Người yêu tôi sống vì bản năng nhục dục của giống cái ?
Hiện tại tôi đang gặp phải một chuyện rất buồn. Tôi không biết phải làm sao để giải quyết chuyện của mình nữa… Vì thế nên tôi quyết định chia sẻ tâm sự của mình tới Bạn trẻ cuộc sống để mong nhận được những lời góp ý, chia sẻ của các bạn!
Tôi yêu cô ấy, một người phụ nữ hơn tôi 10 tuổi. Trước đây cô ấy cũng có một gia đình rất hạnh phúc… nhưng chẳng bao lâu sau đó, cô ấy lăng nhăng với những người đàn ông khác. Khi biết vợ mình bồ bịch, anh ta đã chủ động làm đơn ly hôn và để đứa con trai lại cho cô ấy nuôi.
Rồi chẳng hiểu duyên số thế nào đưa đẩy chúng tôi đến với nhau. Ban đầu, tôi cũng gọi cô ấy là chị và xưng em lễ phép. Nhưng sau những lần chuyện trò, chia sẻ với nhau về công việc, cuộc sống… chúng tôi càng ngày càng hiểu và yêu nhau hơn. Phải nói rằng, trong suốt thời gian yêu cô ấy, tôi cũng gặp phải rất nhiều áp lực, đó là sự phản đối từ gia đình, sự gièm pha, chê bai của người thân, bạn bè, đồng nghiệp… Nhưng vì tình yêu dành cho cô ấy, tôi đã vượt qua tất cả thị phi đó để giữ lại tình yêu cho riêng mình.
Tưởng chừng như hạnh phúc đã thật sự mỉm cười với tôi sau ba năm gắn bó… nhưng không, người phụ nữ thích nổi loạn ấy vẫn chưa muốn dừng chân ở một bến bờ hạnh phúc. Cô ấy thích phiêu lưu, tìm cảm giác lạ bên những gã trai khác để thỏa mãn sự khao khát của bản thân.
Trước khi đến với tôi, cô ấy cũng đã từng lăng nhăng với rất nhiều gã đàn ông khác
Vừa rồi tôi bị mất ví và mất hết giấy tờ nên tôi phải về quê làm lại. Trong thời gian 20 ngày tôi ở quê, cô ấy đã hẹn hò và qua đêm với người đàn ông khác. Tôi rất buồn và đau khổ vì không ngờ cô ấy lại có thể dễ dãi với tất cả đàn ông như vậy
Video đang HOT
Khi tôi hỏi: “Em có còn yêu anh nữa không?” thì cô ấy vẫn khẳng định: “Có. Em yêu anh và thật sự không muốn mất anh”. Nghĩ đến tình nghĩa ba năm của hai đứa, nghĩ đến những thử thách đã vượt qua và những kỷ niệm êm đềm bên nhau, tôi quyết định sẽ tha thứ cho cô ấy để làm lại từ đầu.
Thế nhưng, dường như lòng tham của cô ấy không chịu dừng lại ở một người đàn ông duy nhất. Ở bên tôi, cô ấy vẫn thường xuyên nhắn tin, gọi điện chuyện trò với người đàn ông đó. Những lúc tôi đi vắng, cô ấy lại lén lút hẹn hò và ngủ với anh ta. Và khi đã không thể chịu đựng được nữa, tôi yêu cầu cô ấy: “Em chỉ được lựa chọn một trong hai người. Nếu em còn yêu anh thì em phải từ bỏ người đàn ông đó. Còn nếu em chán anh rồi thì anh sẽ buông tha cho em để em đến với người ta cho trọn vẹn”. Nhưng cô ấy vẫn không chấp nhận: “Em yêu cả anh và người ấy nên em không muốn phải lựa chọn một trong hai người. Nếu như anh yêu em, em mong anh sẽ chấp nhận cuộc sống riêng tư của em”.
