Người yêu thú nhận đã mất trinh
Thà một lân tôi còn tin nhưng đây là hai lân cô ây làm chuyên ây với người con trai trước, còn nói là do hoàn cảnh ép, với bị ép, như tai nạn.
Khi nói chuyên ây ra hêt cô ây khóc rôi không xin tôi tha thứ… Ảnh minh họa: Internet.
Quen nhau hôi còn học câp III nhưng chỉ là xã giao. Giờ tôi bước vào Đại học năm 2, cô ây vào Đại Học năm nhất. Hai hai cùng đên một thành phô mới, nơi học mới, bước vào cuôc sông mới… tình cờ chúng tôi gặp lại nhau. Lúc đâu chỉ là bạn đông hương cùng quê, rôi rất nhanh chóng chúng tôi tiên đên tình yêu, và đi sâu hơn nữa, chúng tôi đã quan hê với nhau một hai lân, còn ngủ cùng nhau nhiêu lân. Chúng tôi ở bên nhau nhiêu, vì cả hai đều là sinh viên, lại ở một mình một phòng trọ, nên cô ây thường xuyên bên cạnh tôi.
Trước đây tôi cũng từng yêu, nhưng đây là lần đầu tiên bên nhau với một người con gái nhiêu như vây, mà cái gì lân đâu tiên cũng ân tượng và khó phai lắm phải không? Tôi cảm thây hạnh phúc, vui vẻ khi ở bên cô ây, và tôi biêt cô ây cũng vây. Chúng tôi sông vui vẻ, nhiêu lúc giân hờn vu vơ, nhưng rôi cũng qua. Hơn nữa, vì thời gian bên nhau nhiêu nên chúng tôi đã tiên xa hơn chuyên tình yêu, đã cùng làm chuyên ây với tôi như là một cảm giác mới lạ, hạnh phúc. Nhưng khi giân nhau dù nhỏ thôi cô ây cũng muôn chia tay tôi. Cô ấy luôn nói: “Em không tôt, không xứng với anh”. Thường tôi chẳng nghĩ gì đến câu nói ấy.
Rôi một hôm, cô ây đã thú nhân với tôi rằng: “Em không còn trong trắng nữa, em đã trải qua chuyên ây với một người con trai nhưng không phải là người yêu, không phải tự nguyên. Là vì bị ép, như một tai nạn vây, nhưng lại hai lân không phải một lân.”
Khi đó tôi không biêt nói gì, không nghĩ được gì cả! Thà một lân tôi còn tin nhưng đây là hai lân cô ây làm chuyên ây với người con trai trước, còn nói là do hoàn cảnh ép, với bị ép, như tai nạn. Tôi thì có biêt cô ây ít nhiêu và người yêu trước của cô ây tôi cũng biết.
Tôi không biêt nên làm thê nào cả các bạn à… Khi nói chuyên ây ra hêt cô ây khóc rôi không xin tôi tha thứ, cô ây còn nói: “Em sẽ xa anh, nêu anh cho em thời gian hai tháng xa anh, đê em giải quyêt cho xong xuôi chuyên cũ, vì chuyên đó chỉ mới xảy ra cách đây năm tháng.”
Cho tôi một lời khuyên, một lời khuyên chân thành, cho tôi một cách suy nghĩ nên thê nào là đúng nhất được không? Đê tôi thoải mái trong đâu, trong tim, khi tôi ở bên cô ây.
Tôi không biêt tâm sự cùng ai, chỉ biêt nói lên đây lây lời khuyên từ người xa lạ sẽ tôt hơn khi nói với bạn thân hay ai đó thân quen. Tôi không biết nói sao cả. Ai đó cho tôi câu nói, làm tôi thoát khỏi cảnh này không? Đâu óc tôi mêt mỏi lắm!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lần cuối cùng em muốn nói "Em yêu anh!"
"Mỗi ngày em sẽ viết một ít về anh để vơi đi nỗi nhớ anh nhé!". Em định lòng là thế, nhưng sao nhiều mâu thuẫn thế này... Có lẽ em không đủ kiên nhẫn để làm như vậy nữa...
Em đã cố gắng tìm cảm giác ở những người con trai khác bằng cách đồng ý những buổi hẹn hò với họ, nhưng thật vô vị và nhạt nhẽo... Những người con trai ấy đến với em, em thấy họ khác anh quá. Bên họ, em chỉ biết lặng im, em không có hứng nói chuyện hay em không cảm nhận được những câu chuyện của họ nhỉ...?! Hình như họ muốn em hiểu họ hơn là họ cần hiểu em, họ luyên thuyên nói mà chẳng cần biết em nghĩ gì, em cảm nhận ra sao... họ kể chuyện mà không cần nhìn vào mắt em xem em có tin không, có thấy vui không... Dường như họ chỉ muốn chứng minh mình là một người thú vị trước mặt em mà thôi, những lần đi chơi cùng họ, em mới thấy nhớ anh vô cùng...
