Nhà chồng suốt ngày kể công
Hai vợ chồng mua nhà, bố mẹ chồng cho được vài chục triệu thì đi kể lể khắp nơi làm thiên hạ tưởng cho cả vài trăm triệu….
ảnh minh họa
Tôi và chồng đều là dân tỉnh lẻ đến thành phố làm việc, bố mẹ chúng tôi đều sống ở quê. Ngày chúng tôi cưới nhau, hai đứa chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng, nhưng với sự cố gắng, chắt chiu của cả hai, 8 năm sau đám cưới chúng tôi đã có một khoản tiền vài trăm triệu đồng và quyết định mua một căn chung cư nho nhỏ để lấy chỗ chui ra chui vào, vì dù sao “An cư thì mới lạc nghiệp”.
Vì không đủ tiền, nên cả hai vợ chồng đã phải nhờ vả đến ông bà nội ngoại. Bố mẹ tôi làm ruộng, thu nhập mỗi năm chẳng được là bao, nhưng nhờ tính tiết kiệm cũng có một khoản tiền dưỡng già, nhưng khi biết chúng tôi mua nhà ông bà cũng cho gần 100 triệu đồng. Đang lúc khó khăn, cần tiền nên cả hai vợ chồng tôi đã nhận và rất trân trọng số tiền đó, song chúng tôi luôn suy nghĩ sau này trả xong nợ sẽ dành dụm tiền để gửi lại số tiền đó cho bố mẹ.
Còn bố mẹ chồng tôi làm việc cho một cơ quan nhà nước, không phải là giàu nhưng cũng có đồng ra đồng vào, nhưng khi biết chúng tôi mua nhà và đang rất khó khăn ông bà không có một động thái nào để chia sẻ. Chỉ đến khi chồng tôi hỏi vay, thì bố chồng tôi mới nói là sẽ cho mấy chục triệu đồng, nhưng ông thì nói cho, bà thì lại bảo cho vay chứ không cho. Vì đang rất cần tiền, nên vợ chồng tôi vẫn nhận.
Thế nhưng kể từ ngày đó nhà chồng tôi đi đâu cũng kể lể có đồng nào đã vét sạch để cho hai vợ chồng tôi mua nhà, dù tôi biết số tiền mà bố mẹ chồng đưa cho hai vợ chồng tôi chỉ là số rất nhỏ trong số tiền ông bà đang có. Thậm chí lên nhà bố mẹ tôi chơi, bố chồng tôi cũng sang hàng xóm kể như vậy. Nhiều người nghe vậy ai cũng nghĩ là mua nhà bố mẹ chồng tôi cho hai vợ chồng vài trăm triệu, chứ chẳng ai nghĩ khoản tiền đó dưới 50 triệu đồng, mà lúc thì nói cho, lúc thì lại nói cho vay.
Video đang HOT
Đã thế, cứ ngày lễ ngày Tết về quê mà hai vợ chồng không quà cáp, túi lớn túi bé và không đưa mẹ chồng tiền thì thế nào bà cũng đi kể lể rằng tôi không biết điều, mua nhà ông bà cho tiền mà mỗi lần về quê không biếu bố mẹ được vài đồng.
Trong khi đó, vợ chồng tôi đang khó khăn, mới mua nhà được hơn 1 năm, tiền nợ ngân hàng, bạn bè vay còn chưa trả, đến chi tiêu ăn uống hàng ngày còn phải tiết kiệm, con đang học mẫu giáo ở trường tư cũng phải chuyển vào trường công để giảm chi phí. Cứ nghĩ, nhìn thấy các con cố gắng, bố mẹ sẽ thông cảm, đằng này chẳng nhưng không thông cảm mà còn trách cứ, đổ tiếng xấu cho tôi.
Nghĩ đến cách đối xử của bố mẹ chồng, rồi lại nghĩ đến khoản tiền bố mẹ đẻ cho hai vợ chồng lúc mua nhà, tôi lại càng cảm thấy buồn và thương bố mẹ tôi hơn.
Theo Datviet
Anh đi nước ngoài, tôi ngủ với trai
Bạn trai tôi ở nước ngoài cặp kè với một cô, còn tôi ở nhà ngoại tình với một người có vợ.
Cũng không phải là tôi không yêu anh nhưng tôi thực sự mệt mỏi với việc chờ đợi anh. Đó là một mối quan hệ bất đắc dĩ mà thôi. Tôi và người đàn ông xa vợ đó là bèo nước gặp nhau.
Tôi và người đó đều nghĩ, cứ bên nhau, một ngày nào đó cần thiết thì cả hai sẽ dừng lại, không vướng bận hay ràng buộc gì nhau cả. Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ khác, tôi băn khoăn cho tương lai của mình. Tôi phải làm gì đây?
Bạn trai tôi đi du học được 2 năm rồi. Chúng tôi yêu nhau hơn 3 năm, gần cưới thì anh lại đi. Thực ra nói gần cưới đó là mong muốn của chúng tôi chứ không phải là ý nguyện của hai bên gia đình. Nhà anh không đồng ý vì cho rằng tôi không xứng đáng với anh. Sau đó nhà anh ép đi du học, anh cũng nghe theo gia đình và nói rằng khi anh về, trưởng thành và có tiếng nói hơn với gia đình, khi ấy anh sẽ thuyết phục được bố mẹ đồng ý.
