Nhà đang yên, mong anh đừng về…
Tôi và chồng ly thân nhau đã được 3 tháng nay, những tháng ngày qua đối với gia đình tôi giống như địa ngục vậy. Thật chẳng có gì hay ho khi kể lể về sự tan vỡ của gia đình mình, nhưng giờ tôi buồn và cô đơn quá, tôi muốn có ai đó lắng nghe tôi nói cho thỏa nỗi lòng này.
Tôi và chồng ly thân nhau đã được 3 tháng nay, những tháng ngày qua đối với gia đình tôi giống như địa ngục vậy. Thật chẳng có gì hay ho khi kể lể về sự tan vỡ của gia đình mình, nhưng giờ tôi buồn và cô đơn quá, tôi muốn có ai đó lắng nghe tôi nói cho thỏa nỗi lòng này.
3 tháng ly thân, người ta cứ tưởng, và ban đầu tôi cũng tưởng, chỉ cần giải thoát cho nhau một thời gian, khi cả hai đều bình tĩnh lại thì tất cả sẽ đâu vào đấy. Nhưng không phải, tôi đã nhầm, và người ấy cũng đã nhầm. Chúng tôi ngày càng có những bất hòa không thể hóa giải nổi, khi mà cả chuyện trò cũng tránh không mở lời với nhau. 3 tháng qua, phương tiện liên lạc duy nhất của tôi và người ấy chính là gửi thư điện tử. Chúng tôi như hai người khách hàng với nhau, và thứ giao dịch duy nhất là tình hình của con cái.
Mỗi lần nghĩ tới con, tim tôi như có ai đó bóp nghẹt lại. Con tôi còn quá nhỏ, cháu chưa thể nhận thức được hết mọi chuyện xung quanh, và cả chuyện gia đình bé bỏng của con đang ngày một tan vỡ. Tôi vẫn thường nói dối con rằng bố phải đi công tác xa nhà, và thỉnh thoảng được về nhà để đưa con đi đâu đó ít hôm và mua cho con nhiều quà đẹp. Trẻ con mà, dễ lừa và cũng dễ tin, tôi cảm thấy có lỗi vô cùng…
Tôi vẫn thường nói dối con rằng bố phải đi công tác xa nhà, và thỉnh thoảng được về nhà để đưa con đi đâu đó ít hôm và mua cho con nhiều quà đẹp. (Ảnh minh họa)
Ly thân nhau, anh ra thuê một phòng trọ mới, nhường lại căn nhà cho mẹ con tôi. Hàng tháng, anh sẽ gửi sinh hoạt phí cho con và cứ cuối tuần sẽ đón cháu sang bên nhà ấy ở. Hẳn rằng nhiều người đang thắc mắc về lý do chúng tôi chia tay nhau. Không như bao gia đình khác thời nay, chia tay, phần lớn là do một người không chung thủy. Còn với gia đình tôi, chồng tôi còn có tật xấu, là hễ đi gặp khách hàng về, anh lại uống say, mỗi lần như thế anh đều mắng chửi tôi thậm tệ.
Lấy nhau 4 năm, anh xuất hiện thói xấu này 2 năm sau ngày cưới, kể từ khi tôi sinh cháu nhỏ nhà tôi được 1 năm tròn. Anh là con trai trưởng, vậy nên ông bà ở quê rất muốn có cháu trai để nối dõi tông đường. Vậy nhưng tôi lại sinh con gái, và bị vô sinh thứ phát khiến tôi không thể có con thêm được nữa.
Những tưởng chồng sẽ cảm thông, sẽ thấu hiểu, nhưng không, anh ngày càng khiến tôi thêm thất vọng và buồn tủi. Đặc thù công việc khiến anh không thể ngừng đi gặp gỡ khách hàng, và mỗi lần như vậy anh đều về nhà và lôi nỗi đau ấy của tôi ra để giằng xé. Có thêm hơi men, anh không thể kiểm soát được lời nói của bản thân và chỉ cần một giấc ngủ sâu, ngày mai anh đều quên sạch sẽ. Anh bảo rằng tôi là một người đàn bà tồi, một người không biết đẻ, thật xấu hổ khi anh đã lấy tôi về,…Còn tôi, từng câu từng chữ của anh như cứa vào tim tôi rỉ máu. Là một người mẹ, một người vợ, làm sao mà tôi không biết đau, biết buồn kia chứ. Đấy đâu phải lỗi của tôi, có ai thấu hết nỗi đau này cho tôi không? Chồng có cần xát muối vào tim tôi thêm nữa như thế?
