Người yêu tôi đã g.iao c.ấu với trẻ v.ị t.hành n.iên
Khi chúng tôi quay lại với nhau chưa được bao lâu thì tôi lại nghe tin Tuấn quan hệ với một cô gái mới 15 t.uổi.
Về đến nhà, không thấy ba mẹ đâu, tôi vội kéo dượng út của mình chạy qua nhà ông Năm để cứu chị.
Khi dượng đến nơi, chứng kiến tận mắt cảnh chị tôi bị ông ta c.ưỡng b.ức, dượng đã không cầm lòng được nỗi x.ót x.a cho chị và giận dữ người đàn ông đê hèn, độc ác đó, dượng đã lao vào đ.ánh ông ta như muốn trút hết nỗi tức giận, căm ghét… Sau khi dạy cho ông ta “một bài học” thì dượng đã gọi công an đến để bắt ông ta đi.
Khi ông Năm bị công an dẫn đi, ông ta vẫn không thôi ngoái lại nhìn tôi bằng ánh mắt căm hờn như muốn nuốt chửng. Lúc đó tôi bắt đầu run sợ và khóc theo chị. Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với chị… vì tôi còn quá nhỏ để hiểu được rằng, chị đã bị ông ta cướp mất đời con gái của mình.
Rồi một ngày nọ, bố mẹ đã đưa tôi và chị Thu ra tòa. Tôi phải đứng trước mặt những người ngồi phía trên cao và trả lời những câu hỏi của họ. Và một con bé ngây thơ là tôi ngày ấy đã vanh vách kể lại tất cả những gì mà tôi đã nhìn thấy ở nhà ông Năm, nhất là khi ông ta xé toạc quần áo chị tôi ra và c.ưỡng b.ức chị ấy…
Tòa án kết thúc, tôi đã làm một n.hân c.hứng nhỏ t.uổi nhất để đưa ông ta vào tù với mức án 8 năm. Nhưng cũng từ đấy, chị Thu buồn và bỏ về quê, không ở đây chơi với tôi nữa…
Ngày tháng cứ thế trôi đi, tôi sống trong nỗi ám ảnh sợ hãi và căm ghét những người đàn ông cứ nhìn thấy gái là mắt cứ lăm lăm, buông lời chọc ghẹo… tôi dần lớn lên, dần cảm nhận được những thay đổi của mình, dần hiểu được hành động của ông Năm ngày ấy với chị Thu là như thế nào… và tôi cũng dần biết được, xung quanh mình còn có rất nhiều mối nguy hiểm rình rập.
Năm tôi học lớp 11, ông Năm ra tù và trở về sống trong căn nhà ấy. Ngày ngày tôi đều nhìn thấy con ác quỷ độc ác ngồi trước cửa nhà và luôn chờ chực tôi đi qua để ném đá. Hắn còn đe dọa “Mày mà ra đường một mình, tao sẽ h.iếp cho mày biết được vị của con chị mày cách đây 8 năm trước nhé!”.
Anh ta đã từng chung sống với một cô bạn học như chồng vợ (Ảnh minh họa)
Kể từ đấy, tôi không dám đi đâu một mình và ba mẹ cũng không để cho tôi phải đi học một mình nữa. Dù đã học cấp ba nhưng mỗi lần đi học, tôi đều có bố mẹ đưa đón, bảo vệ… nhưng trong thâm tâm của một con bé 17 t.uổi, tôi vẫn không thôi ám ảnh về chuyện của chị Thu bị ông ta c.ưỡng h.iếp. Trong tôi lại dấy lên nỗi sợ hãi, ghê tởm… và tôi cố gắng hòa nhập, vui chơi với bạn bè để quên đi nỗi đau quá khứ và mối nguy hiểm vẫn đang ngày ngày rình rập tôi.