Lúc anh đi, tôi đã trao cho anh tất cả rồi. Anh bảo đó là cách chứng minh tình yêu của tôi và là động lực để tôi chờ anh. Tôi ngu dại nên cũng làm theo mà không nghĩ rằng điều đó chỉ làm khổ mình vì lấy gì đảm bảo là khi anh về, anh sẽ cưới tôi. Nhưng lúc đó tôi ngu ngơ nên vẫn đồng ý. Chỉ tới khi anh đi rồi, tôi mới cảm thấy sự bấp bênh quá lớn thuộc về mình.
Tôi và người đó đều nghĩ, cứ bên nhau, một ngày nào đó cần thiết thì cả hai sẽ dừng lại, không vướng bận hay ràng buộc gì nhau cả. (Ảnh minh họa)
Bạn trai tôi đi nước ngoài, hàng tháng cũng gửi về cho tôi tiền. Tôi dần yên tâm hơn về tình cảm của anh vì tôi nghĩ nếu họ không thật lòng với mình làm sao họ phải cung cấp tiền cho mình khi đi xa như thế. Cũng nhờ vậy mà tôi tin tưởng anh hơn, tin vào tương lai mình có thể làm vợ anh. Nhưng rồi tôi nghe tin ở bên đó anh có người khác. Tôi điện thoại hỏi và anh thản nhiên thừa nhận. Anh nói rằng ở bên này ai cũng vậy nhưng anh không có ý định cưới cô ta vì cô ta quê quá xa. Chẳng qua là vì ở bên đó buồn quá nên anh phải tìm một người mà thôi.
Lúc đó tôi đau khổ lắm, tưởng chết đi sống lại vì bao năm qua tôi lúc nào cũng chỉ biết có mình anh vậy mà anh lại lỡ làm vậy với tôi. Nhưng vì biết lỗi nên anh gửi tiền về cho tôi nhiều hơn. Anh nói coi đó như bù đắp vì sự chờ đợi của tôi. Dần dần tôi cũng học được cách chấp nhận điều đó. Tôi chỉ cần khi anh về, anh cưới tôi là được.
Rồi tôi gặp và quan hệ với người đàn ông hiện tại. Anh ấy hơn tôi 7 tuổi, có một vợ và một con gái. Lúc gặp tôi, gia đình anh cũng vẫn bình thường nhưng anh phải xa vợ. Vợ anh ở quê, còn anh công tác trên thành phố. Chỉ thi thoảng anh mới về nhà. Tôi thấy anh rất tình cảm, lại bảnh bao nên cũng thích. Anh ấy cũng gạ gẫm tôi khi biết tôi đang chờ bạn trai về nước. Cuối cùng tôi đồng ý vì rõ ràng ở bên nước ngoài anh cũng đâu có chung thủy với tôi.
Tôi và người đàn ông này đã quan hệ với nhau được hơn nửa năm nay. Vợ anh ấy phát hiện và ly hôn. Anh không trách tôi vì nói rằng chuyện này là cả tôi và anh đều tự nguyện chứ không phải anh mồi chài tôi. Đó là lỗi của anh với vợ. Họ ly hôn, anh thuyết phục tôi cưới anh. Điều này làm tôi suy nghĩ rất nhiều.
Bây giờ tôi phải làm sao, chờ đợi bạn trai - người có tiềm lực kinh tế tốt hơn nhưng quá nhiều chông gai hay chấp nhận lấy người đàn ông hiện tại, nghèo một chút nhưng chắc chắn cưới mình? (Ảnh minh họa)
Còn khoảng gần 3 năm nữa bạn trai tôi mới ở nước ngoài về. Đó thực sự không phải là một thời gian dễ dàng gì với cô gái đến tuổi lập gia đình như tôi. Tất nhiên, bạn trai tôi không hề hay biết chuyện tôi với người đàn ông vừa bỏ vợ này. Mà tôi tin, nếu anh có biết anh cũng sẽ tha thứ cho tôi thôi vì anh cũng đâu có hơn gì tôi. Nhưng điều quan trọng là liệu khi anh về, gia đình anh có chịu cho anh cưới tôi không? Nếu lúc đó anh không cưới tôi thì cuộc đời tôi coi như nhỡ nhàng. 3 năm nữa người đàn ông này cũng đi lấy vợ rồi, làm sao họ chờ đợi tôi cơ chứ.
Tôi cũng tính tới khả năng cưới người đàn ông này làm chồng. Dù sao cũng vì chuyện chúng tôi cặp kè với nhau mà vợ chồng anh ly hôn. Nhưng khốn nỗi công việc của anh lương tháng ba cọc, ba đồng. Từ ngày cặp với nhau, tôi thấy anh chẳng giúp gì được vợ con. Có lẽ đó cũng là một phần lí do mà người vợ quyết định chấm dứt với anh ấy chứ không hẳn chỉ vì chúng tôi ngoại tình. Nếu lấy anh, tôi sợ tương lai sẽ không đảm bảo. Ngoại trừ việc anh cũng thật lòng với tôi thì tôi nghĩ anh khó lòng mà lo cho tôi và những đứa con sau này một cuộc sống tốt đẹp được.
Bây giờ tôi phải làm sao, chờ đợi bạn trai - người có tiềm lực kinh tế tốt hơn nhưng quá nhiều chông gai hay chấp nhận lấy người đàn ông hiện tại, nghèo một chút nhưng chắc chắn cưới mình?
Theo VNE
Ừ, tôi yêu ả! Trong cơn đê mê, tôi tự hỏi: Nàng còn trinh nhưng hư hỏng hay là ả gái mất trinh ngoan hiền? Tôi mân mê điếu thiếu trên tay, quyết định châm một điếu hít hà. Xung quanh tôi, tiếng nhạc với những âm thanh thác loạn vang lên xập xình. Kì lạ thật, khi tôi cô đơn, tôi thích những thứ gì chát...