Nhà chồng đuổi mẹ con tôi ra đường giữa đêm
Tôi mang thai, anh lén lút qua lại với người con gái khác. Nay con 3 tuổi, anh quay về. Khi ấy, tôi biết anh nghiện ma túy.
Tôi lập gia đình tháng 05/2009, sau 2 năm tìm hiểu. Anh là người Sài Gòn, còn tôi ở tỉnh lẻ. Cưới xong, hai vợ chồng thuê phòng trọ để sống vì anh thương em mình nên nhường chỗ cho vợ chồng em ở.
Anh là người ăn chơi nhưng bản tính hiền lành và rất thương tôi. Mọi người nói lấy anh về không sợ khổ à? Nhưng tôi luôn bào chữa rằng anh là người ăn chơi nên chán rồi, sẽ lo làm ăn.
Từ ngày quen anh, tôi chỉ biết yêu và nhận sự quan tâm, chăm sóc từ anh và gia đình anh mà không tỉnh táo để tìm hiểu nhiều về các mối quan hệ xung quanh. 4 tháng sau ngày cưới, tôi mang thai. Khi ấy, tôi rất vui và không đi làm nữa mặc dù công việc của tôi rất tốt nhưng vì có con đầu nên tôi muốn được trọn vẹn.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Video đang HOT
Khi báo tin, anh không có biểu hiện vui mừng. Lúc tôi mang thai thứ sáu, anh đã lén lút qua lại với người con gái khác và cứ thế bỏ mặc tôi một mình, không lo mọi thứ vì tôi mang thai bé gái. Lúc đầu, anh đi về hơi muộn. Dần dần, anh đi không về và cứ thế hai vợ chồng ít gặp mặt. Nếu có gặp thì anh chỉ về tắm rửa rồi đi. Tôi âm thầm chịu đựng, tự lo cho mình mọi thứ đến tháng thứ 8, anh vẫn vậy, dù tôi đã nhờ đến gia đình chồng can thiệp nhưng không nhận được gì. Tôi đành dọn đồ về nhà bố mẹ đẻ để chờ ngày sinh con, vì không có kinh tế.
Phần vì đứa con đầu lòng, tôi chưa có kinh nghiệm, phần vì tôi về nương nhờ ba mẹ đẻ, anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tôi có gọi điện, nhắn tin báo anh, tôi về quê nhưng anh trả lời “Ừ!” là xong. Đến gần ngày sinh, tôi có gọi điện năn nỉ anh về để mọi người không dị nghị. Anh đã về với tôi một tuần cho đúng nghĩa, rồi anh lại xuống với người con gái ấy.
Khi con gái tôi được hơn 3 tháng, tôi bế con xuống Sài Gòn với ý nghĩ, khi chồng thấy con gái bé bỏng sẽ bỏ hết mối quan hệ bên ngoài để về với mẹ con tôi, nhưng tôi đã sai. Anh vẫn thế. Khi ấy, tôi một thân một mình ôm theo đứa con về sống với gia đình bên chồng. Mọi tủi nhục tôi đều nếm trải và anh không một chút quan tâm, bỏ mặc hai mẹ con tôi lạc lõng.
Tôi vẫn chịu đựng và sống nhờ vào tiền mẹ ruột nuôi. Khi con tôi được 9 tháng, tôi phải gửi cháu để đi làm. Được vài ngày, chồng tôi về, hai vợ chồng lại cãi nhau và anh đã đánh tôi, sau đó bố chồng và anh đã đuổi mẹ con tôi ra ngoài lúc 12h khuya. Từ đó, tôi sống một mình nuôi con, bao khổ cực chồng chất. Hơn nữa, con tôi ôm suốt nên cuộc sống hai mẹ con gặp nhiều khó khăn.
Nay con tôi đã 3 tuổi, anh quay về tìm tới mẹ con tôi. Khi ấy, tôi biết anh nghiện ma túy. Tôi vẫn còn thương anh và mong con mình có cha như bao đứa trẻ khác nên đã không ngần ngại lo lắng, chăm sóc cho anh đi cai nghiện nhưng cũng không thành công. Giờ anh vẫn nghiện ma túy.
Xin các bạn hãy cho tôi lời khuyên. Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi có nên tiếp tục qua lại với anh để con có cha, tôi có chồng không?
Theo VNE
Em không dám vứt bỏ quá khứ
Phải vứt bỏ hết những kỷ vật ngày xưa đi, như vậy mới có thể quên anh được. Tôi vẫn có một thói quen chẳng biết là tốt hay xấu, đó là luôn trân trọng và gìn giữ tất cả những món quà và kỷ vật mà người khác tặng cho mình, cho dù người đó là gia đình, bạn bè hay là những món quà của người yêu cũ. Tôi đã giữ vì nghĩ rằng dù sao thì đó cũng là tấm lòng của người ấy và kể cả khi mọi chuyện đã qua đi rồi thì vẫn còn là kỷ niệm, cũng chỉ nên xếp tất cả lại chứ đừng đem vứt bỏ chúng đi. Thế nhưng ai ngờ được rằng ngày hôm nay thêm một lần tôi lại tự khiến mình đau lòng cũng chính bởi thói quen ấy.
