Nguyễn Hữu Thắng và những tình cảm đặc biệt về Mẹ
Trong giờ phút hạnh phúc tột độ, Thắng đã nhớ về Mẹ. Những lời ấy anh thốt ra một cách tự nhiên và chân thành…
Trả lời phỏng vấn trong cuộc họp báo sau trận “chung kết” giữa SLNA và T&T HN chiều 21/8 trên sân Vinh, HLV Nguyễn Hữu Thắng nghẹn ngào nói: “ Thành tích này, tôi xin dành tặng Mẹ, người đã lo cho tôi từ bé đến khi trưởng thành…”. Nhiều người nghĩ ngay tới nghĩa cử của người con trai tài ba, nhiều chìm nổi của bóng đá SLNA và ĐTQG đối với người Mẹ của anh như bao người khác. Nhưng, có lẽ chưa ai biết, Thắng yêu thương, kính trọng Mẹ có một lý do riêng.
“Thành tích này, tôi xin dành tặng Mẹ,
người đã lo cho tôi từ bé đến khi trưởng thành”(Ảnh: Ngôi sao)
Nhân đây xin kể lại những gì người viết được chứng kiến. Ấy là tại Tiger Cúp 1998, nhóm PV Truyền hình Nghệ An nhận “lệnh” của chương trình Thời sự VTV1 (mục Thể thao) đến nhà Nguyễn Hữu Thắng (bấy giờ là đội trưởng ĐTVN) để ghi hình những gì có thể làm được cho một phóng sự bên lề.
Chúng tôi còn nhớ đó là trận ĐTVN đấu trận ra quân với ĐT Lào, một đối thủ tương đối dễ chơi vào thời điểm đó. Nhà ông Nguyễn Hữu Mạch (người cha của Nguyễn Hữu Thắng) ở khu chung cư Quang Trung đêm đó chật ních hàng xóm, nhưng thiếu một người, ấy là Mẹ của Thắng. Hỏi lý do thì được biết, bà nằm trong giường, không dám ra xem vì sợ ĐTVN…bị thủng lưới và tệ nhất là thua trận.
Cũng từ hôm đó, chúng tôi mới biết bà mắc bệnh tim. Yêu con, thương con, muốn tận mắt chứng kiến con trai tung hoành trên sân cỏ nhưng mỗi lần đội bóng của con thắng hay thua, bà đều không giữ được bình tĩnh, mạch đập nhanh và điều ấy khiến cả nhà vô cùng lo lắng.
Video đang HOT
Trận này cũng thế, bà không xem trực tiếp qua tivi mà nằm…nghe, bà nói bỏ không yên mà xem cũng không được. Cứ một lúc là ông Mạch lại nói một câu đủ để bà nghe và yên tâm:”Thắng ta bựa ni đá được, nỏ chặt chém chi!”. Gần cuối trận, khi ĐTVN dẫn trước đội khách 3-1, ông gọi rõ to : “Bà ra mà coi, ta thắng rồi, mau lên, ra coi Thắng ta!”.
Không hiểu sao, khi Nguyễn Hữu Thắng và SLNA giành lại ngôi vô địch sau 10 năm chờ đợi, người viết lại nhớ về thời điểm gian khó nhất của anh và đội bóng sau vụ án mua-người-khác-đá-thắng năm ấy. Không ai muốn gặp người rơi hoàn cảnh như Thắng, nhưng chúng tôi đã gặp anh. Ấy là khi bản cáo trạng của cơ quan chức năng đang ở trong tay Thắng và nếu đọc thì chắc chắn… tim sẽ đập nhanh lên rất nhiều lần! Thắng đến nơi hẹn cùng một vị luật sư của SLNA, với mong muốn trò chuyện và xin một vài lời khuyên của chúng tôi.
