Người yêu tôi là gái gọi!
Tôi choáng váng vì đọc danh bạ điện thoại của em. Em thú nhận em là gái gọi, em chỉ đi những khách biết rõ mối, chỉ đi khi cần tiền, giá thấp nhất là 2 triệu/lần…
Tôi 26 tuổi, đã ra trường được 2 năm và có công việc ổn định ở Hải Phòng. Tôi làm ngành xây dựng, có vẻ ngoài lãng tử và tâm hồn khá mạnh mẽ.
Tôi vô tình quen em qua mạng xã hội. Em là bạn của cậu em họ tôi, thường xuyên comment trên facebook của cậu đó. Tôi có lần bình luận vào status của cậu đấy, thấy em like bình luận của tôi. Tò mò, tôi click vào facebook của em, thấy ảnh đại diện của em xinh nên chủ động nhắn tin làm quen. Sau vài lần liên lạc qua facebook, em cho tôi số điện thoại. Tôi rủ em đi cà phê. Em đồng ý. Vậy là tôi bắt xe từ Hải Phòng lên Hà Nội gặp em.
Ấn tượng của tôi lần đầu gặp em đó là một cô gái xinh xắn, trắng trẻo, nói chuyện rất dễ thương. Em hiện đang là sinh viên năm thứ 4. Có lẽ vẻ bề ngoài khá đẹp trai của tôi đã thuyết phục được em, em nhận lời đi chơi, ăn cơm với tôi không ngần ngại. Cứ mỗi ngày gặp nhau vậy, buổi tối tầm 7-8h tôi lại đưa em về trường. Em bảo em ở ký túc, nên phải về sớm.
Hơn 3 tháng kể từ ngày hẹn gặp đầu tiên, cuối tuần nào tôi cũng từ Hải Phòng lên Hà Nội. Mỗi lần gặp nhau chúng tôi cảm tưởng như cả thế giới chỉ có hai tồn tại. Tôi đã ngỏ lời yêu em và em đồng ý.
Tuy nhiên, hôm thứ hai sau khi ngỏ lời yêu ở tầng 2 một quán café, lúc không có ai, tôi tranh thủ hôn em, em ngượng ngùng đẩy tôi ra, tôi bất chấp càng hôn em tới tấp hơn khiến em không phản kháng được nữa. Sau buổi đó, trên đường đưa em về, em nói với tôi là em không xứng đáng với tôi. Tôi lúc đó nghĩ là em cố lấy lý do đang học trong khi tôi đi làm, nên nói với em rằng em không được nói lại với tôi điều đó một lần nữa.
Ảnh minh họa.
Một tuần sau, tôi đưa em về ra mắt bố mẹ và họ hàng. Bố mẹ và các anh, chị, chú bác đều tỏ vẻ hài lòng về em khiến tôi cảm thấy rất vui.
Video đang HOT
Cách đây 3 tuần, tôi lên Hà Nội và hẹn gặp em. Tại buổi nói chuyện đó, tôi nói bố mẹ tôi đã đồng ý em, bố mẹ bảo sẽ thu xếp để lên thăm gia đình em, đặt vấn đề hai bên qua lại. Đợi tháng 6 năm tới em ra trường sẽ tính đến việc kết hôn.
Trái với niềm vui sướng của tôi, em ngồi thần người ra rồi khóc. Tôi an ủi với em mãi không được. Tôi chở em vào nhà nghỉ. Ở đó, chúng tôi đã quan hệ với nhau. Đây không phải là lần quan hệ đầu tiên của tôi nhưng thật sự là lần đầu tôi có cảm giác được thăng hoa, đê mê như vậy. Em của tôi ngượng ngùng ban đầu nhưng sau đó rất “phiêu”, từng hành động, cử chỉ của em đều toát lên sự quyến rũ mê hoặc, khiến tôi không làm chủ được bản thân. Em bảo gì tôi làm vậy.
