Nhà chồng lập nhóm chat xoi mói con dâu
Nhóm chat ấy có 4 người: mẹ, dì, chị và em chồng tôi. Chủ đề chỉ xoay quanh mình tôi. Càng lướt đọc, tôi càng chết lặng.
Từ lúc mới về làm dâu, tôi đã sống chung với nhà chồng. Nhà có bà chị chồng đã lập gia đình và ở riêng, chỉ còn một em gái độc thân ở cùng chúng tôi và cha mẹ.
Cuộc sống chung đụng tuy không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi quá bí bách. Vợ chồng và con gái có phòng riêng nho nhỏ. Buổi tối, tôi có không gian để dạy dỗ con, bày tỏ yêu thương vợ chồng. Vợ chồng tôi cũng mong mỏi ra ở riêng, nhưng chưa đủ điều kiện kinh tế.
Tôi là người không khéo léo, chuyện nhà chồng, tôi hiếm khi xen vào, ít bàn tán, không quá thân với các chị em bên chồng. Ban ngày, tôi đi làm, đưa đón con đi học, tối về phụ mẹ chồng cơm nước, cùng ăn uống chung rồi tôi dọn rửa, xong xuôi mới lên phòng nghỉ.
Bao nhiêu năm sống chung, tôi luôn nghĩ mình cư xử không đến nỗi tệ. Gia đình nhà chồng dù giữ khoảng cách, nhưng chưa bao giờ trách mắng tôi. Cùng lắm, mẹ chồng và chị em chồng chỉ tiếng qua tiếng lại khi tụi nhỏ đau ốm.
Tôi cứ nghĩ mình sống phải phép, không hỗn hào, biết làm ăn, chăm lo thì sẽ yên ấm. Vậy mà chỉ mới đây thôi, tôi phát hiện chuyện động trời: Tôi là chủ đề nói xấu của cả nhà.
Trước mặt họ bình thường,nhưng sau lưng lại nói xấu tôi thậm tệ (ảnh minh họa)
Hôm ấy, con gái tôi bị bệnh, phải nghỉ học. Vì con mệt nên quấy, bà nội cưng chiều đưa điện thoại cho cháu xem rồi đi chợ mua ít đồ. Tôi mệt lả sau một đêm chăm con nên cứ thẫn thờ ngồi cùng con xem mấy clip hoạt hình trên mạng.
Video đang HOT
Xem được một lúc thì điện thoại mẹ chồng báo có tin nhắn. Đập vào mắt tôi là dòng chữ ở màn hình: “Tại hôm trước nó cho con bé đi chơi nên mới ốm”.
Tôi ngờ ngợ hiểu là ai đó nhắc đến mình. Sự tò mò khiến tôi bấm vào tin nhắn ấy. Tin nhắn tiếp theo của chị chồng tiếp tục gửi qua, đập thẳng vào mắt: “Nó chỉ biết làm khổ bà, chăm con cũng để con bệnh lên bệnh xuống”.
Tôi sững người nhìn kỹ, nhóm chat có 4 người, là mẹ chồng tôi, chị chồng, em chồng và bà dì em của me chồng. Họ gọi tôi là “nó” trong mọi đoạn hội thoại. Lướt lên trên, tôi tiếp tục đọc được những lời lẽ cay nghiệt.
Ngày 15/2, mẹ chồng tôi viết: “Hôm nay nó đi đâu sớm lắm, quần áo là lượt, nhìn chả ra hồn gì”.
Ngày 14/2, em chồng mách: “Con thấy anh Hùng mới mua cho bả cái lắc tay tặng quà Valentine. Gớm, trước giờ lễ lạt chỉ tặng mẹ hoa và bánh là cùng, giờ tới vợ cưng thì tặng vàng luôn”.
Ngày 12/2, chị chồng tôi nhắn: “Nghe nó than thở công ty sắp sa thải mấy người, chẳng biết nó có trong danh sách không. Thất nghiệp chắc về ăn bám thằng Hùng”.
