Nhà chồng lấy hết tiền của tôi để trả nợ
Bây giờ tôi đã hiểu, mình hoàn toàn bị lợi dụng trong cuộc hôn nhân này. Nhà anh muốn tôi về kiếm tiền, làm công cụ trả nợ cho nhà anh.
30 tuổi, cưới vội chồng
Tôi vốn là một nhà giáo, là một cô giáo mẫu mực trong mắt mọi người. Vì lo sự nghiệp và cũng muốn xác định rõ ràng trong cuộc sống của mình nên không muốn vội vã trong chuyện tình cảm. Có lẽ cũng vì sự bình tĩnh của tôi mà nhiều người hiểu lầm tôi kiêu kì hay khó chịu. Tôi cảm thấy cần phải thật sự bình tĩnh để chọn ra người đàn ông hợp với mình nên mới như vậy chứ nào tôi dám kiêu căng gì. Là giáo viên, tôi lại càng không nên tỏ ra kiêu ngạo làm gì. Thế mà nhiều người họ nghĩ sai về tôi nên chỉ tán tỉnh tôi một thời gian là họ lặng lẽ ra đi, để lại tôi với những câu khó nghe và những lời tiếc nuối đầy khó chịu.
Thế rồi, tôi gặp và yêu người đàn ông mà sau này là chồng tôi. Anh nhẹ nhàng, tình cảm, biết quan tâm người khác và đặc biệt là anh rất kiên trì. Nghe cách anh nói chuyện thì có vẻ anh rất thật lòng với tôi. Sự kiên trì là tiêu chí đầu tiên mà tôi cần tới. Tôi muốn có được người chân thành như thế chứ không phải sự hời hợt. Nhiều người còn tán tỉnh tôi chỉ vì họ nghĩ, nghề giáo viên của tôi ổn định và họ cần một cô gái như vậy làm vợ. Tôi suy nghĩ nhiều và những người nông nổi như thế, tôi đều không chấp nhận.
Tôi đã yêu người đàn ông kia sau khi anh chọn tôi và có sự chân thành khiến tôi cảm nhận được. Thời gian đó tôi mới 28 tuổi. Chúng tôi yêu nhau, trao cho nhau những gì chân thành nhất, giản dị nhất nhưng mà, có lẽ chúng tôi chưa thực sự hiểu nhau. Chúng tôi còn nhiều điều khó nói, chỉ là cố tình bỏ qua cho nhau mà thôi. Hoặc là, thời gian 2 năm yêu nhau đã làm cho anh chán nản tôi, cảm thấy mệt mỏi hay có gì đó không hài lòng về tôi như trước kia nữa.
Thế rồi, tôi gặp và yêu người đàn ông mà sau này là chồng tôi. Anh nhẹ nhàng, tình cảm, biết quan tâm người khác và đặc biệt là anh rất kiên trì. (ảnh minh họa)
Tôi về làm vợ anh, tình yêu của những ngày đầu vẫn đầy ngọt ngào và hạnh phúc làm sao. Nhưng ngay sau đêm tân hôn, anh nói tôi đưa hết tiền mừng, kể cả tiền của bạn bè tôi, gia đình tôi. Anh muốn dùng số tiền ấy để trả nợ cho gia đình anh. Nghe nói nhà anh nợ nhiều, số tiền anh làm ăn thua lỗ cũng còn nợ khá nhiều. Không hết, mẹ anh còn đòi 4 chỉ vàng của gia đình tôi cho tôi để lo cho nhà mình, không cần hỏi ý kiến của tôi. Anh tự tiện lôi vàng trong ngăn kéo ra để lo cho gia đình anh. Anh thật sự không có sự tôn trọng nào dành cho tôi cả. Tôi cảm thấy phiền lòng lắm.
Video đang HOT
Chẳng lẽ, tôi lại đi cãi nhau với mẹ chồng về chuyện này? Nên tôi đành câm nín, chấp nhận sự thật, coi đó là chuyện phải làm khi về làm dâu mới. Những ngày ở nhà anh, thật đúng như địa ngục chứ không phải là màu hồng giống như tôi nghĩ.
Bị nhà chồng lợi dụng
Tôi về nhà chồng, sau thời gian nửa tháng là mọi chuyện về tinh thần gọi là tạm ổn sau khi của cải của tôi đã mất hết. Tôi sống với chồng, thi thoảng tình cảm với nhau nhưng sau đó mọi chuyện đã gần như kết thúc. Chồng tôi suốt ngày đòi tiền của tôi, bảo tôi phải chi hàng tháng một ít để trả nợ cho gia đình anh, anh cũng góp thêm vào. Anh góp bao nhiêu tôi không biết vì thú thực, lương của anh được bao nhiêu tôi cũng không được hay. Mẹ anh thì nghĩ là tôi là giáo viên, dạy thêm dạy nếm lắm tiền lắm. Giáo viên thì nghèo, lương ba cọc, ba đồng, có gì mà nhiều?
