Người yêu tính toán quá chi ly
Số tiền không lớn nhưng nó thể hiện rằng anh chẳng ga lăng chút nào…
Ảnh minh họa
Em năm nay 21 tuổi, có yêu một anh hơn 1 tuổi. Hai gia đình cũng biết chuyện và rất ủng hộ tình yêu của bọn em. Cả hai đều học xong cao đẳng nhưng chưa xin được việc nên làm công nhân ở khu công nghiệp gần nhà. Chúng em dự định đến cuối năm sẽ tổ chức đám cưới.
Nhưng kể từ khi nhận lời yêu anh, hai người tìm hiểu nhau thì càng ngày em càng nhận thấy anh hờ hững. Cảm giác như anh yêu mà cứ gượng ép hay sao ý. Thế nên nhiều lúc em cảm thấy chơi vơi, mang tiếng có người yêu mà trong lòng vẫn cảm thấy cô đơn.
Đôi khi muốn thời gian trôi nhanh để đến cuối năm thì làm đám cưới, thế nhưng suy nghĩ thì lại thấy mông lung. Sợ cưới nhau rồi anh bỏ rơi, không thèm quan tâm đến em lại khiến em có cảm giác lo lắng.
Video đang HOT
Đang yêu mà nhiều lúc muốn rủ anh ấy đi chơi, hoặc đi đâu đó cùng vì có chút việc vậy mà anh cứ từ chối. Vài lần em đi mua sắm một ít đồ, gọi điện rủ anh đi cùng mà anh không đi. Giá anh ấy bận việc gì thì không nói, đằng này bận đi câu cá, hoặc đi chơi với bạn bè.
Có những lần đi chơi với nhau anh rất sợ phải thanh toán tiền. Em mua đồ gì thì toàn em tự trả tiền. Đến khi hai đứa ngồi uống nước, hoặc cốc sinh tố thì anh mới đứng dậy thanh toán. Nhưng hôm sau mà ngồi uống nước đâu đó thì anh lại không trả. Anh nói còn mỗi 200k để đổ xăng, đi đường, rồi kêu lần này em thanh toán coi như ‘cam pu chia’.
Lần gần đây nhất em gọi điện nhờ anh mua ga một giúp một ít hoa quả. Vậy mà về đến nhà anh đòi tiền, số tiền không lớn chỉ chưa đến 100 ngàn thôi nhưng nó thể hiện rằng anh chẳng ga lăng chút nào. Đã thế lại càu nhàu nói là lần sau đừng nhờ mua nữa, đang đi đường mà cứ gọi điện. Chuông kêu không nghe thì không đành mà nghe thì sợ đi đường không an toàn..v.v…
Yêu anh nhưng em lại đang cảm thấy chán nản, nhiều lúc khó chịu về thái độ coi thường người yêu của anh ý. Em định nói lời chia tay nhưng lại ngại vì hai đứa cùng quê nên hàng xóm cũng biết chuyện chúng em yêu nhau.
Giờ mà nói chia tay thì mọi người sẽ bàn tán, xì xào. Mà nhất là bố mẹ anh ấy cũng đã đồng ý, chuẩn bị để cuối năm làm đám cưới rồi. Nếu chia tay em không biết phải nói với hai bác ấy như thế nào nữa. Bố mẹ cũng muốn em lấy chồng gần nhà nên khi em nói muốn chia tay thì mẹ lại mắng chửi. Em phải làm sao đây, mọi người cho em một lời khuyên được không?
Theo Đất Việt
Mệt mỏi vì chồng phóng khoáng nuôi thêm em gái "sành điệu"
Nếu cuộc sống của cả hai vợ chồng tôi khá giả, có lẽ tôi sẽ không bao giờ phải bận tâm nhiều đến thế... Mọi lo lắng, tính toán chồng đều dồn cả lên vai tôi, mặc nhiên coi đó là chuyện của đàn bà trong khi bản thân lại luôn "vung tay quá trán" cho những khoản chi tiêu không cần thiết...
Tình yêu của tôi và anh đi qua những năm tháng sinh viên nhiều kỉ niệm. Anh hơn tôi 2 tuổi, với người yêu, anh là một người đàn ông dịu dàng và chu đáo. Với bố mẹ và anh chị em trong gia đình, anh luôn là một người con hiếu thảo, một người anh chu đáo, có trách nhiệm. Tôi phần nào cảm thấy an tâm và may mắn khi mình sở hữu được một người đàn ông nhiều ưu điểm đến thế!
Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông không mấy khá giả. Gia đình anh có 5 anh chị em. Trên anh có 2 người chị gái và một ông anh trai đã có gia đình, dưới anh là một cô em gái đang học năm cuối đại học. Hai chị gái chưa học hết cấp 3, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên chấp nhận ở nhà làm nông nghiệp, lấy chồng. Cũng vì sự hi sinh ấy của hai chị mà anh và anh trai mới có điều kiện đi học đại học, trở thành những người đàn ông có chút địa vị trong xã hội. Từ khi còn yêu nhau, tôi đã nhiều lần có dịp đến nhà anh chơi và thực tâm tôi luôn cảm thấy yêu quý những người thân của anh và coi đó như gia đình thứ hai của mình vậy.
Chúng tôi quyết định kết hôn khi tôi vừa tốt nghiệp đại học và xin được công việc kế toán cho một doanh nghiệp nhỏ, còn anh đang làm nhân viên kinh doanh cho một công ty nước ngoài. Dù phải đi thuê nhà nhưng với thu nhập gần hai chục triệu đồng mỗi tháng, cuộc sống của hai vợ chồng tôi không quá chật vật. Chúng tôi bàn với nhau về việc sẽ tích góp một khoản để mua một căn hộ chung cư giá rẻ, ổn định cuộc sống và chuẩn bị cho sự chào đời của những đứa trẻ đáng yêu ở một tương lai không xa.
Đều đều mỗi tháng, tôi đều gửi về biếu bố mẹ anh một khoản để các cụ đồng quà tấm bánh, chi dùng trong cuộc sống, một khoản để riêng để hai vợ chồng lo tiền nhà, tiền điện, tiền nước, còn một khoản dành để tiết kiệm cho căn nhà trong mơ. Thương con gái còn chật vật với cảnh thuê nhà, bố mẹ tôi chẳng bao giờ nhận bất cứ khoản tiền biếu xén nào của con rể. Không những vậy, tháng nào bố mẹ cũng gửi cho các con khi con gà, lúc chục cân gạo. Chuyến về quê nào bố mẹ tôi cũng bắt hai vợ chồng cũng khuân vác đủ thứ lên thành phố.
Với bố mẹ, chúng tôi có trách nhiệm đã đành nhưng ngay cả với anh chị chồng, em chồng của anh, vợ chồng tôi cũng phải gánh phần trách nhiệm thì đối với tôi đó là một sự bức bối. Mà tất cả sự bức bối ấy xuất phát từ sự quá chu đáo của chồng tôi. Bất cứ một dịp giỗ chạp, hội hè nào, anh cũng phải dự phần trong đó mà mỗi lần như vậy lại là một khoản đóng góp không hề nhỏ. Những dịp quan trọng, anh đích thân về tận nơi, những đám "lặt vặt" thì anh gửi tiền về đều đều. Trong khi đó, anh trai của anh ấy cũng đi làm trong một doanh nghiệp lớn, đã có nhà cửa ổn định thì luôn tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm. Đã rất nhiều lần tôi góp ý với chồng, rằng cuộc sống của hai vợ chồng còn nhiều khó khăn, anh nên có sự cân nhắc, những công việc quan trọng thì mình làm còn những dịp không quan trọng có thể bỏ qua được thì nên bỏ qua. Nhưng lần nào cũng thế, hễ vợ góp ý thì anh tỏ ra khó chịu, cho rằng tôi ích kỉ, chỉ nghĩ đến bản thân... Không muốn tình cảm vợ chồng căng thẳng vì "đồng tiền bát gạo" nên tôi cũng "ngậm bồ hòn làm ngọt" những mong chồng sẽ dần dần thay đổi.
