Nguyên tắc để tránh “gãy kiếm” khi “giao ban”
Em cũng biết nếu không cẩn thận khi quan hệ thì tai nạn “gãy kiêm” rất dễ xảy ra. Các chị có thể tư vấn cho em cách nào để tránh trường hợp này không ạ?
Chào các anh chị. Em năm nay 25 tuổi, mới kết hôn được mấy tháng. Chuyện “vợ chồng” chúng em rất suôn sẻ, chúng em cũng thi thoảng có đổi những tư thế khác nhau. Nhưng em có một băn khoăn, nói đúng hơn là lo lắng về chuyện “gãy súng” hay “ gãy kiếm” gì đó.
Em cũng biết nếu không cẩn thận khi vợ chồng quan hệ thì tai nạn này rất dễ xảy ra. Vậy nên em rất sợ mình chưa có nhiều kinh nghiệm chẳng may bị như vậy thì xấu hổ lắm. Các chị có thể tư vấn cho em cách nào để tránh trường hợp “của quý” của chồng em bị “gãy” hay không ạ? Em xin cám ơn nhiều ạ!
Em gái thân mến!
Ngoài nỗi lo “phất cờ trắng” thì “gãy kiếm” cũng là một nỗi lo khá lớn của nam giới. Mặc dù cậu nhỏ không phải được cấu tạo bằng xương như một số cơ quan khác, nhưng cậu nhỏ cũng rất dễ bị trọng thương, bởi trên thân “cậu nhỏ” có khớp nằm ở gốc hoặc 1/3 bên trong của “cậu nhỏ” đây là điểm rất rất dễ làm cho cậu nhỏ bị gãy.
Thường thì cậu nhỏ bị gẫy trong trường hợp nam giới nghịch ngợm, kích thích cho cậu nhỏ cương cứng sau đó dùng tay bẻ ở tận gốc và nghe tiếng kêu “vui tai” như bẻ bão khớp ngón tay, hoặc nhiều tư thế ân ái cũng rất dễ làm cho cậu nhỏ trọng thương như quan hệ qua đường hậu môn, đổi tư thế quan hệ trong khi vẫn để “cô bé” ôm gọn “cậu bé” hoặc trường hợp “cô bé” quá khô, người chồng quá sung khi mới bắt đầu xung trận.
Đó là những “lưu ý” cần tránh để nam giới không bị rơi vào hoàn cảnh “dở khóc, dở mếu” bởi khi bị gãy, bệnh nhân thường có cảm giác như bị vỡ bục, đau nhói. Máu chảy từ các xoang trong thể hang dưới da rồi lan nhanh ra toàn bộ “cậu nhỏ”, có khi xuống tận bìu, gây nên những ổ máu tụ lớn.
“Cậu nhỏ” sẽ càng sưng to, biến dạng, lệch vẹo sang một bên. Nếu nắn vào chỗ gãy, bệnh nhân sẽ đau đớn đến ngất xỉu. Tuy nhiên, nếu bị gãy thể nhẹ, tức là bệnh nhân thấy tiêu khó, đau tức nhưng không bí tiểu thì “cậu nhỏ” có thể tự lành sau một thời gian.
Video đang HOT
Trong trường hợp nặng không được điều trị tích cực, người bệnh sẽ bị các biến chứng như: Các ổ máu tụ nhiễm khuẩn trở thành những ổ mủ, có trường hợp quá nặng phải cắt “của quý”. Tình trạng chảy máu có thể ngừng lại ở mức độ nào đó, nhưng rồi lại tái diễn làm cho tình trạng căng nề đau đớn tăng lên. Các ổ máu tụ có thể tự tiêu dần nhưng thể hang bị xơ hóa dẫn tới liệt dương hoàn toàn.
Chúc vợ chồng em hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Cậy mình có bằng đại học"
Đó là những câu nói của đồng nghiệp dành "tặng" cho tôi mỗi lần tôi làm sai điều gì đó.