Video đang HOT
Khi tôi lên lớp 12, tôi hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp, tròn trịa… và tôi bắt đầu muốn được thử thách mình, muốn quên đi quá khứ, muốn yêu và được yêu với những khao khát của t.uổi trẻ, và tôi đã yêu Tuấn, một chàng trai học cùng lớp. Chúng tôi bên nhau rất vui vẻ và hạnh phúc… ngày qua ngày, mỗi giờ tan lớp, chúng tôi lại bên nhau, lại dành cho nhau những yêu thương ban sơ của tình yêu học trò trong sáng. Có anh bên cạnh, tôi dường như cảm thấy an tâm hơn mỗi khi đi học ngang cửa tên quỷ độc ác ấy, và cũng nhờ có anh nên tôi không còn sợ hãi và bị ám ảnh bởi chuyện đau lòng của chị Thu xảy ra cách đấy 9 năm nữa…
Ngày anh lên Sài Gòn học Đại học, tôi lại phải ở lại quê và học Trung cấp Kỹ thuật ở trường của ba tôi. Không có anh bên cạnh, ngày ngày vẫn phải đi học một mình, phải đi qua nhà con quỷ độc ác ấy, phải sống trong sợ hãi vì mối nguy hiểm luôn luôn rình rập… một cảm giác bất an cứ ngày qua ngày xâm chiếm lấy tâm can tôi.
Rồi một hôm, tôi lên Sài Gòn chơi với người cô ruột. Đây cũng là cơ hội để tôi có thể đến thăm anh sau bao ngày xa cách… Hôm đó, tôi nhờ anh hai chở đến chỗ trọ của Tuấn nhưng khi đến nơi, tôi mới bàng hoàng biết được sự thật về người con trai tôi yêu thương, về tình yêu giả dối bấy lâu nay anh dành cho tôi… Thì ra, anh ta lên đây học và đã sống thử với một cô gái tên Thư ở chính căn nhà trọ này. Khi cô chủ nhà nói cho tôi biết sự thật, anh hai đã không ngần ngại chở tôi về và cũng không để cho tôi nhắn nhủ với Tuấn bất cứ một lời nào…
Giờ đây… tôi lại bàng hoàng khi biết tin anh ta g.iao c.ấu với t.rẻ e.m dưới t.uổi vị thành niên (Ảnh minh họa)
Tôi lặng lẽ về quê và yêu cầu Tuấn nhanh chóng về Long An để gặp tôi. Tôi đã chẳng nuối tiếc khi nói lời chia tay với anh sau hơn một năm gắn bó… và thật bất ngờ, cô người tình của anh cũng đã tìm về tận nhà để gặp anh. Khi bị Tuấn chối bỏ tình cảm sau mấy tháng chung sống với nhau như vợ chồng, Thư tìm đến tôi khóc lóc vì anh đã không chọn cô ta. Cả ba chúng tôi đã gặp nhau, Tuấn xin lỗi tôi về tất cả, vì khi xa tôi Tuấn đã không kìm lòng được nên lỡ đến với Thư… và anh cũng thẳng thừng chối từ tình cảm của Thư trước mặt tôi. Dù Thư khóc lóc, đau khổ nhưng vẫn chẳng thể thay đổi được ý định quay về bên tôi của Tuấn.
Tôi đã mở lòng và cho anh một cơ hội để vun vén cho tình yêu của mình. Nhưng khi chúng tôi quay lại với nhau chưa được bao lâu thì tôi lại nghe tin Tuấn quan hệ với một cô gái mới 15 t.uổi. Tôi giận dữ và đặt dấu chấm hết cho mối tình của hai đứa… Dù Tuấn có xin tôi tha thứ, có xin tôi cơ hội để làm lại từ đầu nhưng tôi kinh tởm con người anh, kinh tởm những việc anh đã làm với Thư và bây giờ là cô gái đang dưới t.uổi vị thành niên. Tôi từ bỏ anh không một chút thương tiếc khi anh ta đã nỡ dẫm đạp lên tất cả những yêu thương của tôi để thỏa mãn nhu cầu d.ục v.ọng của bản thân mình…
Rồi một ngày, tôi nhận được tin Tuấn b.ị t.ố cáo với tội danh G.iao c.ấu với t.rẻ e.m dưới t.uổi vị thành niên… nhưng Tuấn và cô gái ấy đã cùng nhau bỏ trốn, còn Công An vẫn đang truy lùng bắt hai người để xử theo đúng pháp luật.
