Người yêu tôi thích làm gái gọi
Em khóc và bảo không biết tại sao lại làm vậy, không phải vì tiền, không phải vì dục vọng mà bởi em trong đầu lúc nào cũng muốn làm nghề đấy.
Tôi là một người không may mắn trong cuộc sống lẫn tình yêu. Tai nạn tuổi đôi mươi đã cướp đi một bên chân của tôi, nỗi đau thể xác và sự dang dở mối tình đầu với cô bạn cùng lớp tới cùng lúc khiến tôi như gục ngã. Sau tất cả, vì gia đình, vì mình còn may mắn hơn nhiều khi vẫn sống nên tôi đã đứng lên và tiếp tục trên đôi chân giả của mình. Tôi từ bỏ ước mơ nghề nghiệp mà mình yêu thích, bắt đầu học một nghành ngề phù hợp với bản thân dù không đam mê. Cũng từ ngôi trường này tôi đã gặp em, mối tình thứ hai.
Em là cô gái thông minh, cá tính mạnh mẽ và một tâm hồn cao thượng. Ngày em làm quen, tôi mặc cảm vì thấy mình không xứng nên đã từ chối. Tôi đã nói hết tất cả về mình, dù đi chân giả nhưng em và bạn bè trong lớp không ai nhận ra. Em buồn và thương tôi, bảo sẽ đi cùng tôi tới hết cuộc đời, là đôi chân để tôi có thể vững bước trên cuộc đời này. Em thương tôi vất vả và gia đình ngăn cấm nhiều quá nên bàn với tôi cho em đi xuất khẩu lao động theo con đường làm phiên dịch. Tôi cân nhắc nhưng rồi cũng đồng ý.
Em đi được 2 năm thì thay đổi, nghe theo bố mẹ và lấy một người đàn ông làm cùng. Tôi đau khổ nhưng vẫn thầm chúc phúc cho em. Mối tình gần 6 năm trôi qua với tôi như vậy, mối tình mà tôi cảm tưởng như đã là bến đỗ của đời mình. Rồi sự ngang trái trong tình yêu vẫn không buông tha, tôi nghĩ mình sẽ yêu một lần cuối cùng và sẽ cùng người ấy đi đến hết cuộc đời, một người không cần hoàn mỹ, chỉ cần thương và chấp nhận tôi. Thế mà tất cả lại là điều tôi không ngờ tới, một sự thật kinh hoàng và làm tôi bế tắc không biết nên làm thế nào để có thể kéo em ra khỏi vũng bùn lầy này được.
Em, người con gái thứ ba tôi yêu là một cô gái tôi tưởng như thánh thiện và ngây thơ, cái tuổi 18 hồn nhiên trong sáng, phải chịu nhiều thiệt thòi khi sống trong gia đình không hạnh phúc, bỏ học từ sớm và phải bươn chải kiếm sống, vì thế em già dặn hơn so với lứa tuổi. Tôi gặp và thương em, em kể hết hoàn cảnh và tôi cũng vậy, chẳng giấu giếm điều gì. Yêu nhau được vài tháng tôi đưa em về ra mắt và cũng xuống nhà em chơi, mẹ em ngăn cản nhưng khi tôi nói chuyện và tâm sự hết nỗi lòng thì mẹ em cũng chấp nhận. Tôi xin phép mẹ em cho em ra Hà Nội làm, mẹ em đồng ý. Vì không có bằng cấp, lại mới 18 tuổi nên tôi đưa em đi xin việc bán hàng quần áo nhưng em làm được ít hôm lại xin nghỉ vì bảo không hợp. Em xin tôi đi xuống nơi cũ trước kia em làm quán bia nhưng tôi không muốn vì cách xa tôi gần 20 km, cuối cùng em vẫn viết giấy lại và bỏ xuống.
Video đang HOT
Tôi rất giận em nhưng nghĩ em làm trên này không quen, dưới đó có bạn và quen ở đấy nên tôi cũng chấp nhận. Tuần nào tôi cũng xuống với em xem cuộc sống em thế nào, thấy em vẫn chịu khó làm và ở với bạn nên yên tâm. Rồi tôi đón em lên chỗ tôi làm cho gần, tiện bề quan tâm chăm sóc. Tôi cũng thưa chuyện với bố mẹ hai bên là cuối năm nay sẽ cưới và nhận được sự đồng ý. Vậy mà tin tôi biết được lại như sét đánh ngang tai, tôi không tin đó là sự thật. Tôi đọc được tin nhắn của em và biết sự thật bấy lâu nay em lừa dối tôi để đi bán thân. Trong lúc cay đắng và tức giận nhất tôi đã muốn đánh, muốn giết em nhưng không thể làm được.
