Người yêu muốn thử xem tôi còn trinh trắng hay không
Tôi hoang mang quá. Tôi không sợ kết quả vì thật sự vẫn còn trong trắng. Nhưng liệu tình yêu có phải thử trước rồi mới dám đặt niềm tin vào nhau hay không?
Tôi sống ở một huyện ngoại thành TP HCM. Cách đây hai năm, tôi yêu một người con trai. Có lẽ ở tuổ.i mới lớn, tôi chỉ yêu bằng mắt bằng tai chứ không yêu bằng con tim thật sự. Lúc đó, đơn giản có thể tôi chỉ yêu màu áo của anh ấy (anh ấy công tác tại một đơn vị trong lực lượng vũ trang). Tình yêu lúc đấy dành cho nhau chỉ là những cái nắm tay mắc cỡ, những lần đi chơi rụt rè, những món quà nho nhỏ, những câu chúc ngủ ngon, chúc ngày mới tốt lành… và đơn giản chỉ là nắm tay nhau đi dạo trong công viên trong những lần hẹn hò đi chơi. Tình yêu của chúng tôi lúc đó thật trong sáng, thánh thiện. Chúng tôi yêu nhau, bên nhau như thế được gần nửa năm. Rồi người yêu tôi đi học ở Long Thành, Đồng Nai. Xa mặt cách lòng, những cuộc gọi, tin nhắn dành cho nhau, sự quan tâm đến nhau rồi cũng nhạt dần theo thời gian…
Tôi là giáo viên mầm non, suốt ngày bận bịu với lũ trẻ rồi quán xuyến việc gia đình nên không có thời gian đi thăm anh ấy. Một thời gian sau, qua một người bạn chung của hai đứa, tôi biết anh ấy đã có người yêu khác, học cùng trường, xinh hơn tôi và không quê mùa như tôi. Thời gian đó tôi đau khổ lắm. Tình yêu đầu đời của người con gái đã bị người ta vứt bỏ một cách chóng vánh như thế. Nhưng tôi không hận anh, ít nhất anh không phải là loại đàn ông chỉ đến với con gái vì ham muốn xác thịt, tôi vẫn còn trinh nguyên.
Thấy tôi buồn rầu thui thủi, cô hàng xóm chủ động bắt chuyện và hỏi han. Nghe tôi tâm sự, cô vỗ về an ủi và bảo: “Trên đời này thiếu gì con trai tốt, như thằng con cô đây này. Nó đang học trên Sài Gòn, chưa có người yêu, để cô làm mai cho”. Lúc đấy, tôi chỉ cười buồn, dạ vâng cho qua chuyện. Tôi biết anh hàng xóm đấy chứ, trước kia học cùng trường cấp 3 với tôi, anh ấy là thành viên đội tuyển bóng chuyền của trường, không là ngôi sao nhưng cũng khá nổi bật. Chắc anh ấy chẳng nhớ tôi là ai đâu.
Vài tuần sau đó, vô tình khi lướt Facebook, tôi gặp nick của anh ấy khi anh ấy comment với một người bạn của tôi. Vừa nhìn thấy tên Facebook và hình đại diện là tôi nhận ra ngay. Tôi kết bạn và anh ấy đồng ý ngay (chắc do thấy tôi cùng quê quán và cùng trường trung học). Tuyệt nhiên, tôi chưa bao giờ nói chuyện với anh ấy cả, tôi chỉ âm thầm quan sát. Mỗi ngày, tôi có sở thích mới là xem hôm ấy tâm trạng anh ra sao, vui hay buồn, trong chuyện học hành có gì khó khăn hay không. Tôi vui mừng nhận ra rằng qua cách nói chuyện của bạn bè đối với anh, anh là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm, hiếu thảo với ba mẹ và họ hàng, chịu thương chịu khó… Không biết từ bao giờ, tôi cảm mến anh mất rồi.
