Người yêu mới của em là Cô Đơn…
Em giờ mạnh mẽ hơn rất nhiều, tự lập, chính chắn, biết tự chăm sóc cho bản thân và đã quen với một người yêu mới, đó chính là: Cô Đơn…
Mùa đông năm ấy, giữa chốn phồn hoa đông đúc của Sài thành thì anh đã vô tình gặp em – một con người thích làm người khác vui nhưng chẳng quan tâm tới thứ gì ngoài công việc. Anh nhìn em, ánh mắt đan xen giữa bất ngờ và một chút gì đó gọi là “thiện cảm” dành cho em, vậy mà em lạnh nhạt bỏ qua… Và rồi, anh lao vào tìm hiểu em, nhưng thật sự từ bề ngoài đến tâm hồn em trống rỗng, chả có gì đặc sắc để người ta phải lưu tâm chú ý đến.
Anh đã theo dõi em trong im lặng và biết được em đã trải qua một mối tình đầy thăng trầm, một mối tình có tất cả các xúc cảm của tình yêu chân thật rồi cũng biết được em đã đa.u đớ.n đi qua chặng đường bi kịch đó như thế nào… Anh biết em buồn, anh biết em đau, anh muốn tiếp cận em, em thẳng thừng từ chối. Mỗi lần hồi tưởng về cuộc tình đã qua, em như ngã quỵ và anh – là người đã bên cạnh em, vỗ vễ em mỗi khi yếu lòng. Và em, cũng từ từ nguôi ngoai đi đau thương trong tim mà chấp nhận lời yêu của anh. Cuộc tình của chúng ta bắt đầu từ đây!
Chúng ta yêu nhau từ đầu đông, cái mùa mà sự đâ.m chồi nảy lộc còn e ấp ngủ say nhưng ta lại nồng cháy yêu nhau, xây dựng nên những kỉ niệm mà bất cứ một cặp đôi nào cũng thường hay làm. Anh trẻ con lắm, em lúc nào cũng phải người lớn mà quản thúc anh. Em hỏi tại sao anh lại luôn như vậy, con nít không chừa cả phần em thì anh bảo rằng: “Anh muốn em yêu anh như thế!”. Ừ thì em cảm động, được nghe người mình yêu nói lời đường mật với mình thì sao lại không thích chứ.
Ta cùng nhau trải qua biết bao nhiêu khó khăn, ngọt bùi đắng cay có đủ nhưng anh lại biết cách làm em không nhớ về kí ức của quá khứ nữa. Anh chu đáo lắm, em thích gì, em muốn gì, anh đều tìm cách đạt được cho em. Anh hài hước nữa, công việc làm em buồn, anh pha trò cho em cười, em cười phá lên như trẻ con mới được cho quà thì anh cũng cười rồi nhìn em bảo: “Anh chỉ thích nụ cười hiện diện trên gương mặt em thôi!”. Em ghi nhớ, rồi bộ não tự động cập nhật từ ngay sau khi anh nói, em lúc nào cũng cười, nụ cười rất chân thật, nụ cười luôn biểu hiện niềm vui không chất chứa nỗi buồn.
Anh như cơn gió nóng mùa hạ, thổi thoang thoảng vào lòng em, chữa lành đi những vết thương mà thời gian không thể xóa nhòa. Anh nói anh yêu mọi thứ thuộc về em, anh nói anh sẽ cố gắng làm việc, tạo dựng cho em một cuộc sống sung túc nhất có thể để em không phải thiếu thốn, anh nói anh sẽ cùng em bước tiếp con đường còn lại, sẽ cùng em chia sẻ những khó khăn gian khổ, còn niềm vui thì em cứ lấy hết phần anh, chỉ cần em vui thì anh mãn nguyện rồi!
Video đang HOT
Nhưng anh à, giờ đây em đang co ro góc phòng, nhớ lại từng khoảnh khắc ngập tràn hạnh phúc của chúng ta đấy, anh có biết không? Em nhớ và sẽ không thể quên những kỉ niệm đẹp mà em với anh đã có trước khi chia tay…
Ngày đó, em đang quằn quại trong nước mắt vì đã thất bại để giành giải trong một cuộc thi thành phố, anh thấy, anh im lặng, anh đến bên em, anh ôm em, em ôm anh, em khóc ướt bờ vai anh, em thất vọng… Anh nhẹ nhàng nói: “Cô gái mạnh mẽ của anh, thất bại hôm nay là để thành công ngày mai, em đừng buồn, anh sẽ luôn luôn bên cạnh động viên và ủng hộ em, cười đi nào cô bé!”. Em hết buồn, em biết anh đã hoàn toàn chiếm được trái tim em lúc đó.
Em yêu anh, yêu còn hơn bản thân mình, em tin, tin rằng anh sẽ là người cuối cùng bước qua đời em! Nhưng mà, giữa bao nhiêu bộn bề của cuộc sống thì anh cũng có lúc muộn phiền, em an ủi, em bên cạnh anh như lúc anh bên cạnh em, nhưng anh, anh đã buông lời cay nghiệt: “Chia tay thôi”. Em chế.t điếng, em có thể nghe thây rất rõ những tiếng vỡ nát của trái tim em, em ước rằng anh có thể nghe thấy… Em níu kéo, ra sức níu kéo nhưng không thành. Em vẫn còn công việc của em, em phải hoàn thành chúng nên em đã tạm bỏ anh sang một bên để tập trung.