Tôi về nhà chồng, sau thời gian nửa tháng là mọi chuyện về tinh thần gọi là tạm ổn sau khi của cải của tôi đã mất hết. (ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy lo lắng về cuộc sống hôn nhân này. Tôi nhiều lần nói với chồng thì anh cáu bẳn còn định đánh tôi, tôi hoảng quá. Người đàn ông tôi chọn lựa kĩ càng đấy sao, có phải ông trời đang quả báo tôi vì tôi đã chọn quá kĩ hay không? Hai năm mà, hai năm yêu nhau cũng không đủ để tôi hiểu một con người, thật sự là quá tồi tệ. Còn mẹ anh, mẹ anh chỉ muốn tôi làm phục vụ gia đình anh.
Tôi quần quật giống một người giúp việc hơn là con cái trong nhà. Mẹ anh để mọi việc cho tôi làm dù là nặng hay nhẹ. Tôi cứ ăn xong, đi làm, về rửa bát dọn dẹp từ A đến Z, không việc gì là qua tay tôi. Từ xách nước, lau nhà mấy tầng, còn cả chuyện nấu cơm, đến muộn mẹ chồng cũng không tha, vẫn chờ tôi về nhà nấu nướng.
Quần áo thì cả nhà chồng chất vào cả tuần xong rồi để tôi giặt, tôi phơi. Áo sơ mi mẹ còn không cho tôi giặt máy nhưng mẹ lại bắt tôi giặt hết toàn bộ mà dù có rảnh mẹ cũng không làm. Mẹ anh coi tôi đúng là người giúp việc chứ không phải con dâu. Suốt ngày mẹ bảo anh phải bảo tôi đưa tiền cho anh, rồi anh đưa lại cho mẹ để trả nợ.
Nhiều khi tôi muốn bỏ chồng cho xong. Nhưng thân làm giáo viên, tôi sao dám làm điều này, nhất là khi tôi cưới ở tuổi 30. (ảnh minh họa)
Có hôm, tôi nghe mẹ anh nói với anh là, tôi chẳng được cái nết gì, mẹ không ưng gì tôi, chỉ là tôi làm giáo viên nên mẹ muốn anh lấy, có tiền, có công việc ổn định. Chứ mẹ anh biết tôi không có tiền thì có lẽ đã để anh lấy một đứa con gái trẻ đẹp rồi. Mẹ anh không muốn anh lấy người nhiều tuổi như tôi để rồi khó sinh con. Nghe được lời đó của mẹ anh, tôi đã hiểu tất cả. Cuộc sống với tôi mà nói không còn ý nghĩa gì. Tôi muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này ngay lập tức, không lưu luyến. Tôi cảm thấy chán nản lắm rồi, thật lòng không biết phải làm sao.
Bây giờ tôi đã hiểu, mình hoàn toàn bị lợi dụng trong cuộc hôn nhân này. Nhà anh muốn tôi về kiếm tiền, làm công cụ trả nợ cho nhà anh. Đau đớn hơn, tôi còn hay biết, chồng tôi trước đó cờ bạc thua mấy trăm triệu nên số tiền trả nợ của tôi cũng là lo cho anh. Tôi chán quá, hóa ra là tôi bị lừa. Sự chân thành giả dối là vậy sao, chỉ là tôi có mắt như mù, đã không nhận ra người tốt để rồi lầm lỡ cuộc đời.
Nhiều khi tôi muốn bỏ chồng cho xong. Nhưng thân làm giáo viên, tôi sao dám làm điều này, nhất là khi tôi cưới ở tuổi 30. Có quá muộn cho tôi làm lại từ đầu? Có quá mạo hiểm khi tôi li dị? Chắn chắn, tôi sẽ bị người ta cười chê và cho rằng, tôi đáng bị quả báo như vậy khi kén chọn. Tôi đau khổ lắm, nhưng sống với nhà chồng mà như ô-sin thế này, thật tình tôi không đành…
Theo VNE
Phát ốm vì mẹ chồng
Trước khi lấy chồng, về làm dâu, mình không suy nghĩ nhiều, không có áp lực nhiều đối với cuộc sống làm dâu,dù có nhiều người nhìn qua bảo mẹ chồng sẽ rất "khó chịu".
Cuộc hôn nhân dường như mang một màu của tình yêu ấy không có bóng dáng của vật chật, nhưng ngày càng cảm thấy chật vật, khi chính mình nếm trải cuộc sống làm dâu là như thế nào.