Thắng và vị luật sư đã hoàn thành một bản khai. Vâng, đó là bản khai về thành tích của đội trưởng ĐTVN và SLNA, từng được Nhà nước tặng thưởng Huân chương Lao động sau Tiger Cup 1998, nhiều phần thưởng cao quý của ngành TDTD và tỉnh Nghệ An…Thắng nhờ chúng tôi “thạo chữ nghĩa” thêm bớt hộ, làm sao cho bản khai này có sức thuyết phục.
Thực ra thì không thể thêm bớt, tô vẽ gì được vì thành tích của Thắng rõ như ban ngày.. May sao, mọi việc rồi cũng qua đi và Thắng trở lại với bóng đá, thành công ngay tức thì với T&T HN, gặp khó mùa đầu nhưng ngay đầu mùa giải thứ hai đã rất thành công với SLNA( cú đúp, có thể lắm).
Tôi nhớ, lần gặp ấy, tôi hỏi: “Bố, Mẹ có khỏe không, chú?”. Thắng nói: “Bố vững vàng vì biết rõ mọi việc, nhưng… Mẹ em mất từ hồi tháng 5/2005 anh ạ”. Cũng lần ấy, tôi thấy rõ đôi mắt rưng rưng của người đàn ông hiện rõ ý chí và tình cảm của một người dám làm lại và làm tốt hơn những gì đã có.
Chiều 21/8/2011, hồi còi kết thúc trận đấu mở ra một trang mới cho SLNA và Nguyễn Hữu Thắng. Ai cũng ngất ngây trong niềm vui chiến thắng sau bao năm chờ đợi. Ai cũng đến bắt tay chúc mừng và nói những lời chia vui chân thành. Chính lúc ấy, Thắng nhớ về Mẹ nhất – một ngày sau gọi điện cho tôi, anh nói: “Những lời ấy tự nhiên thốt ra, anh ạ, em đâu có chuẩn bị gì…”
Trong niềm vui, nỗi buồn của đời cầu thủ và bây giờ là HLV, Nguyễn Hữu Thắng có một nỗi niềm riêng. Và việc anh “dành vinh quang này cho Mẹ” trong giờ phút hạnh phúc tột độ là điều có thể hiểu được. Người đàn ông có tiếng mạnh mẽ, uy lực này cũng lại là người yếu mềm và sâu sắc như thế đó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Rớt nước mắt chuyện bà lão và bầy chó kéo xe
Mỗi khi bọn trộm gian ác bắt các chú chó thân yêu của mình, trái tim người đàn bà này lại rỉ máu.
Người và chó luôn bên nhau mỗi khi sớm tối. Thế nên mỗi khi bọn trộm gian ác bắt các chú chó thân yêu của mình, trái tim người đàn bà này lại rỉ máu. Mỗi lần mất chó, bà Tư như kẻ mất hồn, bệnh càng thêm bệnh.
Bà Tư luôn có tình cảm đặc biệt với những chú chó
Trước đây, Báo Tây Ninh từng đăng bài viết về một người phụ nữ nghèo và chiếc xe chó ngộ nghĩnh ở bến Trung Dân, xã Phước Vinh, huyện Châu Thành, Tây Ninh. Tình cờ gặp dịp, chúng tôi đã tìm tới thăm người phụ nữ đặc biệt ấy- khi bà đang dưỡng bệnh tại ngôi nhà do con gái bà thuê ở thị xã Tây Ninh.
Cuộc đời của bà Tư Mỹ gần như gắn liền với mấy con chó- những con vật trung thành mà bà yêu thương không khác gì ruột thịt và không ít lần phải nhỏ nước mắt vì chúng. Lần đầu bà Tư Mỹ phải khóc chó là vào năm bà 17 tuổi, khi con chó già bị cha bà đem cho lính Tây ăn thịt.
Rồi đến con chó khôn ngoan nhất tên Lô. Trong một lần nước ngập đồng, trong lúc tìm đường về nhà, nó đã trèo qua một ụ đất có chiếc lều của mấy tay bợm nhậu, thế là bị đập chết. Mấy năm sau, tới con Mina của bà Tư lại bị người ta lừa bắt. Họ thấy con chó lông xù kéo xe giỏi quá nên tính bắt về để kéo xe.