Theo VNE
Tôi lao vào ngõ cụt vì cướp người yêu của em trai...
Có thể tôi mất hết công danh sự nghiệp, chỉ vì một chuyện mà chính tôi cũng không điều khiển được mình. Tôi cảm thấy khó xử và rối bời. Cay đắng cũng nhiều nữa. Bây giờ anh em tôi trở thành trò cười của thiên hạ...
Các anh chị kính mến!
Tôi đang bước vào t.uổi 40, và tôi đã phạm một sai lầm khủng khiếp, không dễ gì tha thứ được. Và tôi cũng đứng trước sự thật, có thể tôi mất hết công danh sự nghiệp, chỉ vì một chuyện mà chính tôi cũng không điều khiển được mình. Tôi cảm thấy khó xử và rối bời. Cay đắng cũng nhiều nữa. Bây giờ anh em tôi trở thành trò cười của thiên hạ...
Tôi là một diễn viên múa. Cuộc sống nghệ sỹ với những bề bộn riêng chung, tôi từng đi lên từ những đoàn nghệ thuật của Nhà nước, rồi sau đó cuộc sống quá khó khăn tôi bước ra ngoài, thành lập nhóm múa chạy show tụ điểm, tham gia giảng dạy cho các em thiếu nhi. Cuộc sống không giàu có, nhưng cũng có đủ t.iền dư dả. Ba mẹ tôi là những trí thức điềm tĩnh, họ sống thanh bạch với đồng lương khó khăn của mình. Họ rất tự hào về cậu em trai tôi, đã nối nghiệp sư phạm của gia đình. Và đã có thời điểm việc tôi tham gia vào việc đi múa đã khiến ba mẹ tôi rất rầu lòng. Họ cho đó là một lĩnh vực không đàng hoàng và xướng ca vô loài. Nhưng, vì là những người tôn trọng quyền quyết định cá nhân, nên ba mẹ tôi thường thở dài chứ ít khi la mắng.
Em trai tôi kém tôi 5 t.uổi. Nó chỉn chu và nghiêm túc. Nó tính sẽ lập gia đình vào t.uổi 25 vì mẹ tôi nói nó nên ổn định gia đình sớm. Có thể nói, nó là hình mẫu lý tưởng mà ba mẹ tôi muốn xây dựng. Sống có mục đích, thanh bạch và tự trọng. Còn tôi thì suồng sã và bất cần. Tôi yêu rồi bỏ, những mối quan hệ nhập nhằng khó kiểm soát. Nhưng tôi vẫn luôn tự tin rằng mình làm chủ cuộc sống của mình.
Mối quan hệ của anh em tôi thực sự không thân tình lắm vì hai anh em đi hai con đường khác nhau, nhưng chúng tôi tôn trọng nhau. Một ngày Phúc, em trai tôi nói, bạn gái nó muốn học múa. Nó muốn nhờ tôi giúp, mục đích là để có thể khiêu vũ tốt, chứ không phải trở thành vũ công. Bởi vì cô gái này cần có những kỹ năng mềm khi làm việc cho một dự án nước ngoài. Tôi đồng ý. Phúc dẫn Duyên tới. Cô gái này quá đẹp, đến mức tôi không cưỡng lại được nhan sắc của cô ấy, phải thốt lên: Người đẹp thế này mà không đi làm nghệ thuật thì phí quá. Cô gái ngần ngại chút ít nhưng có vẻ cũng rất thích khi được ngợi khen. Tôi đồng ý hướng dẫn cho cô gái tuần 3 buổi, miễn phí. Dù gì cũng là em dâu tương lai.
