Nhà chồng coi vợ chồng tôi như cái mỏ vàng để đào cạn kiệt
Cuộc sống của tôi rất êm đềm, đến tuổi đi học thì đi học. Đến tuổi đi làm bố mẹ xin cho 1 công việc nhẹ nhàng, ổn định. Tôi sống vô lo vô nghĩ và chưa từng gặp phải 1 khó khăn quá lớn nào trong đời.
Đi làm được 1 năm, tôi gặp và yêu chồng tôi qua sự giới thiệu của cô bạn thân. Anh ấy là 1 người rất đàn ông tốt bụng, đàng hoàng, lại có chí tiến thủ. Tôi cảm thấy ở bên cạnh anh rất an toàn. Yêu nhau 10 tháng thì chúng tôi làm đám cưới, tôi tưởng như mình đã tìm được bến đỗ hạnh phúc cả đời.
Sai lầm của tôi là đã không tìm hiểu kỹ về nhà chồng trước khi cưới. Bố mẹ chồng tôi buôn bán ở chợ, không có lương hưu. Em gái của anh đã đi lấy chồng, gia cảnh không lấy gì làm khá giả. Vì vậy, trách nhiệm của chồng tôi đối với gia đình rất lớn.
Ban đầu, tôi nghĩ làm vợ thì phải giúp chồng trọn chữ hiếu với cha mẹ anh. Nhưng càng về sau, gánh nặng đó càng lớn, tôi không kham nổi.
Tôi lấy chồng được 1 năm thì bố mẹ chồng tôi nghỉ đi chợ vì sức khỏe yếu. Hai ông bà không có lương hưu nên tất cả đều há miệng chờ con trai nuôi. Vợ chồng tôi kham đủ khoản tiền trong nhà, chồng tôi phải vất vả làm thêm để nuôi gia đình.
Từ 1 người vô lo vô nghĩ, tôi phải tính toán chi li, tiết kiệm từng đồng để lo đủ ăn đủ mặc. Một nhà 5 miệng ăn, lại thêm con tôi còn nhỏ tiêu tốn nhiều chi phí. Hầu như chẳng tháng nào vợ chồng tôi dư ra được vài đồng tiết kiệm.
Thấy tình hình quá khó khăn, tôi đề nghị bố mẹ chồng mở thêm 1 tiệm tạp hóa nhỏ ở nhà để bán, thêm được đồng nào hay đồng ấy. Nhưng tôi vừa nêu ý kiến, mẹ chồng đã sồn sồn không đồng ý. Bà than mệt, than sức khỏe yếu không làm nổi. Bà còn bảo bà tốn cơm gạo nuôi chồng tôi bao nhiêu năm, giờ chồng tôi mới nuôi lại bà 1 năm mà đã trở mặt à?
Tôi không hiểu mẹ chồng tôi thế nào nữa. Than mệt nhưng ngày ngày bà vẫn đi buôn chuyện, vẫn đi thể dục với hàng xóm giỏi lắm. Cháu cũng không chịu trông, toàn là tôi phải đem gửi bên nhà mẹ đẻ.
Tôi cứ nghĩ mà xót xa. Từ khi lấy chồng, tôi chẳng biếu bố mẹ được thứ gì tử tế. Bố mẹ tôi còn phải dấm dúi cho tiền thêm, lại còn phải chăm cháu vất vả. Trong khi bố mẹ chồng đã chẳng giúp gì cho con cái, toàn ngồi mát mà lại được ăn bát vàng, tôi còn phải hầu hạ thêm. Tôi uất ức kinh khủng.
Nhiều khi than với chồng, chồng tôi lại ngồi phân tích bố mẹ anh không có; rồi thì tôi là vợ phải biết nghĩ, biết thông cảm. Tôi cũng cố thông cảm lắm rồi nhưng không được. Tôi cảm thấy quá bất công cho bố mẹ mình, cảm thấy thái độ lười biếng, ỷ lại của bố mẹ chồng là không thể chấp nhận.
Đã thế lại còn thêm cô em chồng suốt ngày tìm về nhà mẹ đẻ để vay mượn. Chồng làm ăn thất bát, vay nặng lãi rồi không trả được, cùng đường thì quay về nã tiền của anh trai. Chồng tôi vậy mà cũng cố vay hơn trăm triệu cho vợ chồng em gái.