Video đang HOT
Tôi chưa bao giờ dám nói chuyện hay tiếp xúc với anh. Ngoài giờ trông trẻ và làm việc nhà, lúc rảnh rỗi tôi không đi đâu chơi cả, chỉ hay sang nhà mẹ anh để phụ việc, thăm nom. Anh là con trai lớn, gia đình còn có một đứa em trai nhỏ ở nhà đang học cấp hai, Ba mẹ anh đi làm quần quật suốt ngày, ít có thời gian. Mẹ anh thấy tôi hiền, hay mắc cỡ, lại là cô giáo mầm non nên thương lắm, bảo sẽ mai mối cho tôi. Ba của anh cũng rất mực quý mến tôi, như thế là tôi đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Trước Tết năm nay, khi nghỉ phép về nhà, anh nghe ba mẹ kể về tôi, anh bắt đầu nhắn tin qua Facebook nói chuyện. Tôi rất ngạc nhiên và vui sướng khi anh ngỏ lời muốn tôi là bạn gái anh ấy. Chúng tôi nói chuyện qua lại với nhau được vài tuần. Hôm mùng 4 Tết, anh chính thức sang nhà, chở tôi đi đến nhà họ hàng anh ấy để dự tân gia và cũng để giới thiệu với cô bác họ hàng.
Điều làm tôi bất ngờ hơn nữa là trên đường về, anh nói anh biết tôi khá rõ. Anh cũng biết tôi có quen người yêu cũ nửa năm và anh ấy muốn biết là tôi đã trao “cái nghìn vàng” cho người ấy chưa. Thoáng chút ngại ngùng, tôi cũng trả lời thẳng câu hỏi của anh ấy là chưa. Anh ấy ngỏ lời muốn thử xem tôi thật sự còn trong trắng hay không. Anh ấy giải thích rằng anh ấy không phải là loại người chỉ yêu qua đường, anh ấy muốn vợ mình phải là một người trong trắng, và rằng anh ấy không muốn “hốt vỏ” của người khác.
Tôi hoang mang quá. Nếu anh ấy muốn thử, tôi sẵn sàng chấp nhận, vì tôi thật sự vẫn còn trong trắng. Nhưng liệu tình yêu có phải thử trước rồi mới dám đặt niềm tin vào nhau hay không? Tôi mong nhận được lời khuyên của mọi người. Hiện tại, tôi đang rất hoang mang. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Mất bạn trai vì không còn sự trinh trắng
Cách đây 30 phút anh còn thề non hẹn biển mà giờ nhất định chia tay vì lý do không thể chấp nhận quá khứ của tôi.
ảnh minh họa
Tôi và anh quen nhau trong một lần tình cờ lang thang Facebook. Anh là kỹ sư trẻ đầy nhiệt huyết, tôi là cô sinh viên năm cuối của một trường tư thục. Khi phát hiện chúng tôi từng học chung một trường cấp 3, anh học trên 2 lớp, tôi cảm thấy mối duyên này như đã định sẵn. Lần đầu gặp nhau, chúng tôi hẹn tại một quán cà phê quen thuộc, cách nói chuyện thông minh, dí dỏm của anh đã thu hút tôi. Sau đó, anh phải đi công tác theo dự án của công ty, chúng tôi không liên lạc gần một tháng. Khi trở về, anh chủ động gọi điện cho tôi và hẹn gặp.
Rồi tôi đem lòng yêu anh, chủ động tỏ tình vì không muốn đán.h mất cơ hội, tôi không quan trọng ai là người ngỏ lời yêu trước. Anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, tôi rất yêu quý mọi người bên ấy, nhất là gia đình anh trai thứ ba của anh.
Kết thúc dự án, anh được nghỉ phép 2 tháng, những tưởng đây sẽ là khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc của 2 đứa trước khi bắt đầu dự án mới nhưng sóng gió lại bắt đầu. Sau khi chúng tôi dùng bữa với gia đình, anh đã đề nghị tôi đi du lịch một chuyến. Tôi đang học năm cuối nên muốn tập trung vào việc học, hơn nữa ba mẹ rất khó tính, anh cũng chưa qua ra mắt nhà tôi lần nào nên việc này là không thể. Tôi khéo léo từ chối và đề nghị đến một nơi gần hơn, điểm du lịch này nằm trong thành phố.
Sau khi nghe tôi nói, anh đột nhiên nổi giận đùng đùng, bảo tôi chắc là từng đi đến đó với người yêu cũ nên giờ mới rủ anh. Tôi đã giải thích nhưng anh không nghe. Tối hôm đó sau khi về nhà, anh nhắn tin đòi chia tay vì lý do tôi không thực sự yêu anh. Tôi hoảng loạn và khóc như mưa. Hôm sau gọi điện, nhắn tin cả ngày anh không thèm đếm xỉa.