Ngày 10/2, dì tôi khuyên mẹ: “Chị cứ kệ nó, sống đời mình đi, việc nhà để nó làm, cứ giả vờ đau lưng, ốm mệt là tụi nó phải làm tất”.
…
Những đoạn chat dài, hầu như chỉ mình tôi là chủ đề mọi cuộc trò chuyện. Mỗi lần có ai đó thấy gì, mách gì, là nhóm chat xôm tụ. Em chồng còn chụp lén lúc tôi nấu cháo cho con, rồi đánh giá: “Nấu vậy bảo sao con không biếng ăn. Riết rồi con nhỏ ngày càng ốm nhom ốm nhách”.
Lướt tới đâu, tôi ức nghẹn tới đó. Ngoài mặt, mọi người ít nói chuyện với tôi, cũng chẳng bao giờ chê bai, trách móc. Vậy nhưng sau lưng, họ coi tôi như một trò vui, là người để họ có cái nhòm ngó, đánh giá. Sốc nhất là câu mẹ chồng tôi thừa nhận: “Cứ phải nhịn để nó chăm cho mình, chứ nó đòi ra ở riêng, rồi thằng Hùng lại phải hầu nó”.
Tôi là chủ đề chính của nhóm chat nói xấu ấy (Ảnh minh họa)
Thì ra đó là lý do mà cả nhà đối xử với tôi rất bình thường. Họ đã toan tính kỹ, hóa ra họ coi tôi như người thừa, phải cun cút chăm lo cho mọi thứ trong nhà, còn bản thân họ thì ghét tôi thậm tệ.
Tôi biết chắc rằng chồng tôi cũng nghĩ rằng các chị em và mẹ đối xử rất tốt với tổ ấm nhỏ của mình. Nhưng hoá ra chỉ toàn là sự giả tạo.
Từ lúc đọc được tin nhắn trong đó, tôi ghê sợ những câu hỏi tọc mạch của chị em chồng. Nhưng trong thời gian tới, tôi thật sự không biết sống sao khi mà quanh mình chỉ toàn sự xoi mói.
Liệu tôi có nên nói với chồng về nhóm chat, rồi xin ra thuê nhà trọ ở riêng, để thoát khỏi chốn này?
Bị nhà chồng nói vô dụng, tôi bực bỏ đi du lịch 1 tuần, lúc về ai cũng khép nép xin lỗi
Tôi cười nhạt trước lời chồng nói, xếp chút đồ đạc vào vali rồi bảo: "Nhà anh coi em là giúp việc thôi đúng không?".
Ngày trước khi đưa chồng về ra mắt, chị gái tôi đã khuyên đừng lấy anh. Nhưng vì yêu tôi cứ cố chấp cưới. Chị tôi không đồng ý vì gia đình anh khá phức tạp, nhà 3 anh em trai, chồng tôi là con cả, mẹ chồng lại mất sớm. Cưới về sẽ phải ở chung. Tôi cứ nghĩ đơn giản, ở chung mình là dâu cứ chịu khó, nhẫn nhịn thì sẽ được nhà chồng yêu thương nhưng không phải thế.
Về làm dâu, tôi phải dậy từ 5h30 để đi chợ, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà rồi dọn dẹp. Chiều tối đi làm về lại tất tả vào bếp nấu cơm, dọn dẹp phục vụ cả nhà chồng. Mấy năm đầu nhà toàn đàn ông tôi không trách, nhưng khi có 2 cô em dâu nữa thì mọi thứ vẫn thế. Tôi vẫn lo nội trợ, cơm nước. Cô em dâu thứ thì mải bán hàng, mỗi tháng đưa cho tôi 3 triệu tiền thức ăn. Còn cô em dâu út thì lười, toàn lấy cớ bầu bí, con nhỏ không làm gì.