Sau giấc ngủ, tôi tỉnh dậy, em vẫn nằm bên. Em nói có chuyện muốn nói với tôi. Em bảo: “Em thật sự yêu anh nhưng cảm thấy không xứng đáng để anh yêu. Em thực chất là gái gọi “. Tôi cảm thấy choáng váng. Tôi nói không tin lời em. Em bảo, gia đình em ở quê kinh tế quá khó khăn, bố mẹ ốm đau liên miên, em đi học nhưng bố mẹ không lo được, sau em còn có 2 em nữa. Vốn có nhan sắc, em được một chị cùng xóm trọ trước đây dẫn mối “đi khách”. “Khách’ ở đây là những người đàn ông có tiền. Em chỉ đi với những khách biết rõ mối, từng biết mặt và chỉ đi khi cần tiền, giá thấp nhất là 2 triệu/lần…Tai tôi ù đi. Em đưa cho tôi chiếc điện thoại không phải là chiếc thường xuyên liên lạc với tôi, trong đó lưu danh bạ “Gấu VP”, “đẹp zai 298HD”… rồi bảo nếu không tin, tôi có thể kiểm tra.
Thật vô cùng đau đớn. Nếu như ai đó nói có thể tôi bán tín bán nghi, nhưng lúc đó, chính từ miệng em thú nhận và đưa chứng cứ cho tôi. Có lẽ nào vì thế mà hơn 3 tháng quen nhau, em chưa một lần đưa tôi về phòng ký túc của em. Bạn học cùng lớp của em, tôi chưa một lần gặp mặt. Có chăng chỉ là gặp những người bạn có vẻ ăn chơi mà em bảo là cùng làm thêm với em…
Thật sự, cho đến lúc này tôi vẫn rất nhớ em. Nhiều lúc đang làm việc tôi lại muốn lao lên ngay Hà Nội để gặp em, ôm em vào lòng, cùng nhau đi dạo hoặc shopping đâu đó. Vậy nhưng, sau hôm em nói chuyện với tôi, em đã tắt điện thoại, chặn facebook của tôi. Tôi liên lạc với với cậu em họ thì cậu ấy bảo rằng cũng chỉ biết em qua một người bạn, không biết em giờ ở đâu.
Giờ cứ mỗi lần nhớ đến em, nhớ đến những lúc chúng tôi bên nhau, nhớ đến những tin nhắn ngọt ngào ngày trước trái tim tôi lại như có ái đó bóp nghẹt.
Tôi không biết giờ làm sao gặp em? Dẫu em có yêu hay không yêu tôi, cho tôi là thằng khù khờ đi nữa, nhưng tôi vẫn muốn gặp em để nói chuyện cho ra nhẽ.
Theo TPO
Áp lực kinh tế đã biến tôi thành gái gọi
Cứ mỗi lần hết tiền là tôi lại lên mạng săn tình, mong tìm kiếm một người đàn ông sẵn sàng bỏ tiền mua vui để trang trải cuộc sống.
Sinh ra trong một gia đình nông thôn nghèo khó, nên ngay từ nhỏ chị em tôi đã cảm nhận được sự đói ăn, thiếu mặc, nheo nhóc và lam lũ của những đứa trẻ nhà quê đến mức nào.
Khi ấy, với tôi chỉ mong ước giá như bố mẹ mình đỡ nghèo đói, vất vả hơn thì có lẽ tôi cũng được ăn sung mặc sướng.
Áp lực kinh tế biến tôi thành gái gọi lúc nào không biết. Ảnh minh họa
Cái suy nghĩ ấy cứ ăn sâu và lớn dần trong tâm trí của đứa con gái mới lớn như tôi. Từ những mong ước ấy tôi đã quyết tâm cố gắng học hành để cố mong sao sau này có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Và cố gắng ấy cũng được đền đáp bằng kết quả tôi đã thi đậu được vào một trường đại học danh giá ở ngay giữa thủ đô Hà Nội.