Anh trầm ngâm, suy tư..., anh lắng nghe và anh còn thấu hiểu em nữa... Yêu lắm cái cách anh nhìn xa xăm và bảo với em rằng anh phải lo nhiều thứ..., nhìn anh như một ông cụ non vậy!
Những ngày không có anh là những ngày em gồng mình lên để đối mặt với nỗi nhớ và sự thiếu vắng anh. Là những ngày em tự lấy tay đánh vào đầu mình rất đau để nhắc nhở rằng em không thể nào yếu đuối như thế khi nghĩ về một người không thuộc về mình...
Em....
Video đang HOT
Em yêu anh trong từng giấc mơ, từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim mỏng manh, bé nhỏ...
Em yêu anh ngây ngất, mãnh liệt, yêu nồng nàn và đắm say...
Em nhớ anh quay quắt trong từng ngõ ngách trái tim em, em nhớ anh cuồng dại trong sâu thẳm những góc khuất tâm hồn, trong những miền kí ức miên man, trải dài...
Tình cảm của em cứ ngày một dâng cao, cuộn trào như những đợt sóng không ngớt kia... cứ muốn ôm mãi bờ vào lòng mình...
Và em chỉ muốn hét thật to với anh rằng: "em yêu anh", cho bõ những ngày nhớ thương, những ngày mong chờ, những ngày kìm nén cảm xúc, những ngày em muốn điên lên khi ghen bóng ghen gió với bóng hình của ai kia, những ngày em quằn quại với nỗi nhớ và yêu anh.
Với em, từ "yêu" nó thiêng liêng và sâu sắc đến nhường nào... Em nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ để nó dễ dàng thốt ra như thế. Vậy mà em lại phá lệ khi nói về anh..., lần đầu tiên trong đời em nói đến từ "yêu" như thế!
Anh! Anh cho em bao ấm áp, dịu dàng, cho em bao ngọt ngào, thương mến. Nhưng... Anh, anh cũng cho em biết bao đau khổ và xót xa, dằn vặt và cay đắng...
Em giận mình vì không thể chôn giấu bóng hình anh trong sâu thẳm trái tim yếu đuối và nhiều thương tổn của mình. Anh, anh ác lắm. Anh không chỉ cướp mất lí trí của nó, mà anh còn làm nó đau đớn và mỏi mòn biết bao khi ngày nào nó cũng cố tìm kiếm bóng hình anh trong những hy vọng ảo tưởng xa xôi.
Anh, anh vô tâm và lạnh lùng lắm, anh biết nó thổn thức vì anh, mà lại nhẫn tâm bỏ mặc nó những lúc nó mệt mỏi và cô đơn nhất....
Anh đến rồi đi, thoảng nhẹ như cơn gió....
Muôn ngàn mâu thuẫn trong em khi nỗi nhớ và tình yêu trỗi dậy...
Em gặm nhấm nỗi cô đơn trong căn phòng bé nhỏ và ngột ngạt...
Nhưng cũng không ngột ngạt bằng nỗi nhớ anh da diết từng ngày dài đang cuộn trào thành những con sóng dữ trong lòng em....
Em trải lòng với những lời nói vô nghĩa một mình...
Em biết không thể cứu vãn được gì nữa rồi... chúng mình không thuộc về nhau, đã hơn một lần em từng nói với anh như thế...
Anh từng nói, anh có nhiều nỗi lo đến nhường nào...
Và hình như, trong đó không có em...
Em đau lắm, nhói lòng lắm khi anh nhắc về cô gái ấy trước mặt em, khi ánh mắt anh trìu mến dành cho ai đó và khi nghĩ anh đã thuộc về ai kia mà không phải là em...
Những hạt buồn trên mắt em lại vương dài mỗi lần em nghĩ về tương lai..., em sẽ không còn được thấy nụ cười hiền trên môi mỗi khi em giận dỗi, mỗi khi em muốn được anh chiều chuộng, quan tâm...
Xin anh trả lại em những ngày bình yên không nỗi nhớ.... (Ảnh minh họa)
Có lẽ em cần quên anh đi và kiếm một ai đó yêu em nhiều hơn em yêu họ, cũng giống như em yêu anh bây giờ vậy. Nói là nói thế, nhưng để làm được chắc em cần một khoảng thời gian dài để vực mình dậy sau những thương tổn của sự yếu đuối này. Em cần thời gian dài để những nỗi nhớ dịu đi, không còn là những con sóng ào ạt xô bờ kia nữa, và em cần những khoảng lặng dài thật dài để đẩy hình ảnh anh ra khỏi đầu em.