Ngay từ đầu, mình cảm nhận dường như mẹ chồng không có thiện cảm lắm, muốn đặt lên mình cái tư tưởng đó là "làm vợ phải biết sợ chồng!". Thường nói vui, gọi vui mẹ chồng là "mẹ VN anh hùng", nhưng ngày càng ngày lại thấy một áp lực nhất định nào đó đè lên đôi vai. Đi quan hệ xã giao về ăn cơm muộn, mẹ chồng "tiếng bấc, tiếng chì", mặc dù mình đã thông báo từ trước là "gia đình ăn cơm trước, không phải đợi vì con sẽ về muộn"! Mẹ chắc không nhận ra một điều, con cái đi làm, cũng có một cuộc sống bên ngoài, không thể nào về đúng lúc! Chồng không về ăn cơm tối, có nhắn tin nhưng mình không biết, ngồi chờ, bụng đói meo, đến khi về mới biết thì bà bảo mình là "con sai"; còn khi bọn mình không về, nhắn tin, đã đọc và biết thì lại đá xéo với những lời khó nghe! Mình chỉ cười, chẳng biết nói gì... Nói người khác không khôn ngoan, nhưng chẳng qua là nói mình không khôn ngoan!
Mình có bầu, mệt mỏi đủ thứ, mẹ chồng không quan tâm và lo lắng gì, điều duy nhất bà làm cho mình là giúp mình có thêm động lực để đi làm vì xin nghỉ ở nhà cũng không nghỉ ngơi thoải mái được. Mình sợ mẹ phật lòng, đến mức ốm cũng cố gắng dậy, dù chẳng có việc gì làm và chẳng khỏe hơn. Có bầu, mẹ chồng không mua cho mình bất cứ thứ gì, trong khi mình mua đồ cho bà còn hơn là mua cho mẹ đẻ của mình, quan tâm và lo lắng còn hơn đối với mẹ đẻ của mình. Bà ốm, mình đi mua thuốc, dù bụng mang dạ chửa; bà đau bụng, mình đi làm luôn nhớ để ghé qua tiệm thuốc; mẹ bị ngã vì đôi dép trơn, mình mua đôi dép khác cho bà, bà muốn đi đâu, mình chở bà đi. Dù nhiều lúc mệt không muốn làm gì mình cũng nghĩ đến mẹ vì không muốn phật ý mẹ.
Chán ngán mẹ chồng (Ảnh minh họa)
Mỗi khi có khuyến mãi nạp thẻ điện thoại, mình đều nạp thẻ cho bà gọi điện với con cháu, bà con họ hàng. Hàng tháng, không có tiền dành dụm để sinh em bé nhưng vẫn gửi tiền cho bà thích mua gì thì mua; đồ trong nhà, chi tiêu, sinh hoạt phần lớn là vợ chồng mình mua. Dù ông bà có thu nhập đủ dùng đối với cuộc sống nông thôn thì bọn mình vẫn chu toàn.
Tất cả những thứ đố đối với mình chẳng có gì là quá quan trọng nếu bà sống vui vẻ, không có thái độ khó chịu như vậy. Mình không đủ tốt, nhưng quan tâm bà rất thật lòng, chưa bao giờ cãi lại bà một câu dù có rất rất nhiều lần bà sai vì những quan niệm lạc hậu, lại theo cái tính cách của người nhà quê, việc gì cũng muốn tham gia, việc gì cũng cho mình là đúng! Đi ra nhiều, mình luôn được cho là người biết sống, biết trên biết dưới, nhưng đối với mẹ chồng, thì chắc là mình chưa đủ chân thành để bà cảm động và hiểu được tấm lòng của mình chăng?
Thực sự sống với người mẹ chồng như vậy, mình ngột ngạt vô cùng. Mình cảm thấy chán nản, cảm thấy mệt mỏi không biết rồi tương lai tới đâu. Mình không dám làm cái gì theo ý mình, tất cả đều nghe bà mà bà vẫn không hài lòng. Sống với mẹ chồng thế này đúng là mình phát ốm, mình cảm thấy sợ hãi lắm. Giờ mình phải sống thế nào đây. Chỉ hi vọng các bà mẹ chồng nương tay cho con dâu được nhờ. Đừng hành hạ những người con dâu hơn nữa vì dù sao đó cũng là người mà con trai các mẹ yêu thương!
Theo VNE
Sống nhục với nhà chồng vì không đi làm Thật buồn cho thân phận con gái phải làm dâu xứ người. Tôi như Mỵ trong truyện ngắn Vợ Chồng A Phủ, "lùi lũi như con rùa nuôi trong xó cửa". Tối ngày chỉ ở trong nhà bước chân ra khỏi cửa là có người hỏi đi đâu và làm cái gì. Hình như cái tự do của tôi đã bị mất từ...