Người yêu trộm tiền của bố mẹ
Anh được sự tin yêu của gia đình tôi, nhất là ba mẹ tôi, luôn yêu thương đối xử rất tốt với anh. Bản thân quan hệ giữa tôi và gia đình anh cũng tốt đẹp. Với một người khó để yêu, để bắt đầu nghiêm túc một mối quan hệ như tôi, thì thật sự tôi đã rất hy vọng và tin tưởng vào cuộc tình này!
Ảnh minh họa
Nhưng ai có biết được chữ ngờ, anh ăn cắp tiền của ba tôi, một lần, hai lần, rồi… tôi đã bóng gió để anh biết, nhưng dường như anh cố tình không nhận ra. Ba tôi tiếp tục mất tiền, mỗi lần vài trăm nghìn. Vì nhà tôi ít người, nên hiển nhiên mọi người đều biết là anh, nhưng ba mẹ tôi vẫn không muốn tin, vẫn đối tốt với anh và vẫn có lời khuyên dành cho tôi: nếu được hay chia tay đi…
Video đang HOT
Tối hôm sinh nhật ba tôi, anh vẫn được đến nhà tôi như bình thường, mẹ kéo tôi vào phòng và lại khuyên tôi. Lúc đi ra tôi thực sự đã không cầm được nước mắt, tôi chỉ biết khóc thật nhiều và nhìn anh mà đau nhói tưởng chừng không thở nổi. Có lẽ sự đau lòng của tôi đã làm anh phải nhận lỗi, anh chỉ biết xin lỗi tôi và khóc.
Sau vài tháng chia tay anh, tôi đã lại quay lại với anh, vẫn hy vọng một ngày ba mẹ tôi có thể vì tình yêu cho tôi mà chấp nhận lại anh, nhưng dường như hy vọng đã là không thể. Dẫu biết thế tôi vẫn đâm đầu vào, hạnh phúc bên anh, nhưng mỗi đêm về lại không ngủ được. Không ngày nào tôi lại không đau lòng vì chuyện đã qua. Tôi đã cố gắng quên anh, khi bên anh tôi cố gắng quên lỗi lầm của anh, nhưng thật sự là quá khó…
Tôi đã tự nhủ phải tha thứ để quên đi, không phải lãng quên quá khứ mà là quên đi con người từng khiến ba mẹ tôi phải đau lòng đến sững sờ, nhưng tôi đã không làm được. Uớc gì thời gian trôi ngược trở lại, trong tôi bây giờ tràn ngập niềm hy vọng, nhưng vô cùng mỏng manh. Lẽ nào tôi lại làm ba mẹ đau buồn một lần nữa vì một người có xứng đáng được như thế không?
Theo VNE
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...