Tôi ngăn cản thế nào anh cũng không nghe, anh còn mắng tôi là ích kỷ, nói rằng anh vay rồi anh trả chứ có đòi của nhà tôi đâu mà tôi phải ầm ĩ lên. Ruột thịt của anh làm sao mà anh bỏ rơi được.
Video đang HOT
Từ đó tới nay đã gần 1 năm rồi, chồng tôi thì vẫn đều đặn trả lãi ngân hàng, còn em gái anh thì cứ trơ ra như đá tảng. Có lần tôi nhắc, bảo em ấy phải đi trả khoản lãi ngân hàng đó đi, ai đời dùng tiền mà để anh trai phải gánh hết nợ hộ cho như thế. Em gái anh lại giở bài ôn nghèo kể khổ, khóc lóc ầm ĩ với anh. Anh lại mắng tôi không biết thông cảm, không biết nghĩ cho chồng, cho nhà chồng.
Tôi biết nhà anh khó khăn, biết anh phải là trụ cột. Nhưng vợ chồng tôi có phải mỏ vàng đâu mà hết bố mẹ chồng, em chồng rồi cả em rể anh ấy cũng đến đào lấy đào để như vậy.
Tôi rất bực mình, cái gì cũng phải có mức độ thôi chứ. Tôi biết nhà anh khó khăn, biết anh phải là trụ cột. Nhưng vợ chồng tôi có phải mỏ vàng đâu mà hết bố mẹ chồng, em chồng rồi cả em rể cũng đến đào lấy đào để như vậy.
Tháng trước, bố chồng tôi đột nhiên bị tai biến mạch máu não, lăn ra bất tỉnh phải đưa vào nhập viện. Bác sĩ kết luận ông bị liệt não rồi, bây giờ có sống cũng chỉ sống thực vật được thời gian vài tháng nữa và phải phụ thuộc nhiều vào thuốc men, máy móc rất tốn kém. Bác sĩ nói gia đình tôi tự chọn lựa xem có nên giữ mạng sống cho cụ hay để cụ ra đi cho thanh thản.
Bên nhà chồng tôi đòi tiếp tục để ông lại mà không tính đến việc để duy trì sự sống vài tháng cho ông cụ cần cả 1 núi tiền. Rồi gánh nặng ấy thì chỉ có vợ chồng tôi phải lo. Chồng tôi không tỉnh táo cũng nghe lời mẹ và em gái, không nghĩ tới hậu quả tương lai chỉ có vợ anh, con anh sẽ gánh hết.
Tôi lựa lời khuyên chồng, mong anh đừng tự đưa mình và vợ con vào ngõ cụt. Không thể nuôi bố anh sống thực vật mà làm khổ cả gia đình. Tôi vừa mở miệng nói, chồng tôi bật dậy tát tôi và gào lên “Tiền, cô lúc nào cũng chỉ biết tiền. Sao cô ác thế, vì tiền mà cô bảo tôi tự tay giết bố mình à?”.
Tôi sững sờ, không ngờ chồng tôi lại nghĩ tôi là hạng người như vậy. Bao năm nay tôi nhịn nhục, dâng bao nhiêu của cải vào nhà anh, thậm chí lấy cả tiền bố mẹ đẻ để bù vào mỗi lúc khó khăn. Vậy mà anh dám vu oan cho tôi, ra tay đánh tôi.
Tôi thu dọn đồ bế con về nhà mẹ đẻ. Tôi không muốn ở lại để tự tay đưa mình và con vào đường chết. Gánh nặng nhà chồng quá lớn, tôi không kham nổi.
Mấy hôm nay tôi nghe được tin chồng đang chạy vạy khắp nơi lo tiền trang trải cho bố anh. Tôi xót xa và thương anh. Cũng chỉ vì anh quá nặng tình, nặng nghĩa nên mới đến nông nỗi này.
Anh có gọi điện xin lỗi, mong tôi trở về, anh bảo anh rất cần 1 chỗ dựa trong lúc khó khăn như thế này. Thực sự tôi thương chồng nhưng tôi không thể đồng ý với cách làm của anh. Tôi không muốn tiếp tục khổ sở vì gánh nặng kinh tế nhà chồng thêm nữa. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Vì tiền, tôi đã nhẫn tâm bỏ rơi chồng và con thơ
Cuộc sống của mình vốn rất êm đềm. Khi còn trẻ, mình cũng như nhiều người khác đều sống tình cảm, coi đồng tiền chỉ là thứ phù du. Tuổi trẻ của mình nồng nhiệt, vui tươi, ấm áp.