Video đang HOT
Tôi và chồng ly thân nhau đã được 3 tháng nay, những tháng ngày qua đối với gia đình tôi giống như địa ngục vậy. (Ảnh minh họa)
Và sau bao ngày nhẫn nhịn, dù còn rất yêu anh, tôi đành trình bày và xin phép các cụ hai bên được ly thân chồng mình, tôi không thể chịu đựng thêm ngày nào nữa. Mọi người đều biết được chuyện gia đình tôi, vì chúng tôi ở bên cạnh nhà của vợ chồng em trai anh, bao đêm dài anh mắng chửi cả làng đều nghe thấy. Vậy nhưng anh lại không đồng ý, anh bảo rằng điều đó quá vô lý, khi mà anh và tôi có xích mích thật nhưng anh nghĩ rằng nó chả có gì to tát cả.
Vợ chồng nào mà không có lúc cãi cọ, hơi men vào khiến anh không kiềm chế được chút thôi, có gì đâu, anh vẫn chung thủy và không bồ bịch gì. Anh thì thế, nhưng bằng sự giúp đỡ và thấu hiểu của các cụ hai bên, mọi người nhất trí để chúng tôi được ở tách riêng ra và có thời gian suy nghĩ lại tất cả. Vợ chồng cậu em ra sức khuyên giải, sau bao lần, chồng tôi vì sĩ diện lên mới hùng hổ bỏ nhà đi chẳng mang theo thứ gì ngoài quần áo và xe của anh. Tôi cũng mặc kệ, tôi bây giờ chọn cách buông xuôi, sống cho con và cho bản thân mình đã.
Hai tháng đầu, anh không hề về nhà một lần, điện thoại liên lạc cũng không. Tôi hỏi ra mới biết anh sang nhà bạn ở, ngày ở cơ quan và đêm thì về tạm đấy ngủ. Bạn anh đang độc thân, chắc vì thế nên anh cũng không làm ảnh hưởng gì lắm đến cuộc sống của họ. Còn tôi, tôi và con học cách sống không có người đàn ông trụ cột ở trong nhà nữa.
Sáng dậy tôi đưa con đi học, chiều lại đón về. May sao kinh tế của tôi khá ổn, cứ cuối tuần hai mẹ con lại dắt nhau đi chơi công viên, hay sang nhà những người bạn mà kể từ khi lấy chồng tôi bận rộn nên để quên đâu đó. Tôi nhận ra rằng, bấy lâu tôi đã hy sinh và đánh mất bản thân mình quá nhiều, tôi không muốn những ngày tháng này sẽ bị phá bỏ một lần nữa. Rồi một ngày, chồng bất ngờ gọi điện cho tôi, tôi bèn bắt máy:
- Alo, em đây!
Anh ấy thấy tôi có vẻ xuôi lòng, mới bảo:
- Em còn giận nữa không? Suy nghĩ kỹ chưa? Cuối tuần này anh dọn về nhé!
Hai tháng anh đi, anh đã học thêm được điều gì vậy? Không hề liên lạc lấy một câu, không thăm con lấy một lần và giờ gọi hỏi tôi giống như tôi đang chỉ mới 3 tuổi đầu đang ăn vạ vì bị mất cây kẹo vậy. Tôi liền đáp:
- Nhà đang yên, mong anh đừng về!
Anh có vẻ bất ngờ với câu trả lời của tôi, anh như hét lên trong điện thoại:
- Em nói cái gì vậy, anh nhịn em đủ rồi đấy nhé! Đừng để anh vừa về đã phải tìm em để cãi nhau. Không nhiều lời, tối nay anh về luôn!
Nói rồi, anh dập ngang máy, còn tôi đứng xụi lơ như bầu trời vừa đổ sập trước mắt. Tối đấy tôi gửi con sang nhà cậu em chồng để “đón” chồng về giải quyết mọi chuyện,…Nhưng anh vừa về, kéo va li đồ vào nhà rồi vào phòng đóng khóa trái cửa lại không nói một lời, tôi cũng đành mặc kệ. Đêm ấy, tôi mất ngủ, và hình như là anh cũng vậy.