Các bạn ạ! Bây giờ tôi phải làm sao đây? Trước khi đến với tôi, cô ấy đã có chồng có con nhưng vẫn quen rất nhiều gã đàn ông khác. Tôi cứ tưởng rằng, khi đến với tôi, chấp nhận chung sống với tôi thì cô ấy sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho mái ấm gia đình nhỏ này… vậy mà không ngờ, sau ba năm ăn ở với nhau như chồng vợ, cô ấy vẫn không thể bỏ đi lối sống bản năng của mình để vẹn toàn lo cho gia đình.
Chẳng nhẽ suốt ba năm gắn bó bên tôi, không đủ tình yêu thương để cô ấy bỏ đi thói lăng nhăng, trăng hoa của mình hay sao?
Theo VNE
Nóng giận, anh lại hạ thấp danh dự của em
Ngay giữa chốn đông người, anh cũng hành động rất cảm tính. Em nói chia tay nhưng anh năn nỉ nhiều làm em khó nghĩ.
Em rất hay vào chuyên mục này để đọc tâm sự của các anh chị. Nay em cũng muốn gửi đến anh chị độc giả vài dòng về trường hợp của em, mong nhận được sự tư vấn từ anh chị. Em và anh ấy cùng quê, cùng tuổi, học cùng cấp 2. Nay em đang là nhân viên văn phòng ở thành phố, còn anh ấy chỉ tốt nghiệp lớp 12. Chúng em yêu nhau được 2 năm. Anh ấy là người ít nói, nghiêm túc, nhưng rất nóng tính. Chính vì sự nóng tính này của anh và vài chuyện nhỏ con mà em muốn một lời khuyên từ anh chị.
Anh bây giờ chưa học nghề gì cả. Trước đây, anh ấy cũng từng đi học nhưng do trường anh ấy đang học không thuộc diện ưu tiên của tỉnh nên anh buộc phải nghỉ học giữa chừng. Từ lúc đó trở đi, trong anh luôn có cảm giác chán chường, mặc cảm với số phận. Anh nghĩ anh không bằng bạn bè, anh làm khổ gia đình. Thế là anh đâm ra chán nản và trong anh luôn có cảm giác anh là đứa con làm khổ bố mẹ nhất vì bao nhiêu vốn liếng bố mẹ anh dành để xin cho anh vào học nhưng cuối cùng mọi chuyện đổ bể.
Dẫu biết rằng, còn nhiều con đường khác để đi, để lựa chọn, nhưng với bản tính của anh, anh lại không thích như thế. Em khuyên anh đi học cơ khí, học nghề... nhưng anh không chịu. Anh không thích hợp với chuyện cầm sách bút bây giờ nhưng anh cũng không xin vào làm công nhân vì anh không chịu nổi sự gò bó và sai bảo của người ta. Và thế là trong hai năm qua, anh cứ đi phụ hồ cho người ta, đi làm linh tinh, tới mùa lại về quê phụ bố mẹ. Thế nên tới giờ, anh không có một đồng nào trong tay gọi là chút vốn.
Em biết, tính cách con người là quan trọng, không phải ai đi học cũng mới làm được việc lớn. Nhưng em thấy anh là người không có ý chí vươn lên. Anh lúc nào cũng nói số phận anh phải khổ, anh không có dự định học gì, làm gì, mà cứ đi làm mướn hết tháng này qua tháng khác. Em có ý muốn giúp đỡ anh một chút xíu về tài chính để anh đi học nhưng anh bảo anh không muốn nhờ vả ai cả. Tuy vậy, anh luôn có ý định muốn hai gia đình gặp gỡ và cưới em. Còn em luôn luôn trì hoãn ý định ấy của anh vì em muốn anh học nghề gì đó để có một công việc ổn định, để bố mẹ em yên tâm. Vì em học đại học mà anh thì chỉ tới lớp 12 nên em biết bố mẹ em sẽ không đồng ý mối quan hệ ấy khi trong tay anh chưa có gì.