Hôm nay trong lúc ngồi dọn dẹp lại căn phòng, vô tình tôi đã gặp lại hộp đồ gợi nhắc về quá khứ. Không ngăn được mình, đôi bàn tay tôi lần mở từng thứ, từng thứ một ra ngắm nghía, để rồi chính tôi đã thêm một lần nữa tự hành hạ tâm trí mình. Từ cuốn nhật ký tình yêu mà ngày ấy tôi viết cho anh đến chiếc áo, chiếc khăn anh mua tặng hay ngôi nhà bằng tăm có cửa sổ hình trái tim, chiếc quạt giấy anh làm hay thậm chí là chiếc nhẫn cỏ mà ngày nào anh đã hí hoáy ngồi kết tặng. Tôi đã giữ và nâng niu tất cả, thế nhưng những món đồ kia chỉ vô tri vô giác bởi vậy nên lẽ dĩ nhiên là chúng vẫn nguyên vẹn, còn trái tim tôi thì không.
Ký ức về anh cứ ùa về khiến trái tim em đau thắt (Ảnh minh họa)
Những dòng ký ức ở đâu cứ thi nhau ùa về, chồng chéo và xô đẩy lên nhau như thể chúng đang cố tình hành hạ tâm can tôi vậy. Tôi thấy nhớ, thấy buồn, rồi một cơn đau bỗng nhiên xuất hiện, bắt nguồn từ não bộ, chạy dọc một vòng quanh cơ thể, rồi bất ngờ dội ngược vào tim. Đau!
Từng món đồ gắn liền với từng chuỗi kỷ niệm, vẫn nguyên vẹn và rõ nét. Đau là thế, buồn là thế nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ muốn xem mãi, chẳng hiểu sao tôi vẫn chưa muốn cất chúng đi. Chiếc nhẫn cỏ anh đã kết tặng tôi trong một buổi chiều hai đứa lang thang trên triền đê sông Hồng giờ đây đã héo quơ héo quắt. Có lẽ nó cũng xác xơ và tàn tạ giống như tình yêu của hai đứa chúng mình.
Cuốn nhật ký dù đã ố màu nhưng dòng chữ thì chưa hề phai nhạt. Tôi lật mở từng trang, từng trang một và đọc lại hết tất cả những dòng tin nhắn ngày nào anh gửi mà tôi đã cẩn thận chép lại vào cuốn nhật ký nhỏ này. Những tin nhắn, những lời nói yêu thương ngày nào đã dành cho tôi thì giờ anh lại gửi cho một người con gái khác, cứ nghĩ đến đó lại một lần nữa trái tim tôi thấy quặn đau.
Đến khi nào em mới quên được anh? (Ảnh minh họa)
Đôi lúc tôi cứ ước rằng giá mà quá khứ của tôi và anh bớt ngọt ngào đi một chút, nếu vậy thì chắc hẳn giờ đây tôi đã quên hết tất cả hoặc dù có buồn bã thì cũng không đến mức mãi mà vẫn chưa hết đau khổ như thế này. Một cuộc tình đẹp với cái kết là sự đổ vỡ, một cuộc tình đẹp nhưng rồi cuối cùng lại chia tay mà không hiểu lý do gì.
Dù sao thì giờ đây mọi thứ đã an bài và tương lai dường như đã bị định đoạt. Tôi cũng đã chấp nhận thực tại bởi vì biết mình chẳng thể thay đổi được bất cứ điều gì. Hai chúng tôi đã thuộc về hai thế giới quá là riêng biệt, anh luôn sống vì thực tại, còn tôi thì thỉnh thoảng vẫn để cho ngày của mình trôi về phía cũ, vẫn để cho hình bóng anh lẩn khuất trong những ngõ ngách của trái tim mình.
Tôi nên đốt hoặc vứt bỏ tất cả những món đồ liên quan đếnquá khứ đi, như vậy sẽ tốt hơn bởi vì chỉ có thế thì tôi mới có thể không nghĩ về anh nữa. Biết vậy, nhưng tôi không làm được, bởi vì những kỷ vật ấy quá thiêng liêng và dù sao thì tôi cũng đã từng coi chúng là một phần cuộc sống của mình.
Theo Eva
Hãy cho em nhớ anh thêm chút nữa Chỉ nhớ một chút thôi để lòng bình yên đối diện với những giông tố của cuộc đời. Lâu lắm rồi em không viết, bởi em sợ rằng những dòng tâm sự lan man sẽ khiến mình trở nên yếu đuối và ngập chìm trong những xúc cảm yêu đương. Em từ bỏ thói quen viết nhật ký hàng ngày cũng giống như...