Là chị dâu cả, tôi đành nhận hết mọi việc về, không muốn tị nạnh với các em sợ bất hoà. Vậy mà bố chồng không hài lòng, chồng thì thờ ơ, chê bài tôi người lúc nào cũng đầy mùi thức ăn, ngoại hình xuống cấp... Chưa kể 2 cô em dâu cũng khinh khỉnh ra vẻ tôi đi làm chẳng được bao nhiêu tiền, chỉ giỏi ăn bám chồng. Bị đối xử không tốt tôi vẫn cố nín nhịn không dám than vãn với nhà ngoại. Cho đến khi nhà chồng giỗ cụ vào ngày chủ nhật nhưng một mình tôi vẫn lo đi chợ, cơm nước, đồ cúng.
Tất bật làm cỗ không một ai giúp, lúc bưng đồ lên để cúng không may tôi vấp chân ngã làm đổ hết. Vậy là bố chồng và chồng xúm vào mắng tôi: "Vô dụng! Có mâm cơm bưng cũng không xong. Chị để tôi cúng khấn kiểu gì đây?". Các em thì thở dài, tỏ vẻ không vui. Tôi chẳng biết nói gì chỉ biết xin lỗi, nhưng cũng không có ai bênh hay an ủi tôi một câu.
Làm lại mâm cơm khác mà tôi cứ khóc vì tủi thân, vậy mà chồng lại bảo: "Oan cái nỗi gì mà khóc!". Càng nghĩ tôi càng thấy bực. Đúng lúc đang chán nản, đám bạn Đại học lại nhắn tin rủ đi du lịch, tôi đồng ý luôn. Vậy là tôi đi vào 2 hôm sau chẳng cần suy nghĩ gì. Tôi đi, chỉ thông báo chứ chẳng xin phép ai khiến nhà chồng khó chịu vô cùng.
Hơn 10 năm làm vợ, làm dâu tối mặt tối mũi ở nhà chồng không biết hưởng thụ, sống cho bản thân, giờ tôi thấy thoải mái quá. Tôi cũng suy nghĩ sau chuyến du lịch có lẽ sẽ dọn ra ngoài ở riêng, ly thân chồng để suy nghĩ lại tất cả. Bao năm làm dâu họ biến tôi thành người giúp việc chứ chẳng có chút tôn trọng nào. Càng nghĩ tôi càng chán.
Ngày kéo vali về, cả nhà chồng thấy tôi mà ai nấy đều khép nép. Chồng xin lỗi tôi về tất cả, bố chồng thì bảo: "Con về là tốt rồi". Lên phòng, chồng tâm sự với tôi: "Không có em, ở nhà loạn hết cả lên. Cơm nước không ai lo, nhà cửa không ai dọn. 2 đứa em dâu thì cãi lộn tùm lum vì không đứa nào chịu nội trợ. Em về nhà mình mới có cơm ngon canh ngọt".
Tôi cười nhạt trước lời chồng nói, xếp chút đồ đạc vào vali rồi bảo: "Nhà anh coi em là giúp việc thôi đúng không? Em về đây lấy chút đồ rồi ra ngoài ở. Chúng ta sẽ ly thân, em muốn kết thúc sự nghiệp làm giúp việc cho nhà anh". Chồng hoang mang xin lỗi, níu kéo tôi đủ cách nhưng tôi vẫn dứt áo ra đi. Tôi không muốn ở lại căn nhà này nữa, dù họ đã nhận ra "giá trị" của tôi.
(hongphuong...@gmail.com)
Chồng cũ biết điều đã thành "của hiếm"? Vụ án cô người mẫu bị nhà chồng cũ "thanh lý" khiến ai cũng rùng mình. Phụ nữ lo lắng khi sống chung chưa đủ, chia tay rồi vẫn không yên. Đọc những câu chuyện phụ nữ sau khi ly hôn bị chồng cũ tranh giành nuôi con, tranh giành tài sản, thậm chí bạo h.ành và giết c.hết như vụ án của...