Sau khi đọc được bài viết "Bị đì vì có bằng đại học", tôi thấy cảnh ngộ của bạn rất giống của tôi cách đây 3 năm. Vì thế nên tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình để mong bạn có thể vững vàng, bản lĩnh hơn trước những sự lựa chọn của mình.
Tôi bước chân vào nghề giáo đã được 3 năm. Ngày đầu mới đi làm, tôi cũng như bạn, trong trường chỉ có tôi có bằng đại học chính quy. Thế nên mọi người luôn nghĩ rằng, tôi cậy mình có tấm bằng đại học nên ra mặt, kiêu căng. Nhưng thật sự, tôi không quan trọng việc bằng cấp mà tôi chỉ nghĩ, năng lực thực sự mới quan trọng. Công việc tôi được giao, tôi cũng luôn cố gắng hoàn thành. Có những việc tôi chưa biết, tôi vẫn hỏi ý kiến đồng nghiệp. Có những việc tôi nghĩ là sẽ làm theo cách nào đó thì tôi sẽ tự làm theo cách của riêng tôi.
Vì mới bước chân vào nghề nên có những việc tôi làm tốt nhưng cũng có những việc tôi làm chưa tốt. Cái gì tôi làm tốt thì không sao nhưng cái gì làm không tốt là mọi người lại cạnh khóe "Cậy có bằng đại học, không thèm hỏi ý kiến ai". Và tôi cũng như bạn, dù có làm tốt mọi việc như thế nào đi nữa thì tôi cũng chỉ được xếp vào loại " hoàn thành nhiệm vụ" .
Khi tôi thắc mắc thì mọi người giải thích rằng, "Năm đầu tập sự nên thế"! Sang năm thứ hai, tôi vẫn không được đăng ký danh hiệu thi đua vì mọi người nói, theo quy định gì đó thì 2 năm đầu chỉ được xếp ở mức hoàn thành nhiệm vụ mà không được đăng ký thi đua. Tôi không biết đó là quy định nào vì nhiều bạn học cùng tôi ra trường đi làm, năm đầu tập sự nhưng nếu đạt kết quả tốt vẫn được thi đua bình thường. " Thi đua là yêu nước, yêu nước thì phải thi đua", vậy tôi không được thi đua hay không phải thi đua thì tôi là người thuộc thành phần nào?
Đó là nói về vấn đề được thi đua hay không. Các vấn đề khác ở trường tôi cũng hay bị mọi người săm soi, để ý, thậm chí bị bắt nạt theo kiểu "ma cũ bắt nạt ma mới". Như việc lao động của học sinh lớp tôi chủ nhiệm. Được nhà trường phân công làm ở khu vực nào thì tôi cho học sinh làm khu vực đó chứ không bao giờ so đo với các lớp khác xem học sinh lớp mình phải làm ít hay làm nhiều.
Thế mà có lần, đồng nghiệp của tôi nói, "Lớp mày đông học sinh hơn, làm ít hơn, lại được khu vực dễ làm hơn, mày phải cho mấy đứa sang làm hộ lớp chị đấy". Tôi không thích kiểu chưa làm đã sợ hơn thiệt nên bảo, "Lớp chị làm nhiều hơn, khó hơn thì đổi cho lớp em". Chị ấy nói, "Ừ, đổi thì đổi nhưng mày vẫn phải cho học sinh sang hộ lớp chị".
Khi tôi nói đã đổi khu vực lao động thì không đưa học sinh của mình sang hộ lớp đó nữa, vậy mà chị ta đã thưa chuyện lên ban giám hiệu. Nhưng đến lúc xem xét lại thì chị ta lại không dám đổi vì thực ra khu vực lao động của lớp đó ít hơn lớp tôi và khi phân chia khu vực thì ban giám hiệu cũng đã xem xét, tính lớp nào nhiều, ít học sinh để chia rồi.
Tiếp theo là về chuyên môn. Có lẽ trước đây bạn đã có thời gian đi làm ở trường quốc tế nên khi về trường làng bạn không phải trải qua thời gian tập sự nữa, còn tôi phải mất một năm đầu tập sự. Người hướng dẫn tôi tập sự cũng là người cùng chuyên môn với tôi, họ chỉ có bằng cao đẳng nhưng đã có thời gian đi làm 7 năm .