Em chờ đợi anh ấy hai năm qua để mong anh có một cái nghề ổn định chứ không phải là đi xây, đi xách hồ. Anh ấy có dự định học lái máy xúc nhưng vẫn chưa hoàn thành được vì không có tiền đóng học phí. Anh cứ làm được 3 tháng lại về phụ bố mẹ hai tháng thì làm gì có tiền mà đi học. Em khuyên anh nên mượn bố mẹ một ít rồi sau này học xong đi làm thì trả sau nhưng anh vẫn không chịu, cứ đợi khi nào anh có tiền anh mới đi.
Em biết anh ấy yêu thương em nhiều lắm, quan tâm em không bằng lời nói vì tính anh ấy khô khan. Nhưng em thật không thể hiểu nổi tính khí của anh ấy nữa. Lúc bình thường, vui vẻ thì nhìn anh rất hiền lành nhưng những lúc anh ấy không vui, chán nản thì không thể kiểm soát được bản thân mình. Nhiều lần anh nhắn tin cho em bảo anh là người không có học, nhà anh nghèo, anh không muốn em phải khổ, anh ấy năn nỉ em đừng làm phiền anh ấy nữa, hãy để anh ấy được yên và mong em tìm được hạnh phúc mới... Những điều ấy em nghe như vết dao cứa vào tim mình nhưng em quen rồi nên không để tâm tới vì em yêu anh rất nhiều và cũng sau phút nóng giận là anh ấy lại xem như chưa có gì.
Khi nào anh mà bực mình chuyện gì thì không muốn nghe điện thoại của em, anh lại khoá máy hoặc tắt máy ngay lập tức. Những lúc như vậy, em lại gọi vào máy bàn nhà anh ấy để buộc anh phải mở máy vì anh không muốn làm phiền bố mẹ. Nắm được nhược điểm ấy của anh, cứ lúc nào anh không nghe hoặc khoá máy là em lại nhá máy hoặc gọi điện vào máy bàn. Em biết hành động ấy của em là sai nhưng nếu em không làm vậy thì anh ấy sẽ không bao giờ mở máy.
Có một lần cũng hành động tương tự, anh ấy đã nhắn tin năn nỉ em là đừng gọi vào máy bàn nữa nhưng em vẫn cứ gọi vì em cũng tưởng như mọi lần cơ. Vậy là 10 phút sau, mẹ em gọi vào cho em hỏi em có nhá máy nhà anh ấy không? Em nghe mà tưởng chừng như tim mình bị ai đó bóp nghẹt. Em không ngờ anh ấy lại có thể bảo mẹ anh ấy ra nói với mẹ em là bảo em đừng nhá máy nữa. Em thấy anh ấy không hề tôn trọng em. Anh ấy có nhiều cách giải quyết chứ đâu phải là chọn cách đó. Em hỏi anh thì anh bảo anh làm vậy để em không nhá máy nữa. Vậy là giữ sự bình yên của gia đình và một chút lỡ lầm của em. Người mà em tin tưởng lại chọn gia đình và làm bẽ mặt bố mẹ em vì tội không biết dạy con.
Từ đó trở đi, em ít liên lạc với anh ấy vì trong em đã bị tổn thương và tình yêu em dành cho anh ấy cũng đã không còn được như xưa nữa. Em cũng cần thời gian để suy nghĩ có nên gửi gắm cuộc đời mình cho một người mà không muốn bảo vệ em hay không? Dường như anh ấy hiểu sự im lặng ấy của em nên lại liên lạc với em. Anh ấy chỉ nhắn tin chứ ít khi gọi điện và đột nhiên, anh ấy vào thành phố nơi em đang làm. Em hỏi thì anh bảo vì nhớ em nên anh vào. Nhìn khuôn mặt khắc khổ và hiếm thấy nụ cười xuất hiện trên môi ấy của anh, lòng em lại đau, lại không muốn bỏ anh vì trông anh tội quá. Vậy là anh vẫn đi làm công việc trước kia, ngày nghỉ anh lại đón xe buýt lên thăm em.