Tôi quyết định qua nhà gặp anh nói chuyện rõ ràng. Sau những giây phút phân trần chúng tôi đã hoà giải nhưng anh bất ngờ hỏi tôi một câu: "Em có còn con gái không?" Tôi không còn, đã định sẽ thẳng thắn nói với anh tất cả nhưng nhiều chuyện xảy ra nên chưa có cơ hội mở lời, giờ anh chủ động hỏi nên tôi cũng thừa nhận, mong rằng sự chân thành của mình sẽ cảm hoá được trái tim anh vì tôi biết anh là một người khá gia trưởng.
Tôi kể lại tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ, về những tổn thương, mất mát khi quá tin tưởng và trao thân cho người đó, về những nỗi ám ảnh và sự dày vò đã phải chịu đựng trong một thời gian dài. Anh cảm thông, ôm tôi vào lòng và nói giờ lại thương tôi nhiều hơn, tôi thấy thực sự hạnh phúc, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Tôi yêu anh quá nhiều. Tưởng chừng sóng gió đã qua, nhưng chuyện chỉ mới bắt đầu.
Anh đã thử tôi. Khi hôn nhau, anh cố gắng tiếp xúc với cơ thể tôi, tôi cảm thấy hoảng sợ, đẩy anh ra và nói đã phạm sai lầm một lần, không thể để điều đó lặp lại, sẽ chỉ trao cho người chồng sau này thôi. Anh xin lỗi, nhưng một lần, hai lần, rồi ba lần, anh tiếp tục làm như vậy. Tôi nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi và bật khóc anh mới thôi, anh bảo chỉ muốn thử thôi. Tôi cố gắng cho qua vì nghĩ cũng do mình không tốt.
Chiều hôm đó, anh bảo tôi qua nhà anh nấu bữa tối. Anh đón tôi lúc 5h, vào siêu thị mua đồ và qua nhà anh. Tôi tất bật chuẩn bị bữa tối, anh đứng phụ một bên, cảm giác như một gia đình nhỏ ấm cúng. Tôi cảm thấy hạnh phúc, tài nấu ăn của mình không giỏi, chỉ mới học nấu từ khi quen anh. Tối đó có cả anh chị anh nên tôi rất hồi hộp, chị dâu anh đã trò chuyện và chỉ dạy tôi rất nhiều.
Tôi quý chị. Bữa tối diễn ra vui vẻ rồi anh đưa tôi về. Trời mưa to nên chúng tôi tìm chỗ trú mưa, anh lại chủ động đưa tôi vào khách sạn. Tôi không muốn nhưng vẫn phải vào theo vì mưa to quá. Chúng tôi thuê một phòng, sợ sẽ xảy ra chuyện gì nên tôi chỉ ngồi nói chuyện với anh. Anh kéo tôi vào giường, đòi hỏi chuyện ấy, tôi một mực từ chối. Anh nói bao nhiêu lời yêu thương, ngọt ngào, hứa cả đời này chỉ yêu và lấy một mình tôi cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tôi vẫn từ chối, đòi về vì khuya rồi, không muốn ở trong căn phòng đó nữa.
Anh đưa tôi về khi trời đang mưa nhưng chỉ lo anh bị ướt, bị lạnh mà không hỏi tôi có sao không. Về đến nhà, lại một lần nữa anh nhắn tin chia tay vì lý do không thể chấp nhận được quá khứ của tôi. Tôi ngây người ra, cách đây 30 phút anh còn thề non hẹn biển mà giờ lại nhất định chia tay. Tôi quá thất vọng nên đồng ý mặc dù còn yêu anh rất nhiều. Anh hai lần đưa tôi lên mây rồi đột ngột đạp tôi xuống vực. Hiện giờ tôi cảm thấy rất hoang mang, không lẽ tình cảm chân thành không đáng giá bằng cái màng trinh mỏng manh đó sao?
Theo VNE
Chia tay... vì em đã không còn trinh trắng Sau cao trào của cuộc hòa hợp thân xác, tôi nhanh chóng tụt hết hưng phấn khi thấy Tuyết không còn cái ngàn vàng của người con gái. Hai mươi tuổ.i, tuyết thực sự rất xinh đẹp. Ở con người em toát lên vẻ đẹp mặn mà chín chắn của một người con gái miền Trung, cùng với cái tính lí lắc lúc...