Chuyện lẽ ra cũng không có gì ầm ĩ. Nhưng đúng thời điểm đó nhóm múa của tôi cần tăng cường diễn viên để tham gia Festival biển Nha Trang. Tôi nói với Duyên, em có muốn tham gia không, sẽ tập mất hai tuần và đi diễn mất 3 ngày. Duyên ngập ngừng nhưng rồi đồng ý. Vì cô ấy rất thích được làm nghề múa. Lúc đó, cô ấy nói để trở thành nghệ sỹ thì không được, nhưng tham gia vũ đoàn nhảy những vũ điệu đơn giản thì cô hứng thú tham gia. "Giờ em mới thực sự hiểu mình muốn gì trong cuộc đời" - Duyên nói. Tất nhiên là em trai tôi không vui. Nhưng vì chiều người yêu nên nó đành chấp nhận. Duyên tham gia vũ đoàn của tôi và cô thực sự nổi bật. Mọi người trầm trồ khen ngợi, điều đó khiến Duyên rất tự hào.
Trong chuyến đi Nha Trang đó, sau khi biểu diễn xong cả nhóm chúng tôi kéo nhau ra Sailing Club uống rượu ăn mừng. Và cuộc vui kéo dài, sau đó từng nhóm tản ra bờ biển đi dạo. Duyên đi với tôi. Và thật bất ngờ, cô lao vào ôm hôn tôi.
Ảnh minh họa
Duyên nói, cô ấy yêu tôi thực lòng và cô ấy muốn sống với tôi. Khi ấy, nói thực là tôi không còn đủ tỉnh táo để phân tích thiệt hơn phải trái. Tôi đã cuống cuồng lao vào cô ấy như một con thú khát mồi. Chúng tôi đã có một đêm cuồng nhiệt bên nhau, quên hết không gian thời gian. Trưa hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi mới bàng hoàng nhận ra việc mình làm. Tôi thấy có lỗi với Phúc khủng khiếp. Nhưng Duyên nói, anh đừng ngại, vì từ lâu em với Phúc đã không còn yêu nhau mặn nồng nữa. Chúng em vẫn đi với nhau, nhưng không còn hứng thú nhiều như trước. Nếu không gặp anh thì em cũng sẽ yêu người khác.
Về Sài Gòn, Duyên nói chia tay Phúc. Phúc hỏi, điều gì khiến Duyên thay đổi như vậy? Duyên nói, vì cô ấy yêu tôi.
Phúc gầm lên như con thú, lao đến phòng tập của tôi, đ.ấm đ.á tôi túi bụi. Tôi cảm thấy mình có lỗi, nên để cho Phúc đ.ánh. Nhưng chưa dừng ở đó, Phúc đã lôi tôi về nhà mách ba mẹ. Một trận lôi đình khủng khiếp. Lần đầu tiên tôi thấy ba tôi giận dữ đến vậy. Ba mẹ tôi coi đó là việc làm vi phạm đạo đức, suy đồi luân thường đạo lý. Mẹ tôi khóc ầm ĩ: "Hết đàn bà con gái rồi hay sao Tân? Con bị ma ám hay vì sao?". Tôi nói, con không biết phải giải thích ra sao, nhưng chính Duyên đã đến với con và cô ấy nói không còn yêu Phúc nữa. Con biết con làm vậy có lỗi với Phúc nên ba mẹ phạt sao cũng được, con không dám cản. Ba mẹ tôi cấm cửa, không cho tôi về nhà. Tôi đi kiếm một căn phòng trọ. Cảm giác có lỗi thật kinh khủng.
Duyên đã nghỉ hẳn công việc dự án để theo vũ đoàn vì cô ấy nói đó mới là ý nghĩa cuộc đời mình. Tôi ngần ngại rất nhiều. Nhưng Duyên chủ động. Cô nói, tất cả mọi thứ là duyên phận, phải chấp nhận thực tế như vậy mà thôi. Quan trọng là tình yêu của tôi và Duyên là có thật, hoàn toàn không lợi dụng và dối trá. Tôi đâu có gì để Duyên lợi dụng? Tôi im lặng chấp nhận sự thật đó, dù cảm giác có lỗi với gia đình vẫn đeo bám.
