Nguy hiểm từ thú chơi kiếm thiêng
Kiếm Nhật là một loại vũ khí chiến đấu vô cùng lợi hại và càng nguy hiểm hơn khi kiếm thiêng rơi vào tay của những sát thủ máu lạnh.
Các cơ quan chức năng làm nhiệm vụ giữ gìn trật tự xã hội và phòng chống tội phạm trên cả nước đều “lạnh” người khi nhắc đến kiếm Nhật. Các loại dao, kiếm này được liệt vào danh sách vũ khí “lạnh”. “Lạnh” từ chỗ chỉ là tính chất vật lý, nay còn được hiểu theo nghĩa “nguy hiểm”.
Bộ kiếm Nhật được rao bán với mức giá khá cao trên một diễn đàn
Nhiều hung thủ vô tình hay hữu ý đã biến “vật biểu tượng của tinh thần Võ sĩ đạo” trở thành vũ khí cho những cuộc ẩu đả, là thước đo cho sự công bằng của những giang hồ thứ thiệt, hay một phút bốc đồng đã gây ra những vụ án đau lòng.
Ví như, vụ án lúc 21h45′ ngày 17/6/2011, tám thanh niên đi trên bốn xe mô tô, đối tượng ngồi sau xe cầm kiếm, đi dọc theo tuyến quốc lộ qua địa bàn các xã Ngọc Tảo, Phụng Thượng (Phúc Thọ, Hà Nội). Trên đường đi, nhóm thanh niên này bắt gặp thanh niên nào là dùng kiếm gây thương tích mà bất cần lý do. Nhiều người bị chém trọng thương phải đi cấp cứu tại bệnh viện.
Qua điều tra, Công an TP.Hà Nội cho biết, một đối tượng trong nhóm do có xích mích với thanh niên xã Phụng Thượng nên kéo thêm bạn bè và mang kiếm sang trả thù. Các đối tượng này có tuổi đời còn rất trẻ chỉ từ 18 đến 20 tuổi nhưng hành vi vô cùng liều lĩnh và côn đồ.
Và ngay cả ca sĩ, diễn viên cũng sử dụng đến kiếm Nhật để giải quyết mâu thuẫn và những tranh chấp nhỏ nhặt. Còn nhớ, lúc 22h30′ ngày 14/5/2011, nhóm hát HKT đã xảy ra xô xát với Quang Cường – người quản lý của ca sĩ Quang Hà, một thành viên nhóm HKT đã ra xe lấy vào một cây kiếm Nhật dài gần 80cm để làm “phương tiện nói chuyện phải trái”. May mắn, người này đã bị lực lượng công an phát hiện và tịch thu thanh kiếm. Sau khi được công an giải quyết mâu thuẫn ổn thỏa, HKT không tiếc lời năn nỉ để xin lại kiếm vì “kiếm khá đắt tiền”.
Thiết nghĩ, kiếm này phải chăng là thú vui sưu tầm của thành viên trong nhóm nhưng khi cần thì thú vui sưu tầm vô hại trên nhanh chóng trở thành vũ khí chứng minh đẳng cấp máu lạnh, đàn anh.
Video đang HOT
Để sở hữu một thanh kiếm Nhật vừa đẹp vừa “nguy hiểm”, khách hàng chỉ cần bỏ ra từ 80 đến 100 ngàn đồng. Rẻ tiền và dễ mua, cất một thanh kiếm trong cốp xe dường như là mốt phòng vệ của giới trẻ hiện nay. Do vậy, đã có rất nhiều thong tin về việc những nhóm thanh niên bị công an giao thông phạt, thay vì lấy giấy tờ lập biên bản, nhiều đối tượng mở cốp xe lấy “vũ khí lạnh” chống trả, gây thương tích. Ra đường va quẹt, bực tức cãi nhau, nhiều đối tượng cũng dùng kiếm để phân đúng phân sai.
Nhiều vụ án chém người bị thương nghiêm trọng xuất phát từ mâu thuẫn nhỏ mà ẩn trong đó nguyên nhân gián tiếp là do đối tượng sẵn có vũ khí trong tay. Mới đây, một nhóm đối tượng đã dùng kiếm Nhật tấn công nhân viên quản lý chợ rau Đà Lạt (Lâm Đồng) khiến nhân viên này phải khâu 20 mũi rồi chuyển đi TP.HCM cấp cứu, chỉ vì anh này không cho một đối tượng đỗ xe sai quy định.