Ngày nhập trường tôi vui sướng đến không cầm được nước mắt, vì ít ra tôi cũng đang dần thực hiện được ước mơ của mình. Ước mơ thoát khỏi cảnh lao động vất vả chân lấm tay bùn... cơ hàn, nghèo túng để trở thành người có địa vị giàu sang.
Tất nhiên rằng trong cái niềm vui ấy cũng là nỗi lo lắng khôn nguôi về cơm, áo, gạo, tiền, nhưng tôi vẫn tự nhủ rằng mình sẽ cố gắng vượt qua...
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm, tốt đẹp đúng như những gì chúng ta dự tính trước. Áp lực đồng tiền đã là nỗi lo lắng lớn của tôi thì nay lại càng thấy rõ trong từng ngày sinh hoạt của tôi.
Số tiền ít ỏi được gia đình gửi cho luôn không đủ chi trong một tháng sinh hoạt, học tập, vậy là tôi cứ phải giật gấu vá vai để sống cầm cự qua ngày... Tiền nhà tôi bắt đầu nợ, tiền ăn tôi đi vay mượn bạn bè, thậm chí là còn mua chịu của những bà bán hàng quen thuộc.
Áp lực kinh tế với tôi ngày càng lớn, nên lúc này đây tôi cũng nghĩ đến những công việc làm thêm bán thời gian để có thêm thu nhập trang trải cho cuộc sống.
Tuy nhiên một đứa con gái không kinh nghiệm, không bằng cấp như tôi đi xin việc làm ở cái trung tâm thành phố to lớn này quả là điều không phải dễ. Tất cả mọi nơi đều nói tôi cứ để hồ sơ, số điện thoại và địa chỉ ở đây đến khi nào cần người thì họ sẽ gọi.
Tôi chỉ biết ngồi chờ trong hy vọng chứ chẳng biết làm gì khác ngoài ra. Thế rồi một hôm cũng có người gọi điện cho tôi thật, và tôi đã đến đó đúng theo địa chỉ được chỉ dẫn trong điện thoại.
Thế nhưng khi đến nơi tôi mới biết được rằng họ muốn tôi "bán dâm" cho khách chứ chẳng muốn tôi lao động gì khác ngoài ra.
Tôi thật sốc và choáng váng trước những lời nói của họ. Nhưng cuối cùng tôi cũng chấp nhận lời đề nghị ấy, bởi có lẽ đây cũng là giải pháp cuối cùng cho tôi.
Vì nếu không có tiền thì rất có thể tôi sẽ phải đuổi ra khỏi nhà trọ, và còn cả những đồng tiền vay mượn bạn bè, mua nợ nữa chứ.
Lần đầu tiên ấy tôi được người ta trả công bằng cả năm đóng tiền nhà mà vẫn còn dư ra chút ít để chi tiêu, sinh hoạt cho riêng mình.
Bắt đầu từ đây tôi cũng chấm dứt luôn cái cảnh ăn lo từng bữa, những khoản tiền thu nhập từ công việc ấy đủ dư giả cho việc ăn, ở và chi phí học hành của mình.
Tuy nhiên tôi chẳng biết rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu nữa, tôi có tiếp tục công việc này của mình để lấy tiền trang trải học tập hay chấm dứt để rồi lại phải khổ sở khó khăn vật lộn với nỗi lo cơm áo gạo tiền.
Theo Phunutoday
Bẽ bàng vì chồng chỉ quan hệ với gái gọi Anh vẫn đều đặn gặp các cô gái gọi non tơ, một tháng một lần hoặc nhiều hơn. Anh quan hệ miễn cưỡng một tháng một lần nếu tôi đòi hỏi. Chúng tôi sống với nhau hơn 4 năm, có một bé trai kháu khỉnh. Anh là chủ doanh nghiệp, tôi là nhân viên văn phòng. Chúng tôi sống riêng và được ủng...