Hai mươi ngày trôi qua, trong lúc bà Tư còn đang khóc thương con chó thì đêm đó Mina chợt trở về. Nghe tiếng chó sủa vang, bà Tư vùng dậy chạy ra sân. Con Mina mình mẩy ướt nhẹp, nhảy lên ôm choàng lấy cổ bà chủ. Hình như cả chó lẫn người đều khóc, con Mina cứ rên ư ử.
Năm sau thì Mina mất thật, trong một lần kéo xe xuống nhà thờ. Không biết nó bứt dây đi lạc hay bị người ta bắt mất. "Nhất định nó bị mần thịt rồi, chớ con chó khôn lắm, làm sao lạc được"- bà Tư mếu máo kể lại.
Rồi những con Rô, Cơ, Chuồn, Bích, Xe, Pháo cũng... dần dần bị mất trộm, càng làm bà Tư buồn rầu đau đớn. Năm 2009, người con trai út của bà Tư bị tai nạn giao thông qua đời, càng làm nỗi đau trong lòng bà ứa máu thêm.
Hôm toà án thị xã Tây Ninh xử người tài xế gây ra tai nạn, bà và con chó yêu quý tên Mã cũng về dự. Con Mã kéo chiếc xe chất lủ khủ gạo mắm, củi, võng đi cùng bà chủ về thị xã. Bà Tư tính nằm mấy ngày chờ xử án xong mới về. Một đêm, con Mã được xích cẩn thận trước nhà, vậy mà sáng ra không thấy đâu. Bà Tư kêu khóc thảm thiết, đạp xe đi tìm nó.
Hôm sau, nghe tin Công an huyện Châu Thành bắt được mấy tên chuyên trộm chó đêm, họ thông báo có một con chó lông màu vàng, đặc điểm giống như con Mã của bà. Mừng quá, bà đạp xe chạy xuống huyện nhưng hỡi ôi, ba con chó đều đã bị chết và người ta đã phải đem tiêu hủy.
Con chó cuối cùng của bà Tư tên Bia, hồi cuối tháng 4/2011 kéo chiếc xe chở đồ đạc, quần áo cho bà xuống thị xã chữa bệnh. Đêm bà vào nhà của con gái nghỉ, con Bia lại bị kẻ xấu bắt mất. Bà Tư như kẻ mất hồn, đã bệnh càng thêm bệnh. Mới ra viện mấy ngày nay, bà toàn ngồi khóc chó.
Khi chúng tôi tìm đến thăm bà vào chiều ngày 20/5, thấy bà Tư Mỹ đang ngồi uống thuốc trước sân nhà con gái, gầy ốm tiều tuỵ. Nghe chúng tôi hỏi chuyện về đàn chó, bà chợt trở nên hoạt bát, lanh lẹ. Câu chuyện bà kể về đàn chó của mình xen trong nước mắt: "Giờ tui chẳng còn con chó nào nữa. Giá ai cho tui con chó giống để dạy nó kéo xe".
Bầy chó kéo xe "ngày xưa" của bà Mỹ
Chúng tôi chẳng biết làm gì, chỉ biết lặng yên chia sẻ... Thương cho bà, thương cho cả những con chó xấu số đã không có được cuộc sống bình yên chỉ vì lòng tham và sự độc ác của những con người không có trái tim nhân hậu.
Theo Gia Đình
Nguyên tắc "tán" Giao tiếp vốn dĩ không đơn giản. Chuyện càng phức tạp hơn khi một người có "tình cảm đặc biệt" với người kia. Thuộc nằm lòng những nguyên tắc sau, bạn chắc chắn sẽ tự tin hơn trên con đường chinh phục trái tim người ấy. 1. Hãy coi chuyện tán tỉnh như một trò chơi. Bởi "nghiêm trọng hóa vấn đề" sẽ...