Có lẽ, thông dụng và nguy hiểm nhất là các đối tượng dùng kiếm Nhật làm vũ khí thực hiện các hành vi trộm cướp. Số lượng các băng nhóm bị bắt giữ kèm theo các vũ khí như dao, kiếm khá phổ biến và có xu hướng gia tăng.
Được biết, hiện nay ở Anh quốc, chính quyền nước này đã ra sắc lệnh cấm buôn bán kiếm Nhật. Vì loại kiếm này được rao bán một cách công khai, rộng rãi trên mạng khiến cho tỉ lệ những vụ thanh toán bằng thứ vũ khí nguy hiểm này tăng lên nhanh chóng.
Nên chăng, Việt Nam cũng cần siết chặt hơn nữa công tác quản lý loại vũ khí này, để kiếm thiêng không còn là công cụ giết người lạnh lùng?
Theo NDT
Xâm nhập giới "cave" Sài Gòn: Gái bar và tình một đêm
Làm tăng thêm sự hỗn tạp của thế giới cave Sài Gòn phải kể đến một lượng lớn các cô gái phục vụ tại các quán bar. Họ không phải là những cô gái đi "bay" chuyên nghiệp, nhưng họ sẽ lập tức bằng lòng khi gặp đối tác quen hay đơn giản là tình cho không biếu không.
Thác loạn lúc 0 giờ
T là một quán bar có tiếng nằm ở trung tâm quận 1, TP.HCM. Quán khá rộng, gồm hai khu sảnh, một trên cao một dưới thấp và ba quầy bar được bố trí dọc xung quanh hai khu sảnh này. Với không gian rộng rãi nhưng khá ấm cúng, chủ bar T đã tuyển chọn đến hơn 40 tiếp viên, trong đó có cả những cô gái làm công việc PR mà tất cả đều trẻ đẹp, lại rất bốc lửa. Theo lời hẹn, tôi chạy xe đến nhà một người bạn cũng là tay chơi có tiếng của đất Sài thành, trên đường Nguyễn Đình Chiểu (quận 3). Thực chất đây là một căn phòng với đầy đủ tiện nghi như một phòng khách sạn mà Hinh đã thuê. Nhà của Hinh chính thức ở quận 5 nhưng vì lối sống rất phóng túng nên Hinh mướn phòng ở riêng để tiện công việc và tư việc. Hinh giải thích mập mờ như vậy.
Bar T - nơi Ngọc, Phương, Thảo đứng quầy.
Chiếc Honda PS vừa chạm đến mép sân quán bar T, hàng chục thanh niên nhanh nhẹn chạy đến đỡ lấy. Có người vì quá quen mặt Hiên nên ra giọng chào rất trịnh trọng. Cũng có kẻ dù không biết Hiên là ai nhưng cũng cố tươi cười kèm theo những câu nói lấy lòng để lát nữa đây, khi ra về Hinh sẽ rộng lượng quăng cho vài trăm tiền biết điều. Tôi theo sau Hinh bước vào bên trong. Vừa tới cữa, ba bốn cô gái đã chạy ào ra đón Hinh như một thượng khách. Vì tôi đi theo Hinh nên cũng được các cô chiếu cố bằng những cái bắt vai, ôm eo, cười mời đon đả. Một cô trong trang phục là bộ đồ vét sọc đen (hình như là quản lý bar) nhanh chóng bước ra hỏi Hinh: "Anh đi mấy người, sao không gọi trước để em chuẩn bị bàn. Hinh khoát tay ra hiệu: "Thôi để tụi anh ngồi quầy được rồi. Và Hinh ghé tai nó gì đó với quản lý. Chỉ ít phút sau không những hai cô mà cả 4 cô gái quay quần ngay chỗ chúng tôi ngồi. Cả bốn đều trong trang phục là những chiếc áo ống, áo hai dây nhỏ xíu bó sát lấy nửa thân trên đầy đặn, lấp lửng, còn trang phục dưới là những chiếc váy xếp ngắn cũn cỡn. Các cô bắt đầu bày trò uống rượu phạt - một trò chơi giống như chơi đổ cờ cá ngựa nhưng chỉ bằng một hột xí ngầu.