Tôi vốn là người ít nói, sống nội tâm. Khi gặp vấn đề gì không hiểu, tôi thường lên mạng tìm tòi, học hỏi, hoặc trao đổi với những người bạn học cùng đại học với mình. Vì lẽ đó mà người đó đã nói rằng, tôi cậy có bằng đại học, khinh họ chỉ có bằng cao đẳng nên không thèm hỏi ý kiến họ. Và lần gần đây nhất thì người đó đã réo tên cả mẹ tôi lên để chửi.
Bây giờ, tôi đã cảm thấy tự tin hơn rất nhiều (Ảnh minh họa)
Đó là khi họp tổ, tổ trưởng phân công tôi và người đó kiểm tra chéo hồ sơ của nhau. Giáo án của người đó mắc một số lỗi mà lỗi cơ bản nhất là ra đề kiểm tra sai quy chế. Theo quy chế nơi tôi dạy quy định tối đa mỗi đề kiểm tra có 30 % trắc nghiệm, 70 % tự luận. Thế nhưng 2 bài kiểm tra người đó ra thì một bài có 60% trắc nghiệm, 40% tự luận, bài còn lại là 50% trắc nghiệm, 50% tự luận. Tôi chỉ bảo người đó về sửa lại cho đúng quy chế để tôi ký, thế mà người đó bảo tôi soi mói, bới móc, rồi chửi cả mẹ tôi lên, chửi tôi cậy tấm bằng đại học...
Nhưng mọi cố gắng, nỗ lực sẽ được đền đáp, bạn ạ! Năm ngoái, khi phân công nhiệm vụ giảng dạy, trước hội đồng nhà trường, người đó nói một kiểu nhưng sau đấy, người đó đã điện cho hiệu trưởng, hứa hẹn sẽ ôn luyện cho học sinh đạt học sinh giỏi cấp huyện để được dạy những lớp ngoan, học khá.
Sau một thời gian giảng dạy, người đó đã trả lời hiệu trưởng là "không có học sinh nào có tố chất để có thể ôn luyện được". Còn tôi, người chỉ được xếp "hoàn thành nhiệm vụ" đã giúp học sinh rinh về 2 giải học sinh giỏi cấp huyện (Kết quả khiêm tốn thôi vì cả trường chỉ có 15 giải HSG các cấp). Khi thấy học sinh của tôi đạt học sinh giỏi, người đó lại nói rằng, kiến thức khối lớp tôi dạy dễ, còn của người đó khó. Vâng, công nhận là lớp lớn thì sẽ khó hơn!
Nhưng đến năm nay, tôi dạy đuổi lớp, đến cái "khó" của người đó. Và kết quả là số học sinh giỏi của tôi ôn luyện gấp 5 lần người đó về số lượng và gấp nhiều lần về chất (Tôi có 5 học sinh đoạt giải, 2 giải nhất, 3 giải nhì, còn người đó chỉ có 1 học sinh đoạt giải khuyến khích).
Tôi không huênh hoang về thành tích của mình đạt được vì thực tế, tôi thấy nó chưa là gì cả. Nhưng bằng những cố gắng của mình, tôi đã khiến người đó không thể chửi được tôi nữa. Năm đầu tôi tập sự, tôi có thể có những yếu kém. Năm thứ 2, tay nghề tôi có thể còn non. Năm thứ 3, tay nghề tôi có thể chưa vững... nhưng tôi sẽ cố gắng và tôi sẽ tiến bộ chứ tôi không thể dậm chân tại chỗ mãi được.