Có những lúc bực mình vô cớ, anh vứt chiếc mũ bảo hiểm vào ven đường, vứt tờ báo mới mua vào bãi gửi xe... giữa bao con mắt ngỡ ngàng của người đi đường. Họ tưởng em làm điều gì đó tội lỗi lắm nên anh mới như thế. Anh chỉ biết hành động theo cảm tính mà không một lần nghĩ tới cảm xúc của em những lúc ấy, chưa một lần anh đặt mình vào vị trí của em. Tất cả đều được anh giải thích vì anh là người nóng tính. Và lần này, khi em đang lấy phiếu gửi xe trong siêu thị thì anh đột nhiên đập tờ báo vào người em, tỏ ý bảo em kẹp vào xe. Lúc đó, em có hừ một tiếng nhưng không ngờ là anh lại có thể vứt tờ báo xuống đất như thế. Sau đó, đang xem đồ trong siêu thị thì anh nhắn tin bảo anh về trước đây. Em nhắn lại là nếu anh về thì đừng gặp em nữa. Ít phút sau anh nhắn gọn lỏn: "Vậy xong chưa".
Em đã quá mệt mỏi với những hành động, cách cư xử ấy của anh rồi. Và thế là em nhắn tin chia tay với anh. Anh ấy năn nỉ xin em quay lại, anh bảo không thể sống thiếu em được. Anh ấy muốn cùng em đi hết quãng đường còn lại và hãy tha thứ cho anh ấy một lần nữa. Nhưng hai năm qua, em chịu đựng cảnh ấy không biết bao lần. Chỉ vì quá yêu anh ấy nên em chấp nhận bỏ qua tất cả, thậm chí em còn nghĩ sẽ không ai có thể thay thế được anh.
Từ sự việc nhá máy bàn ấy như một gáo nước lạnh dội vào trái tim em, tăng thêm sự nghi ngờ của gia đình em về tình cảm anh ấy dành cho em đến mấy việc lặt vặt, khiến em đắn đo có nên chia tay anh ấy hay không? Em nghĩ, với tính cách của anh ấy thì có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ sửa được. Hai năm qua, em đã chịu đựng những lúc anh nổi giận bất thường ấy không biết bao lần. Em đã nhiều lần rơi lệ. Hơn nữa, cách suy nghĩ của em và anh ấy cũng không giống nhau. Nhiều lúc anh cứ lôi trình độ học vấn ra mà nói chuyện với em, nào là vì anh không có học như những bạn làm kế toán, công an,... Trong khi đó, em biết anh luôn mặc cảm về bản thân nên không bao giờ em so sánh trình độ hay công việc của những người bạn cùng lứa.
Em không biết liệu em có thể chấp nhận được tính cách nóng nảy ấy của anh tới suốt đời hay không nữa? Ngoài những lúc ấy ra thì anh ấy là người hiền lành, là người chồng, người cha tốt. Ở bên anh ấy em rất an toàn. Nhưng cứ nghĩ tới những lúc anh nóng giận, anh cư xử mà không cần nghĩ tới danh dự của em một chút nào lại làm em do dự. Hiện giờ, anh ấy cứ liên lạc muốn gặp em nhưng em đã im lặng vì em muốn bình tâm để suy nghĩ về tình cảm của mình. Em đang rất rối bời. Em mong độc giả có thể cho em vài lời khuyên hữu ích trong lúc này.
Theo VNE
Phụ nữ dễ ghen từ những điều rất nhỏ Không ít đàn ông đau đầu khi bạn gái tự nhiên đùng đùng nổi trận ghen tuông chỉ vì những chuyện "chẳng đâu vào đâu". Thực ra với phái đẹp, những việc bạn cho rằng "chẳng đâu vào đâu" có khi lại phản ánh một vấn đề lớn đấy. Hai người ra ngoài hò hẹn, mọi việc đang tiến triển rất trơn tru....