Qua ánh đèn lase quét liên tục cùng với tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tôi thấy H vừa uống rượu vừa khoát hai tay ôm cứng hai cô gái đứng kề. Bên tôi, hai cô kia cũng không thua kém. Một cô vừa uống rượu vừa thực hiện những động tác uốn éo theo điệu nhạc mà chốc lát lại cọ cọ tấm thân bốc lửa vào tôi, nghe rờn rợn. Cả đám nốc cạn chai XO loại lớn thì đồng hồ cũng đã điểm con số 12. Cơn cuồng nhiệt trong quán bắt đầu hạ dần nhưng với Hinh, dường như gã còn đang rất hứng khởi, nhất là với hai cô gái bar mới toanh và rất "chiến" bên cạnh. Gã với tay ôm gọn cả bốn cô chụm lại nói điều gì đó rồi gọi quản lý đến tính tiền và bước nhanh ra cửa.
Ra đến ngoài đường, Hinh gọi ngay một chiếc taxi. Nhìn lại tôi thấy bốn cô gái lúc nãy cũng đã ra đến nơi, tuy có khác một chút là hai trong bốn cô đã thay đổi trang phục, hai cô còn lại vẫn với trang phục áo hai dây mỏng manh và váy ngắn cũn cỡn. Hinh lên tiếng như ra lệnh: "Xuống karaoke L trên đường Lê Văn Sĩ. Xe lăn bánh, tôi hỏi chuyện một cô gái bar tên Ngọc: "Thường thì mấy giờ tụi em về nhà trọ? Ngọc trả lời: "Cũng tùy hôm anh à. Nếu làm mà không đi ăn khuya với mấy đứa trong quán thì khoảng 2 giờ tụi em về nhà, tắm rửa sơ qua là lên gường ngủ. Nếu có hôm gặp khách quen họ rủ đi tiếp thì về cũng trễ lắm, có khi tới sáng sớm mới về. Cũng có hôm mấy đứa làm chung cảm thấy buồn thì tìm quán cóc nào đó uống rượu cho đến khi nào xỉn rồi về lăn đùng ra ngủ thôi".
Thác loạn cùng "thượng đế"
Tôi tò mò: "Tụi em mà cũng có chuyện buồn à. Lúc nãy ở bar anh thấy tụi em quậy vui quá trời mà buồn gì?". Ngọc đáp một cách ủ rũ: "Buồn chứ anh. Con người chứ có phải sắt đá gì đâu. Nhiều lúc trong quán mình vui như một cái máy vậy thôi. Mà nếu không vui không khuấy động lên cho khách người ta vui thì đâu có được tiền bo! Câu chuyện của Ngọc vừa kết thúc cũng là lúc xe tôi ở trước cửa karaoke L trên đường Lê Văn Sĩ. Cả đám nhanh chóng bước lên phòng để lao vào một cuộc chơi trác tán tiếp theo
Một chai Henecsy vừa được bồi bàn mang lên. Cả đám lại quay cuồng trong tiếng nhạc ầm ầm. Một cô gái móc từ trong chiếc ví tay vài viên thuốc lắc nhỏ xíu, cả bọn nhanh chóng cho vào miệng. Trong cơn phấn chấn của rượu mạnh và ma túy cộng với tiếng nhạc kích động, một cô gái không ngần ngại trút bỏ bộ quần áo bên ngoài để còn lại một chiếc quần lót nhỏ xíu trên người và leo lên bàn múa may điên loạn. Như thêm phần kích động, cả đám la hét ầm ĩ và một cô gái tiếp theo lại trút bỏ quần áo, nhảy lên cùng mơn trớn, lắc lư với cô kia. Hò hét được một lúc khá lâu, đồng hồ cũng đã điểm gần 4 giờ sáng. Trong cơn chuếnh choáng, Hinh đứng lên tuyên bố hùng hồn: "Bây giờ anh về nhà với em Thảo. Các em ở lại cứ chơi khi nào cảm thấy chơi không nổi nữa thì về. Vừa nói xong, gã đứng lên bước ra cửa. Cô gái tên Thảo ngồi bên cạnh gã cũng nhanh chóng bước theo.
Và nước mắt...
Vài ngày sau, cách cái đêm đi nhậu ở quán bar và tiếp tục tăng hai tại quán karaoke L trên đường Lê Văn Sĩ, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của cô gái tên Ngọc. Tuy nhiên, khi chuông điện thoại reo thì đồng hồ cũng vừa điểm con số 12 và tôi cũng chuẩn bị đi ngủ. Tôi nhấc điện thoại thì đầu dây bên kia, một chất giọng buồn buồn vang lên: "Anh phải không. Anh còn nhớ em chứ, em là Ngọc ở bar T hôm trước mình đi hát karaoke với nhau đó mà. Hôm em nay cảm thấy buồn buồn nên xin về sớm một chút. Em rủ anh cùng mấy nhỏ bạn đi nhậu khuya cho vui. Anh đến liền nhé, tụi em đang ngồi ở quán cóc ngay Dốc sương mù. Tôi nén cơn buồn ngủ, chỉnh trang quần áo rồi dắt xe phóng đi, xem lại có tiếc mục gì mới nữa đây không?