Tôi đã hỏi em tại sao lại làm vậy, tại sao lừa dối tình cảm mà bấy lâu nay tôi đã dành cho em hết lòng? Em khóc và bảo không biết tại sao lại làm vậy, không phải vì tiền, không phải vì dục vọng mà bởi em trong đầu lúc nào cũng muốn làm nghề đấy. Đau đớn tột cùng, tôi hỏi em đã đi nhiều chưa, có dùng biện pháp an toàn không. Em bảo mới đi hai người và vẫn dùng biện pháp an toàn. Tôi không tin nhưng cố ép mình tin đó là sự thật, dù còn yêu nhưng tôi phải nói lời chia tay. Tôi không hắt hủi em, không chửi hay dằn vặt gì, chỉ phân tích cho em tại sao lại làm vậy, lương tâm và đạo đức của em đâu, sẽ thế nào khi gia đình biết em làm chuyện này.
Tôi bảo sẽ nói với gia đình em, em bảo thế thì sẽ không về nhà nữa. Tôi chấp nhận sẽ không nói nếu em hứa thay đổi và không bao giờ tái phạm. Tôi khuyên em nên về quê xin vào công ty gần nhà làm rồi tìm người tốt mà lập gia đình, đừng bao giờ có suy nghĩ tiêu cực hay khi gặp khó khăn lại sa ngã. Em đồng ý và tôi bắt xe cho em về quê. Tôi bắt em xóa hết tài khoản mạng xã hội và thay sim mới, em để lại cho tôi cái sim em bảo mới dùng và chưa liên lạc với ai. Khi tôi kích hoạt lên thì rất nhiều người nhắn tin tới hỏi đi khách, tôi không tin nên có nhắn tin lại hỏi thì sự thật là em đã làm nghề này từ lúc mới cùng tôi ra Hà Nội, tất cả những lần quan hệ đó em không dùng biện pháp an toàn nào. Tôi thật sự hoang mang không hiểu sao em lại có thể làm thế khi các bệnh lây qua đường tình dục rất nhiều.
Em còn quá ngây thơ hay là không có nổi kiến thức phòng tránh? Tôi gọi lại thì em không nhận những gì tôi nói là đúng, còn tôi có đầy đủ bằng chứng là những người kia đều nói thật vì tôi thử vai là em, hỏi một số điều họ đều trả lời đúng. Bây giờ em bảo tôi đã có cuộc sống riêng, đừng làm phiền em nữa, tôi hãy sống tốt là được và chặn luôn cuộc gọi của tôi. Tôi biết trái tim mình không còn yêu em mà chỉ thương em, thương cho cái suy nghĩ tiêu cực và lệch lạc đó sẽ khiến em một lần nữa trở thành con người xấu. Giờ tôi không biết làm gì, có nên nói với bố mẹ em không vì bố mẹ em rất quý tôi, tôi cũng hay gọi điện về hỏi thăm. Tôi không đành lòng nhìn em lại sa ngã, đi tiếp vào con đường đen tối. Tôi biết giờ khuyên em rất khó vì sự ngang bướng và bất cần của em thì tới bố mẹ nói em cũng không nghe. Tôi rất cần một lời khuyên từ các bạn để cảm thấy không day dứt.
Theo VNE
Người tôi yêu là gái
Tình yêu không phân biệt tuổi tác, nghề nghiệp hay thân phận. Blog tâm sự sẽ gửi đến các bạn câu chuyện của một bạn trai về tình yêu của mình với một cô gái..gọi.
Người tôi yêu là gái gọi. Có thể nghe buồn cười nhưng em là người tôi đang yêu. Tôi gặp em thật tình cờ. Em là gái bán hoa, còn tôi là thằng con trai mới lớn, thằng sinh viên năm đầu nghe theo lời rủ rê của bạn bè mà đi tìm những niềm vui tuổi mới lớn. Nhưng cũng nhờ vậy mà mình gặp nhau em nhỉ. Em không như những cô gái khác, không vồn vã đón khách, chỉ lẳng lặng, mình em. Một cô gái nhỏ nhắn với nét mặt buồn, điều đó làm tôi chú ý đến em.
Tôi nhớ lúc ấy trong tôi như rạo rực, Tôi đã mạnh dạn tới gặp em. Có thể tôi đã viết rất nhiều, những truyện ngắn tình yêu của tôi thường được đăng trên báo. Nhưng thật buồn cười là tôi chẳng có chút định nghĩa nào về tình yêu cả...cho đến khi gặp em.