Nhưng mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Phúc đã trở nên một kẻ khùng dở. Nó suốt ngày nhậu nhét say xỉn và về nhà đ.ập p.há đồ đạc. Nó nguyền rủa tôi. Nó lập một Facebook để nói xấu tôi và Duyên ở trên đó. Chúng tôi chấp nhận để Phúc làm vậy vì không biết làm gì, miễn sao Phúc cảm thấy thoải mái hơn.
Một ngày, chúng tôi đang diễn chương trình tại sân khấu ngoài trời thì bất ngờ một em diễn viên múa hớt hải gọi tôi xuống. Nó đưa cho tôi một xấp tờ rơi có in hình tôi và Duyên, cùng thông tin kinh hoàng: "Biên đạo Huỳnh Anh Tân và diễn viên Ngọc Duyên là hai kẻ khốn nạn. Ông Huỳnh Anh Tân đã có dã tâm cướp người yêu của em trai mình và bây giờ ngang nhiên sống với nhau như vợ chồng. Đề nghị khán giả tẩy chay những con người khốn nạn này". Khi tôi đọc xong tờ rơi thì thấy nó đã được phát đầy dưới hàng ghế khán giả. Cảm giác uất nghẹn trong lòng. Duyên đã xỉu trong cánh gà, phải đưa vào Bệnh viện quốc tế Sài Gòn cấp cứu.
Tôi về nhà, gõ cửa ba mẹ. Ba mẹ tôi lạnh lẽo đón tôi. Tôi nói lại câu chuyện của Phúc. Mẹ tôi cũng nằm vật ra giường vì không thể ngờ có ngày Phúc biến mọi thứ thành bi kịch đến vậy. Ba tôi không nói gì, ông gọi Phúc về nhà và bắt Phúc nằm trên giường, đ.ánh cho Phúc 5 roi. Nhưng Phúc đã không còn là đứa con ngoan khi xưa. Nó đã gầm lên, suýt nữa đ.ánh lại ba tôi. Tôi lao vào, can ra, thì Phúc nói mày biến khỏi mặt đất này đi cho tao nhờ. Ngày nào tao còn thấy mặt mày tao sẽ còn quậy phá. Mày là thằng đàn ông khốn nạn nhất mà tao từng gặp.
Tôi lặng lẽ bỏ đi. Dường như mọi thứ đã rơi vào ngõ cụt.
Tôi nói với Duyên, có lẽ chúng ta nên chia tay.
Duyên nói, không được, chúng ta yêu nhau không có gì sai. Tại sao vì điều đó mà anh bỏ em? Duyên quyết định đi gặp Phúc. Họ đã nói chuyện với nhau rất nhiều thì phải. Hôm sau, tôi nghe tin bàng hoàng, ba mẹ tôi trong bệnh viện, vì Phúc đã uống t.huốc n.gủ tự vẫn, may mà còn cứu được.
Như lúc này, tôi không biết phải giải thích làm sao với mọi người, làm sao cho Phúc hiểu, rằng tình yêu là định mệnh chứ không phải đó là điều tôi mong muốn. Tôi vẫn còn lý trí mà. Nhưng có vẻ như nói với Phúc lúc này quá khó khăn.
Gia đình tôi đã tan nát rồi. Tôi vừa buồn vừa rối. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Dấn sâu vào cuộc "yêu trong bóng tối”, tôi muốn được công khai Khi bát đầu tình yêu với Huy, tôi những tưởng mình chỉ cần yêu anh, được anh yêu và thứ danh phận hão huyền mà người đời vẫn nói sẽ chỉ là phù du. Nhưng càng dấn sâu vào tình yêu này, tôi càng muốn được bước ra ngoài sáng, đường hoàng đi bên anh chứ không phải lén lút một cách tội...