Sáng hôm sau dậy, tôi vẫn đi làm như thường ngày, nhưng tới công ty lại nhận được một bức thư từ anh, chắc là tối qua anh không ngủ để viết…Anh bảo rằng chắc hai chúng tôi cần có thêm thời gian suy nghĩ, có thể là anh đã sai, và tôi hãy cho anh thời gian để sửa sai và làm lại. Còn con gái, anh mong tôi hãy để anh làm tròn bổn phận của người cha, bấy lâu nay anh nhớ nó mà chỉ lén đứng từ xa để nhìn. Anh chọn cách ra ngoài ở trọ, để mẹ con ở lại nhà, chu cấp đầy đủ sinh hoạt phí và cứ cuối tuần anh sẽ sang mang con đi chơi. Anh còn có một yêu cầu, rằng mong tôi suy nghĩ lại, và đừng bảo gì với con cả, con không có lỗi. Chiều hôm ấy tôi về nhà và đã thấy anh đi từ bao giờ. Tối đến, tôi trả lời thư của anh, chấp nhận những yêu cầu anh đề ra và cũng không nói gì thêm nữa.
Vậy là chúng tôi đã ly thân được 3 tháng, càng ngày tôi càng thấy khó chịu ở trong lòng. Phần vì tôi muốn thoát khỏi anh, phần nữa tôi lại không muốn con tôi phải chịu thiệt thòi khi gia đình tan vỡ. Chữ thương thì vẫn còn đó, nhưng liệu rằng tiếp tục, gia đình tôi sẽ đi tới đâu trong khi tôi vẫn không thể sinh con, và mỗi lúc có hơi men anh lại không thể kiểm soát nổi bản thân mình…
Theo Motthegioi
Người làm hại đời vợ tôi muốn quay lại nhận con
Nếu tôi và vợ không chấp nhận, cậu ta sẽ cho mọi người biết chuyện và phá nát gia đình tôi lần nữa.
Tôi quen và yêu em khi hai cùng là sinh viên trường Y. Em học sau tôi hai khóa, là cô gái thánh thiện và rất đáng yêu. Vây quanh em biết bao chàng trai theo đuổi, si mê nhưng em lại chọn tôi - một chàng trai tỉnh lẻ, gia cảnh lẫn ngoại hình bình thường. Chỉ có duy nhất một điểm nổi trội bù lại là tôi học khá (năm nào tôi cũng giành được học bổng của trường). Tôi yêu em chân thành và luôn muốn phấn đấu để có thể mang lại hạnh phúc cho em. Chúng tôi cùng nhau trải qua quãng đời sinh viên khốn khó nhưng nhiều kỷ niệm. Năm cuối tôi lấy được một suất học bổng tại Nga trong hai năm. Khoảng thời gian ấy chúng tôi vẫn dành cho nhau sự quan tâm, rồi động viên nhau cùng cố gắng.
Sau bao nỗ lực tôi và em đã có công việc ổn định. Dù gia đình em ở thành phố nhưng không chê gia cảnh nhà quê của tôi, bố mẹ em nói "Chỉ cần tôi biết lo lắng và yêu thương em là đủ, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân". Còn em, mỗi lần về quê tôi chơi, bố mẹ và người thân trong gia đình tôi đều rất quý mến. Đặc biệt là mẹ tôi, mẹ rất muốn có người con dâu như em. Chúng tôi đã chụp hình và chờ sau 3 tháng sẽ cưới, vì mẹ nói ngày đó mới đẹp cho cả hai chúng tôi.
Tôi và em cùng làm chung bệnh viện nhưng khác khoa. Ở khoa của em, có một người tên Nam yêu em đơn phương từ lâu lắm rồi. Cậu ta là dạng con ông cháu cha nên muốn gì được đó. Đã có lần cậu ta hẹn tôi ra nói chuyện rồi trơ trẽn đề nghị "Anh không nghĩ là nên nhường Lan cho tôi sao? Yêu anh, Lan chỉ có thể ở nhà thuê hoặc nhà tập thể. Lan xứng đáng được hưởng sung sướng khi ở bên tôi chứ không phải cùng cực như bên anh". Cũng vì lời đề nghị khiếm nhã đó mà tôi đã cho cậu ta một cú đấm. Cậu ta đã nhìn tôi bằng cái nhìn đầy căm ghét và nói sẽ trả thù tôi, làm cho người tôi yêu phải đau khổ.