Nhưng mọi chuyện càng thêm căng thẳng khi tôi biết anh thường xuyên giấu diếm tôi cho tiền cô em gái, mặc dù hàng tháng trong khoản chi tiêu của hai vợ chồng đã dành riêng một khoản lo cho em học hành. Trong khi cả hai vợ chồng tôi mới dám thuê một căn phòng trọ be bé tận mãi ngoại thành để tiết kiệm chi phí thì em gái anh một mình ở một căn phòng trọ giữa thủ đô với cái giá đắt đỏ. Bảo em rủ thêm bạn ở chung cho tiết kiệm thì nó ngang nhiên trả lời: "Em không thích chung đụng phức tạp". Đều đều hàng tháng, cô em hết nhắn tin, gọi điện "đẽo" anh trai lại chuyển sang chị dâu. Tiền chưa làm ra nhưng nó tiêu xài hoang phí như con nhà đại gia. Tôi không muốn can thiệp sâu vào chuyện anh em anh, sợ mang tiếng chị dâu - em chồng nhưng dường như anh không hiểu cho những lo lắng của tôi. Anh cho rằng tôi "khác máu tanh lòng" nên chi li, tính toán. Đã từ lâu, mỗi tháng anh chỉ đưa cho tôi đúng khoản lương còn thu nhập ngoài tuyệt nhiên anh không đả động tới.
Rồi chúng tôi có con đầu lòng, gia đình ba người xoay sở trong căn phòng trọ chật hẹp. Cứ dăm ba tháng chúng tôi lại chuyển nhà một lần vì không chịu nổi cơn bão giá. "Thời buổi suy thoái kinh tế, tiền bạc mất giá, nếu không cố gắng sớm mua được một căn hộ thì cả đời hai vợ chồng mãi sống cảnh thuê nhà như thế này", đã nhiều lần tôi nói với anh điều đó nhưng lúc nào anh cũng gạt đi: "Ăn hết nhiều chứ ở hết bao nhiêu"... Mỗi lần như thế, hai vợ chồng lại "nặng mặt" với nhau tới mấy ngày.
Thoải mái, hào phóng với anh chị em của mình nhưng với vợ, anh luôn khắt khe kĩ lưỡng. Vừa lĩnh lương, muốn mua cho mình một bộ quần áo "ra tấm ra món" tôi cũng phải giấu diếm chồng, sợ anh biết được lại kêu tôi xa xỉ, hoang phí. Có lần, có chị bạn rủ đi mua hàng sale off của một hãng thời trang mà về nhà, khi nhìn thấy giá chồng cũng giãy nảy lên kêu tôi không biết tiết kiệm, rồi khi hết tiền lại kêu ca, oán thán. Khi còn "vợ chồng son", dù có phần eo hẹp nhưng cuộc sống với sự chi tiêu hàng ngày của tôi cũng không đến nỗi quá khó khăn. Nhưng từ khi có thêm con nhỏ, tôi chật vật xoay tròn trong những khoản chi tiêu hàng ngày với số tiền ít ỏi mà anh đưa. Chỉ riêng tiền mua sữa, mua bỉm, mua quần áo, tã lót cho con đã ngốn hết một khoản bằng cả hai vợ chồng chi tiêu trước đây. Có lúc bí bách, tôi đã phải đi vay tiền đồng nghiệp. Hễ có bất cứ điều gì kêu ca, phàn nàn, anh lại gạt đi, coi đó là "chuyện của đàn bà". Nhiều lúc tôi có cảm giác hai vợ chồng giống như hai người dưng trong chính căn nhà của mình...
Mỗi khi muốn giúp đỡ các chị gái, em gái, anh lại ca lại một bài ca quen thuộc: Nếu không vì sự hi sinh của các chị, chắc gì chồng em đã có được như ngày hôm nay. Tôi không cho rằng chồng sai nhưng nếu anh cứ sống vì gia đình anh mà thờ ơ với mẹ con tôi, với gia đình nhỏ của anh như vậy, tôi thật sự cảm thấy không thể chịu đựng nổi. Đành rằng nếu vợ chồng tôi khá giả, tôi cũng không đến nỗi mang tiếng là một người tính toán như vậy nhưng cuộc sống của hai vợ chồng quá khó khăn, còn anh lại luôn dồn gánh nặng trách nhiệm ấy lên vai tôi, như thể đó là cuộc sống của chỉ riêng tôi vậy? Tôi phải làm sao để chồng có thể hiểu và chia sẻ với tôi?
Theo Emdep
Bí mật đau đớn đằng sau sự chi ly, tiết kiệm của chồng Anh không muốn tôi chi tiêu thiếu kiểm soát, chấp nhận để tôi oán trách vì mong muốn tiết kiệm, chắt cóp được chút nào hay chút ấy lo cho mẹ con tôi sau này. Tim tôi như chết lặng khi nghe từng lời anh nói. Hóa ra tôi chỉ là kẻ vô tâm, chồng tôi mang bạo bệnh gần 3 năm trời...