Anh từng yêu cô ấy, vậy chắc anh đã thấu hiểu nỗi cơ đơn khi xa nhau là như thế nào, anh cũng thấu hiểu cảm giác trống vắng và buồn lặng là như thế nào phải không anh? Nhưng chắc anh không thể cảm nhận được một trái tim yêu mệt mỏi và ngột ngạt thế nào khi phải thiếu oxy để nuôi nó, mà cái khí oxy ấy không ai khác chính là anh. Anh không hiểu được trái tim yêu ấy phải đau buồn đến thế nào khi phải sống trong những mâu thuẫn, dằn vặt của chính mình... bởi lẽ nó không được phép yêu bây giờ, em không được phép, nhưng em vẫn cứ nuông chiều trái tim mình bằng cách để anh thật gần, thật gần, để giờ đây em yêu, và em muốn thoát ra nó thật là khổ sở anh à!
Mình có một khoảng cách xa xôi quá, không phải là khoảng cách địa lí, mà là khoảng cách trong chính lòng của mình. Anh từng nói với ai đó, em là người tốt nhưng không phải là mẫu người của anh. Em khóc vì thấy thương mình quá, ai bảo đã để anh mặc nhiên bước vào lòng mình mà không một chút đề phòng rằng có ngày anh sẽ làm em yêu... Và giờ đây, khi nghe những lời nói ấy, tim em như muốn vỡ tan...
Em đau lắm, buồn lắm... Và đó là cái giá mà em phải trả cho việc mình nuông chiều tình cảm của mình, bỏ mặc lí trí phải chạy theo sau kêu gào nhắc nhở và ngăn cản...
Một cô gái ngốc nghếch, vụng về và trẻ con như em, chỉ biết yêu anh trong tiềm thức và ngụy tạo một cái vỏ bọc mạnh mẽ để tỏ ra không cần sự quan tâm của anh, để không muốn anh đến gần và thấy từng vết nứt trong trái tim mong manh kia...
Em không muốn mình thật đáng thương trong mắt anh, em không muốn anh thương hại...
Nhưng em cần anh biết bao...
Em muốn bàn tay ấy trao cho em sự ấm áp biết bao...
Em muốn bờ vai ấy thuộc về em biết bao...
Và em muốn ánh mắt ấy dành yêu thương cho em biết bao...
Em cho đi hết tất cả cảm xúc của mình về anh, không mảy may một đòi hỏi, suy tính... Không cần biết anh có yêu lại hay không, không cần biết anh sẽ xem thường em đến thế nào nếu anh biết được tình cảm này...
Nhưng... em mệt mỏi lắm rồi, em không muốn làm cô gái ngốc khi giữ mãi tình cảm này mà chạy theo anh nữa...
Tương lai của em còn dài, tại sao em cứ phải làm khổ mình trong một tình cảm không lối thoát, mà ở đó em không hề nhận được sự tôn trọng, sẻ chia và yêu thương...?! Những ngày qua không anh, là những ngày em đã phải học cách sống mạnh mẽ và lạc quan thế nào... mặc dù rất khó khăn!
Tình yêu của em, hãy cứ ngủ yên mãi trong lòng em nhé....
Xin anh hãy buông em ra trong từng giấc mơ, xin anh trả lại nhịp đập bình thường cho trái tim bé nhỏ này...
Xin anh trả lại em những ngày bình yên không nỗi nhớ....
Xin anh hãy là cơn gió lướt mau qua đời em...
Xin anh, hãy để tình yêu của em ở lại theo cái ngày xưa ấy....
Và lần cuối cùng em muốn nói: Em yêu anh!
Sẽ là lần cuối em như thế, em yếu đuối như thế, và em viết về anh như thế...
Bởi vì...
Em đã chịu đựng những chuyện không vui trong cuộc sống như thế đủ rồi...
Em xứng đáng được yêu thương, được quan tâm và chiều chuộng....
Em xứng đáng có những điều tốt đẹp nhất trên đời này...
Em sẽ bước tiếp, và sẽ tìm lấy hạnh phúc cho riêng mình...!
Nhất định em sẽ làm được!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đừng từ chối tình cảm của mình nhé! Hà ơi có biết rằng N. đang rất buồn không? Chẳng có ai để chia sẻ và bày tỏ những lời N. đang chất chứa ở trong lòng lúc này. Tối hôm qua cái gì N. đã nói hết những gì N. cần nói với Hà và làm những cái gì cần làm rồi. N. cũng biết rằng lúc này Hà cũng đang...