Tôi không thể ngờ lời cậu ta nói lại thành sự thực. Một lần cậu ta đã nói dối em là tôi đã nhờ cậu ta chở em tới quán quen của chúng tôi, sẽ có bất ngờ cho em, đề nghị em đừng điện thoại cho tôi. Em hoàn toàn không nghi ngờ gì cả, ở đó cậu ta đã cho thuốc ngủ vào ly nước và sau đó đưa em tới khách sạn. Sau chuyện đó, em tránh mặt tôi, xin nghỉ phép. Tôi tìm tới nhà thì em nói không còn xứng đáng với tôi nữa, hãy tìm người con gái khác. Đúng lúc đó tôi nhận được đoạn băng cậu ta quay lại khi bên em kèm theo lời nhắn "Tôi đã ăn xong ốc, chúc anh đổ vỏ vui vẻ". Trong đầu tôi lúc ấy chỉ muốn đi tìm và giết tên khốn đó. Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Tôi tìm đến nhà cậu ta, chỉ muốn cho cậu ta một trận nhưng không ai ở nhà. Sau chuyện đó cậu ta cũng xin nghỉ phép và đi xa khỏi thành phố.
Em dù trải qua một chuyện lớn như vậy nhưng trước mặt ba mẹ vẫn cố tỏ ra bình thường như không có chuyện gì. Em sợ ba mẹ lo lắng, còn tôi em luôn tìm cớ tránh mặt. Từ khi biết chuyện, tôi càng thương em nhiều hơn, em chẳng có lỗi gì cả, có chăng chỉ là nạn nhân trong trò chơi của cậu ta thôi. Sau đó chừng một tháng tôi nhận được điện thoại của em trai em, nói em cắt tay tự tử ở trong phòng, cả nhà phát hiện nên giờ đang cấp cứu ở bệnh viện. Do mất một lượng máu khá nhiều, cộng với tinh thần không tốt nên khi được truyền máu phải mất mấy tiếng đồng hồ em mới tỉnh. Nhìn thấy tôi, em ôm chầm lấy khóc nức nở, nói không còn xứng đáng với tôi nữa, vì giờ em không chỉ mất đi sự trong trắng của đời con gái mà còn mang trong mình giọt máu của cậu ta, vì quá tuyệt vọng mà em đã tìm tới cái chết. Tôi nói đã biết hết mọi chuyện và động viên em rất nhiều, nói tôi sẽ yêu em và coi đứa bé như con tôi.
Sau đó tôi đã gặp và nói chuyện thẳng thắn với cậu ta nên giải quyết thế nào. Tôi cố lấy hết bình tĩnh để khỏi động tay, động chân với cậu ta. Cậu ta đã chối bỏ mọi trách nhiệm, nói thích thì bỏ đứa trẻ chứ tình yêu cậu ta dành cho em đã chết khi em quyết định lấy một kẻ nghèo hèn là tôi. Giờ trong lòng cậu ta chỉ còn lại sự căm ghét và giờ mục đích đã đạt được, em không là gì cả. Dù đã cố gắng lấy bình tĩnh nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế nổi khi nghe cậu ta nói thế.
Cuối cùng đám cưới của tôi và em vẫn diễn ra, tôi nói dối bố mẹ và gia đình của em đã đi quá giới hạn và muốn cưới em gấp. Sau 7 năm chúng tôi đã có một bé gái 7 tuổi và cu nhóc 3 tuổi. Vì không muốn em tiếp tục tổn thương nên sau khi kết hôn vợ chồng tôi đều chuyển công tác về bệnh viện tỉnh ở quê. Vợ chồng tôi đã quên hết chuyện cũ và sống rất hạnh phúc. Vậy mà cách đây một tuần, nhân chuyến công tác xuống chỗ tôi làm việc cậu ta lại tìm gặp tôi, nói muốn nhận lại con vì giờ vợ chồng cậu ta mãi chưa có bé. Nếu tôi và vợ không chấp nhận, cậu ta sẽ cho mọi người biết chuyện và phá nát gia đình tôi một lần nữa. Tôi rất yêu con gái mình, dù không phải máu mủ nhưng con đã sinh ra và lớn lên trong vòng tay tôi. Tôi rất sợ con bị tổn thương khi mọi việc bị phơi bày. Ngồi viết những dòng này tôi thật sự đang rất buồn và lo lắng, không biết làm thế nào cho đúng?
Theo VNE
Tin nhắn nhầm "dội bom" xuống gia đình tôi Gần 11 giờ đêm, hai vợ chồng đang thiu thiu ngủ thì điện thoại tôi báo có tin nhắn từ một số máy lạ hoắc với nội dung như "anh tới đón em nhé, em chờ anh"... ảnh minh họa Ngay lập tức vợ tôi ngồi phắt dậy, giật lấy cái điện thoại từ tay tôi, bấm gọi ngay trở lại và còn...