Dưới ánh đèn nhẹ trong căn phòng đó, em nằm xuống bên tôi. Nhưng tôi như một tên gà mờ, tôi chẳng biết tý gì về chuyện chăn gối cả. Em cười tôi, hai gò má nhô lên. Bất giác, nụ cười đó như ánh mặt trời xua đi nét buồn trên khuôn mặt của em. Tôi nhìn em say đắm. Em đặt tay lên má tôi nhắm mắt lại và hôn tôi. Một cảm giác gì đó thật mãnh liệt lan tỏa trong tôi. Đó là nụ hôn đầu đời.
Tôi đã hiểu vì sao người ta thường bảo ngọt ngào như nụ hôn đầu. Em vẫn nhắm nghiền mắt lại, có thể em hôn tôi là bởi đó là công việc hoặc cũng có thể đơn giản khi hôn nhau người ta thường nhắm mắt lại. Tôi nghĩ vậy. Nhưng lúc này đây tôi đang trộm ngắm nhìn khuôn mặt em. Em đi khách nhanh, chỉ được hai mươi phút thôi. Em bảo vậy trong vội vã. Tôi cố gắng hỏi được tên và số điện thoại của em.
Về đến nhà tôi không khỏi nhớ em. Tôi nhớ ánh mắt buồn của em, nhớ nụ cười của em. Nhớ tiếng em nói, nhớ hương thơm trên mái tóc của em, nhớ những lúc em ôm và hôn tôi. Tôi sao thế này. Tôi tự đấm vào mình mấy cái, mình đang tương tư ư?
Và rồi những ngày tiếp theo là nỗi nhớ da diết. Tôi nhớ mình đã từng viết một câu chuyện kể về một chàng trai tương tư cô gái trong giấc mơ, chàng trai nhớ cô vô cùng đến phát điên. Giờ đây tôi lại giống chính nhân vật mà tôi đã nghĩ ra sao. Tôi lên zalo điền số điện thoại và tìm em trong vô vọng. Tôi không nghĩ là sẽ tìm được. Nhưng hình ảnh em bỗng hiện lên, vẫn nét mặt vẫn đôi mắt buồn ấy.Tôi run run.
Vài giờ đồng hồ sau em đồng ý yêu cầu kết bạn của tôi. Tôi trò chuyện cùng em. Em nói chuyện rất vui, em có vẻ rất dễ gần. Em bảo em tên Trang. Em nhiều hơn tôi 2 tuổi. Tôi còn hỏi cả quê quán nữa nhưng em không nói. Tôi hiểu và thông cảm cho em. Tôi lượn trên những dòng nhật ký và xem những bức ảnh của em."Có thể bạn biết tôi nhưng bạn không biết những gì tôi đã trải qua". Đúng vậy, tôi chỉ là một kẻ bình thường. Tôi may mắn hơn em khi có một gia đình khá giả, được học hành tử tế. Còn em, không may mắn được như tôi. Đồng tiền kiếm ra đâu phải dễ. Cái giá em phải trả là quá đắt. Từ một cô gái nhà quê chân chất phút chốc trở thành người mua vui cho kẻ khác.
Hà Nội những đêm này lạnh lắm em à, đi làm nhớ mặc áo ấm vào nha. Đêm về nhà nhớ đi ngủ sớm. Em vẫn giữ khoảng cách với tôi và xem tôi như một người bạn. Có lẽ em không tin tôi nhưng em à, tôi yêu thứ gì đó trong con người em. Có thể là chút đáng yêu hay tinh nghịch mà tôi vừa biết khi nói chuyện cùng em. Tôi yêu nỗi buồn của em. Niềm vui nếu như tôi có được em không phải là dẫn vào sàn hay khách sạn rồi vội chia tay sau 1,2 tháng mà là buổi chiều được đèo em đi chơi trên chiếc xe máy cà tàng, tối về trò truyện bên chiếc điện thoại cùng em cho tới 2 giờ sáng.
Em à tôi không hề giận hay khinh rẻ bởi vì em phải làm gái. Cũng không phải là tôi thương hại em. Tôi yêu em thật lòng. Tôi biết em hay nghe radio yêu thương, nếu như em nghe những lời tâm sự của tôi mong em hãy hiểu cho tôi. Không phải là những lời phô bày tình cảm hoa mỹ đâu em, tôi đang ghi lại những điều mà con tim tôi muốn nói thôi em à. Hãy chờ tôi. Một ngày nào đó tôi sẽ đến bên em để nói với em rằng tôi yêu em......
Theo Blogtamsu
Vợ cao tay thuê trai bao trị "gái gọi" của chồng Không đánh đập, cũng chẳng chửi bới, nhưng chị đã khiến cho ả gái làng chơi kia tái mặt, và ông chồng của chị cũng chừa thói trăng hoa. Kể từ ngày cưới nhau đến khi đã sống chung ngót nghét chục năm trời, gia đình chị Vy vẫn được mọi người ngưỡng mộ bởi sự thành đạt và hạnh phúc. Chị Vy...