Khi đó, mình có 1 mối tình rất đẹp. Chúng mình là bạn cùng lớp cấp 3, cùng nhau trải qua đủ cung bậc cảm xúc tuyệt vời, từ những rung động học trò ngây thơ đến tình yêu cuồng nhiệt. Ngày ấy, mình đã mơ ước rất nhiều về 1 gia đình nhỏ bé, bình dị và hạnh phúc của 2 đứa. Bọn mình cũng trao tất cả cho nhau, chỉ chờ tới thời điểm thích hợp là cưới.
Nhưng càng trưởng thành, mình càng cảm thấy tình yêu là chưa đủ. Mình ghen tỵ với những đứa bạn có người yêu giàu có, chiều chuộng. Mình cảm thấy những lời nói, hành động tình cảm của người yêu là sáo rỗng. Mình thấy anh ấy chỉ biết nói miệng mà không có 1 hành động thực tế nào để chứng tỏ tình cảm với mình.
Nghĩ tới chuyện 2 đứa bằng tuổi, tới ngày anh thành đạt, lo được cho mình thì mình đã già nua, xấu xí. Rồi trong quá trình ấy lại còn phải trải qua muôn vàn khó khăn khác, mình càng thêm khó chịu. Mình cảm thấy ân hận vì đã trao thân cho anh, không để lại 1 đường lui cho bản thân.
Chẳng trách ai được, kết cục này mình phải chuốc lấy vì sự tham lam, nhẫn tâm, khốn nạn của mình. Mình mất hết tất cả rồi. (Ảnh minh họa)
Cuối cùng, mình vẫn lấy anh. Bởi vì mình đã trao tất cả cho anh từ lâu, vì mình là người con gái khá bảo thủ trong vấn đề trinh tiết. Mình sợ nếu mang tấm thân không trong sạch đi lấy chồng khác thì sẽ bị người ta khinh cả đời.
Đúng như mình dự đoán từ trước, cuộc sống sau hôn nhân của mình vô cùng khổ sở. Bọn mình chưa có nhà riêng, phải ở chung với bố mẹ chồng. Vì sự khác biệt thế hệ, mình không hợp và xích mích khá nhiều với nhà chồng. Đôi lần muốn chuyển ra ở riêng nhưng hoàn cảnh 2 vợ chồng không cho phép.
Không có ai đỡ lưng, học hành cũng không thuộc dạng nổi bật nên mãi mà chồng mình chẳng kiếm được công việc tốt. Tiền lương của anh ấy sống 1 mình thì được nhưng gánh thêm cả vợ con thì không nổi. Nhìn những đứa bạn lấy chồng hơn tuổi, ổn định, được ở riêng thoải mái, sung sướng, mình càng thêm hối hận về quyết định lấy chồng trước kia.
Mình muốn hoãn việc sinh nở lại nhưng 1 lần trót lỡ, chồng mình không bảo hộ nên chúng mình buộc phải sinh con. Đứa bé ra đời đúng thật là gánh nặng của mình. Thiếu thốn về kinh tế, sinh con được 1 tháng mình đã phải ra ngoài làm việc để kiếm thêm tiền. Nhiều khi lê thân về đến nhà, nhìn thấy con, mình càng thêm mệt mỏi. Tiếng con khóc càng làm mình thêm rầu rĩ, đau đầu. Mình cứ mặc nhiên để cho chồng chăm con, lăn ra ngủ.
Ở chỗ làm thêm của mình, có 1 anh quản lý rất có tình cảm với mình. Ban đầu, mình cố gắng né tránh vì dù sao mình cũng là gái đã có chồng con. Nhưng càng về sau, sự quan tâm của anh ấy càng làm mình rung động.
Thấy mình mệt, anh ấy chủ động bảo mình ngồi nghỉ còn anh ấy làm giúp việc của mình. Anh ấy mua đồ ăn, sữa cho mình, dành cho mình những lời quan tâm, tình cảm mà đã lâu mình chưa nhận được từ chồng.
Một ngày, anh hẹn mình đi ăn tại nhà hàng sang trọng. Trong ánh nến lãng mạn huyền ảo, anh tỏ tình với mình. Từ rất lâu rồi mình chưa được cùng chồng như thế. Vì vậy sự cảm động ấy đã khiến mình ngã vào vòng tay anh ấy.
