đi từ lạ lùng này đến kinh ngạc khác.
Sự "hồi teen" của chị Nguyễn Hồng Mai (Ba Đình, Hà Nội) lại khiến con trai xấu hổ đến phát khóc. Để trẻ hóa mình, chị mặc áo cánh dơi, váy ren, đầu đeo nơ, đánh son hồng, tô móng tay xanh. Trong trang phục mới, thi thoảng, chị lại đưa móng tay lên cắn, cong ngón tay lên gí vào trán chồng mắng yêu.
Ngôn ngữ của chị cũng được bổ sung thêm vài từ teen hơn như "không bít", "sợ qué", "ứ phải", "hổng dám"... Anh Đức - chồng chị - lắc đầu ngán ngẩm: "Cưa sừng làm nghé thì cũng phải lựa tuổi. Gần 50, sắp lên chức bà ngoại rồi mà quần áo thì cũn cỡn, hở ngang hở dọc, hàng xóm cứ nhìn thấy là xì xào, cười rinh rích. Già chừng này rồi mà còn phải "đánh đu" với vợ, tôi ớn quá!".
Hôm trước, đứa con trai dẫn bạn về sinh nhật. Chị mặc một chiếc áo cổ trễ, quần soóc, đi tất đen, giày đính cườm, đeo thêm cái thắt lưng to bản ra tiếp bạn của con. Cả bọn xúm vào khen trẻ, chị thích lắm. Nhưng thằng con thì tối sầm mặt lại, bạn về, nó sẵng giọng: "Mẹ lố bịch vừa vừa thôi. Bạn con đang bảo mẹ "già còn chơi trống bỏi" đấy!".
Đừng chứng tỏ mình hết "đát"
Trong khi nhiều phụ nữ "quá đà" thì không ít chị em lại "cắn răng" chịu đựng khi bị chồng cho vào "lãnh cung". Quan niệm của xã hội thường cho rằng, phụ nữ mãn kinh là "hết đàn bà", không còn nhu cầu tình dục và cũng không thể đáp ứng nhu cầu của bạn tình. Nhiều ông chồng mới thấy vợ chớm "nóng, lạnh" bất thường đã công khai cặp bồ chỉ vì vợ không đáp ứng được thì phải tìm chỗ khác.
Nghiên cứu của thạc sĩ Lương Thu Oanh (Trường ĐH Y tế cộng đồng) về đời sống tình dục của phụ nữ nông thôn tuổi đã mãn kinh (40 - 60 tuổi) cho thấy, hơn 52% phụ nữ được hỏi cho rằng phụ nữ mãn kinh không có quyền đòi hỏi về thỏa mãn tình dục, mặc dù gần 80% vẫn quan tâm đến việc làm thế nào để có đời sống tình dục thoải mái. Trong khi đó, có 37,3% các ông chồng cho vợ vào "lãnh cung", 12% chồng vẫn ép vợ quan hệ mà không quan tâm đến thái độ và sức khỏe của vợ. Cá biệt, còn có 10% các ông chồng giận dỗi, mắng chửi khi đòi quan hệ mà vợ "không cho".
Theo bà Oanh, phụ nữ thường "sợ" gần gũi chồng là do gặp nhiều khó khăn khi "yêu". Hơn 56% chị em mãn kinh bị gặp vấn đề "khô hạn" khi giao hợp; 44% bị đau rát và gần 10% bị chảy máu âm đạo nhưng không dám nói. Chỉ 22,3% chị em gặp khó khăn khi giao hợp dám chia sẻ với chồng và tự tìm cách giải quyết; 1,6% đến các chuyên khoa y tế, số ít hỏi bạn bè và phần lớn còn lại âm thầm chịu đựng. Biện pháp mà chị em thường áp dụng là "nhịn", né chồng chứ nói ra thì xấu hổ.
Bác sĩ Nguyễn Thị Thanh Hương (Đại học Y Hà Nội) cho rằng, rào cản nặng nề nhất khiến phụ nữ bắt đầu bước vào tuổi tiền mãn kinh và mãn kinh không dám bộc lộ nhu cầu tình dục chính là định kiến "cây khô". Nhiều chị em tự ti khi thấy mình kém hấp dẫn về thể xác nên chủ động "xa lánh" chồng. Hơn nữa, những đau đớn do khô rát trong khi người chồng lại thiếu tinh tế khiến chị em càng sợ hãi khi gần gũi.
Bí quyết của chị Lê Thanh Hà (Hà Nam) chính là không bao giờ nghĩ rằng mình đã già. Có con cháu lớn, chị dành thời gian rảnh tập thể dục, kết hợp với một số bài tập duy trì độ dẻo dai cho xương và làm đẹp cho mình bằng các mẹo dân gian, chẳng tốn tiền lại thư giãn. Chị Hà chia sẻ: "Phụ nữ luôn cảm thấy thiếu tự tin khi phơi bày cơ thể với chồng. Nhưng thực tế, đến lúc "cao trào" thì còn ông chồng nào quan tâm đến những điều đó. Mình đừng chứng tỏ mình đã "hết đát" thì các ông chồng sẽ không cảm thấy vợ "vô dụng". Nếu mình phấn chấn, vui vẻ, chồng cũng sẽ thấy mình hừng hực sức xuân thôi".
Theo Ngoisao
Đắng lòng hồi tưởng lấy chồng công tử Tôi lại gặp Tâm - thiếu gia ở An Giang. 4 tháng sau ngày quen biết tôi lên xe hoa lần nữa nhưng lần này võng lộng cao sang tôi ngước mặt tận mây trong ngày cưới. Tôi bỏ Hưng đi lấy chồng khiến anh ngơ ngác hụt hẫng. Hẹn hò nhau 8 năm nhưng tôi không biết yêu là gì, có chăng...