Không chỉ về chuyên môn mà ngay cả vấn đề ăn uống của tôi cũng bị mọi người soi mói và rỉa rói tôi về tấm bằng đại học. Ở tập thể, mỗi lần tôi nấu cơm, hàng xóm (đều là đồng nghiệp) đi qua lại ngó vào xem tôi nấu gì. Vì ở một mình, nhà lại xa chợ nên tôi ăn uống rất đơn giản. Vậy mà họ cũng đưa chuyện đó ra để nói " Lương đại học để đâu cho hết mà suốt ngày ăn đậu phụ, lạc rang. Tao đây lương trung cấp mà còn ăn sang hơn mày". Các bạn biết đấy, lương đại học thì có cao gì với 2,4 triệu trong cái thời buổi giá cả leo thang này? Tôi cũng đâu hà tiện đến mức phải nhịn đói nhịn khát gì? Tôi chỉ chi tiêu hợp lý trong khả năng của mình vì tôi không muốn đã đi làm rồi mà mỗi lần về nhà lại ngửa tay xin bố mẹ tiền hay Tết về mà tôi lại không mua cho mẹ được tấm áo mới, không mua cho bố được thùng bia, không mua được cho đứa cháu gái con búp bê mà nó yêu thích...
Như vậy tôi đã phải trải qua gần 3 năm, còn bạn mới chỉ có 5 tháng... Tôi đã có những lúc như bạn, muốn tìm cho mình một cơ hội mới. Nhưng tôi đã không làm điều đó. Không phải tôi cam chịu... mà tôi đã luôn âm thầm cố gắng, nỗ lực để chứng tỏ bản thân bằng chính năng lực của mình chứ không phải bằng cách "dìm hàng" ai đó.
Cuộc sống là thế đấy bạn ạ! Còn nhiều khó khăn mà bạn phải vượt qua lắm. Bạn hãy coi như đây là một khó khăn mà bạn phải vượt qua. Bạn hãy suy nghĩ kỹ xem với bạn, điều gì quan trọng hơn: Gia đình hay công việc và từ đó, bạn sẽ quyết định ở lại quê hay lên Cần Thơ.
Tôi tin rằng, nếu bây giờ bảo bạn ở lại, bạn sẽ thấy rất chán nản, không còn tâm huyết với nghề nhưng khi bạn lên Cần Thơ, có thể bạn lại day dứt không yên về cha mình và lỡ nếu cha bạn có mệnh hệ gì thì bạn sẽ ân hận mãi. Nếu tôi là bạn, tôi sẽ ở lại và cố gắng... Bạn chỉ là "ma mới" 1, 2 năm thôi chứ không thể "mới" mãi được.
Trước đây tôi đã từng đi học xa nhà, cuối tuần mọi người về hết, một mình tôi ở lại xóm trọ, tôi sợ cảm giác cô đơn lắm. Tôi thường nhịn ăn sáng để có tiền về nhà nhiều hơn. Giờ đi làm, công việc bận rộn nhưng tôi vẫn tranh thủ về nhà vào cuối tuần. Nhiều lúc tôi nghĩ bố mẹ sinh được 4 anh em tôi, 2 anh trai lấy vợ rồi ở riêng, 2 cô con gái thì một cô lấy chồng xa, một cô đi làm xa, hàng ngày mẹ tôi tự nấu ăn, rửa bát, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc vườn tược... cứ nghĩ thế, tôi lại khóc thương mẹ. Tôi đang chờ đủ điều kiện để xin chuyển về gần nhà vì tôi sẽ phải mất một khoản tiền rất lớn và đủ số năm công tác mới có thể xin về được. Bạn được làm việc ở gần nhà như vậy là tốt lắm rồi bạn ạ!
Tôi hy vọng rằng bạn sẽ đủ nghị lực để vượt qua khó khăn này. Và tôi mong rằng, dù bạn có quyết định thế nào đi nữa thì bạn cũng sẽ không bao giờ phải hối tiếc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Yêu" cách nào để đốt cháy nhiều calo Bạn có biết cách nào khởi động hiệu quả nhất và giúp bạn đốt cháy calo thừa trong cơ thể không? Nụ hôn ngọt ngào Không chỉ làm chuyện ấy mới giúp bạn đốt cháy calo mà hôn cũng có thể giúp đốt cháy từ 2 - 6 calo mỗi phút và thậm chí bạn còn tiêu tốn nhiều calo hơn nếu đó...