Từ đó mình và anh trở thành nhân tình của mình. Mỗi lần đi với anh, mình cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy như thoát khỏi cuộc sống mệt mỏi, thiếu thốn bên chồng con. Anh ấy làm cho mình cảm thấy được chiều chuộng, thoải mái. Anh chu cấp tiền để mình khỏi phải vất vả ngược xuôi. Mình thấy mình xứng đáng với sự đầy đủ ấy hơn là phải chịu đựng cuộc sống khó khăn với chồng.
Càng ngày, mình càng dấn sâu vào cuộc tình với người mới. Mình đưa đơn ly hôn với chồng, mong được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân sai lầm để đến với hạnh phúc mới. Chồng mình bàng hoàng và sốc khi biết bị cắm sừng. Anh ấy đồng ý ly hôn, với điều kiện mình để con lại cho anh nuôi.
Suy đi tính lại, mình thấy thế cũng hợp lý. Mang con đến sống với chồng mới không phải là 1 ý hay. Còn với chồng cũ, mình đã đắc tội với anh thì đền bù cho anh ấy bằng 1 đứa con là phải đạo. Mình bỏ chồng, bỏ con lại để đến với người mới.
Đến với người đàn ông thứ 2 này, chúng mình không cưới, chỉ sống chung như vợ chồng. Mình được sống trong ngôi nhà rộng lớn, vật chất đầy đủ. Mình cảm thấy vô cùng hài lòng. Người mới không thích mình còn liên hệ với chồng cũ và con nên mình cũng hạn chế. Thỉnh thoảng lắm mình mới lén gọi điện và tới thăm con.
Hơn 3 năm sống dưới danh nghĩa người tình nhưng anh vẫn không ngỏ lời cưới và cho mình 1 danh phận. Mình sốt ruột lắm vì cũng lớn tuổi rồi, muốn yên bề gia thất và có gia đình hạnh phúc.
Nhưng mỗi khi mình giục, anh ấy chỉ bảo: "Không muốn thay đổi, chỉ muốn sống tiếp thế này. Không chịu thì chia tay". Mình còn phát hiện ra, anh đang tòm tem với 1 cô bé mới vào làm ở cửa hàng, cũng giống như ngày xưa anh tán tỉnh mình.
Mình thất vọng, buồn khổ. Mình bỏ tất cả, làm 1 người vợ tồi, 1 người mẹ khốn nạn để đi theo anh, vậy mà anh nỡ đối xử với mình như vậy. Mình đạt được thứ mình muốn - tiền, nhưng tình cảm, hạnh phúc chân thành thì chẳng có.
Hôm qua là sinh nhật 4 tuổi của con gái. Nhớ con, mình về tặng quà cho con. Trước mặt bao nhiêu người, nó ném cái váy mình tặng ra ngoài sân, hét lên: "Con không có mẹ, con chỉ có ba. Con không cần mẹ, Mẹ cút đi". Mình chỉ biết khóc thầm, xin lỗi con rồi im lặng rút lui.
Chẳng trách ai được, kết cục này mình phải chuốc lấy vì sự tham lam, nhẫn tâm, khốn nạn của mình. Mình mất hết tất cả rồi. Ngay cả đống vật chất mà mình dùng con cái, danh dự để đổi chắc cũng sắp tuột khỏi tay. Người đàn ông của mình hình như đã có tình yêu mới, chẳng mấy chốc mình sẽ bị đuổi khỏi căn nhà này thôi.
Giờ mình chỉ biết lặng thầm, cay đắng chịu đựng. Coi như trời đang trừng phạt mình, bắt mình chuộc tội cho những lỗi lầm gây ra. Mình muốn về lại nhà chồng, xin lỗi chồng và con gái nhưng mình chẳng còn mặt mũi nào. Mình phải làm thế nào đây?
Theo VNE
Nỗi buồn tủi của người mẹ chồng có 3 con dâu hỗn láo Tôi kết hôn năm tôi 26 tuổi với ông nhà tôi. 28 tuổi tôi sinh con trai đầu lòng. Năm 30 tuổi, tôi lại tiếp tục sinh con trai thứ 2. Và năm 32 tuổi tôi lại sinh thêm một cậu con trai thứ 3. Sau khi con trai thứ 3 của tôi chào đời được gần 3 tuổi thì ông nhà tôi...