Xe vừa lăn bánh xuống con dốc thoai thoải trên đường Hai Bà Trưng, từ xa tôi đã thấy Ngọc cùng ba cô gái khác đang ngồi quanh chiếc bàn con đặt ngoài lề đường. Tôi gởi xe rồi bước tới và nhận ra chỉ có cô gái tên Ngọc là tôi quen, ba cô còn lại thì hoàn toàn mới gặp lần đầu. Ngọc gọi thêm một chiếc ly nữa rồi lên tiếng giới thiệu Đây là mấy nhỏ bạn em cũng làm bar nhưng ở dưới Hồ Văn Huê (quận Phú Nhuận).
Ngọc chỉ quấn một chiếc khăn tắm để ra hành lang tiếp bạn
Trong khi chúng tôi vừa trò chuyện với nhau thì bỗng điện thoại của một cô gái tên Phương reo lên. Cô ậm ừ gì đó rồi tắt máy và quay lại bàn chửi đổng: "Thằng hâm lại bảo tao về ngủ. Chán thiệt, từ ngày ở chung với no,á chẳng đi đâu khuya được. Chuyến này tao xù luôn, mất tự do quá!". Nói xong Phương cầm ly rượu uống thật nhanh rồi từ giã mọi người ra về. Trong bàn chỉ còn lại ba cô gái cùng tôi và gã thanh niên mới quen lúc nãy. Tuy nhiên, khi ghé mắt sang, tôi thấy gã thanh niên đang thao thao nói chuyện với cô gái ngồi bên cạnh. Không nghe cũng không được vì khoảng cách quá gần, nên tôi cảm thấy những lời nói của gã dường như đang tăng bốc mình thì phải. Câu chuyện đang hồi gay cấn thì gã lại móc điện thoại ra và gọi cho ai đó. Lát sau, một chiếc xe hơi bốn chỗ hiệu BMW từ đâu chạy đến đỗ xịch trước bàn chúng tôi. Cô gái ngồi bên cạnh gã quay về phía Ngọc và lên tiếng: "Thôi tao với anh bạn này đi chỗ nào nhảy nhót cho vui. Nói chưa dứt câu, cô nhanh chóng cùng gã thanh niên chui tọt vào chiếc xe hơi".
Đồng hồ đã điểm hơn 3 giờ sáng, nhưng xem chừng hai cô gái này chưa muốn về nhà. Ngọc gọi thêm rượu. Tôi nhìn lại thì cô gái bên cạnh Ngọc cũng đã say, giọng cô bắt đầu oang oang kể về gia đình ở quê. Trong lời kể đó dường như có phần trách móc nào đấy vì gia đình cô bắt cô phải vừa làm vừa để dành tiền gởi về cho họ. Thỉnh thoảng cô lại chửi đổng vài ông khách nào đấy vào bar, ỷ mình có tiền nên ra lệnh cho các cô chạy tới chạy lui hay lợi dụng rồi sờ mó này no.
Những giọt nước mắt vẫn lăn dài Nhìn lại Ngọc, tôi thấy cô không nói gì, bàn tay cầm chặt chai rượu và liên tục rót vào ly rồi đưa lên môi. Mắt Ngọc nhìn đăm đăm ra đường, nơi có những người lao công đang cặm cụi quét từng cọng rác, gom từng bịch ni lông hay những mẩu thức ăn mà ai đó đã cố tình ném ra. Qua thứ ánh sáng vàng úa của ngọn đèn đường hắt bóng, tôi thấy trên má Ngọc, những giọt nước mắt lăn dài...
Theo NDT
Xâm nhập giới "cave" Sài Gòn: Những thú chơi sa đọa Trong sự ồn ã của mảnh đất Sài thành, hoạt động bán thân nuôi miệng của những cô gái có tên gọi chung là "ca ve" cũng trở nên muôn hình vạn trạng. Sau những ngày theo chân các ả, nhóm phóng viên chúng tôi đều lắc đầu thừa nhận: Trác táng, ghê người và không lối thoát. Sau hai năm xa cách,...