Em tự hứa với mình rằng em sẽ cầm kết quả công việc trên tay để khoe với anh, để anh xoa đầu bảo: “Em giỏi lắm” và 2 chúng ta có thể như ban đầu… Nhưng em đâu biết được cuộc đời lắm đắng cay, ngày em hoàn thành xong công việc của mình thì cũng là ngày anh yêu một cô gái khác, em cười, đúng, em cười bản thân em, em đã quá si tình và tin rằng anh còn yêu em. Em viện đủ mọi lí do để đán.h lừa trái tim em, em lừa nó rằng anh đang bận nên không quay về chơi với mi được thôi! Em đã tự mình cái quyền hi vọng và cũng đã tự mình đán.h đổ nó…
Mọi hình ảnh về anh, mọi kí ức về anh, mọi khoảnh khắc có anh em đều nhớ rất rõ. Em luôn cười, cho dù là lòng em đau như cắt nhưng em vẫn cười, em vẫn nghe lời anh nói, biết đâu ngày nào đó anh sẽ quay về với em… Quay về với mùa đông hừng hực tình yêu thuở nào…
Nhưng anh đâu biết rằng trái tim em giờ đây chai sạn, nó không còn một khoảng trống nào lành lặn nữa anh ạ. Một năm sau ngày chia tay thì tình yêu của em đối với anh nó cũng nhạt đi rất nhiều rồi, nhưng em cũng đâu còn yêu ai được nữa, em cũng đâu còn dành một chút ít tình cảm nào cho họ nữa, có phải em thật đáng thương không anh?
Em giờ mạnh mẽ hơn rất nhiều, tự lập, chính chắn, biết tự chăm sóc cho bản thân và đã quen với một người yêu mới, đó chính là: Cô Đơn…
Theo Guu
25 tuổ.i, không một mối tình sâu đậm nào vắt vai...
Tôi đã rất nhiều lần ước ao có thể tìm được một người yêu, một người có thể hiểu tôi, tôi cũng mơ về một gia đình nhỏ, tôi sẽ làm hết tâm sức mình cho gia đình ấy, tôi tự tin mình có thể làm được điều ấy, nhưng đã 25 năm trôi qua, không một mối tình sâu đậm, không một cái nắm tay ấm áp, một nụ hôn sẻ chia, có thật là tôi đang sống, hay tôi đã chế.t ở tuổ.i 25.
Nếu không có gia đình, không có tình thương của cha mẹ, anh chị, bà con, tôi chắc sẽ buông bỏ cuộc đời này, tôi cảm thấy mệt mỏi quá rồi.
Tôi, một cô gái năm nay đã 25 tuổ.i, có công việc tương đối ổn định, thu nhập tương đối khá, gia đình tốt, nhan sắc bình thường, tính tình...chẳng biết nói sao . Tôi vào thành phố Hồ Chí Minh năm 18 tuổ.i, học xong đại học, tôi ra trường và kiếm việc làm luôn ở đây, vậy là tính cho tới thời điểm này tôi đã sống ở đây được 7 năm.
Từ khi xa nhà, tôi luôn cố gắng mạnh mẽ, tự lập trong mọi công việc, và mọi thứ, thói quen hình thành trong tôi, tôi mạnh mẽ độc lập, tự tôi có thể làm mọi việc trong cuộc sống, nhưng không ai biết rằng trong mỗi nụ cười tôi vẫn luôn thấy đơn độc. Tôi đã nhiều lần tự hỏi chính mình, đây là số phận của tôi? Hay là con đường tôi tự chọn lấy? Hay thói quen đã làm tôi ra như vây?
Tại sao lại là tôi không thể tìm kiếm cho mình một bờ vai để tựa vào? Tại sao lại là chính tôi đơn độc trong mọi công việc, chẳng lẽ đó là số phận của tôi. Nhìn bạn bè có người yêu, có người thương, đứa lấy chồng, đứa vui vẻ bên gia đình đầm ấm, chỉ có tôi luôn cảm thấy đơn độc giữa dòng người xuôi ngược.
Khi ở thành phố, tôi đi làm, cũng tham gia các hoạt động này nọ, cũng tụ tập bạn bè, cũng có người thích tôi, nhưng người ấy quá tệ so với những gì tôi kì vọng. Họ không chạm được vào tâm hồn trống rỗng cô độc của tôi. Tôi tiếp tục với guồng quay công việc, đôi khi cũng thấy mệt mỏi, chùng chân mỏi gối, muốn trở về làm đứa con gái yếu đuối trong gia đình.
Nhưng mỗi khi tôi về đến nhà, nhìn cảnh cha mẹ, anh chị, tôi lại phải dặn lòng mình phải mạnh mẽ độc lập, để họ có thể dựa vào, và cuộc sống tôi tiếp tục xoay đều, con tim tôi, tâm hồn tôi trở nên chai sạn, tôi vẫn có thể thấy chạnh long khi nhớ về quê, nhớ về những người tôi yêu thương, tôi có thể thấy thương cảm trước những cảnh éo le trong đời, tôi có thể phẫn nộ khi thấy bất công,...nhưng rất ít khi tôi khóc, cuộc sống tập cho tôi thói quen kìm nén cảm xúc của chính tôi.
Rất nhiều lần tôi tự hỏi chính mình, tôi là ai giữa cuộc đời này? Là ai? Và ai có thể nghe những lời tâm sự , ai có thể hiểu được tâm hồn đã chai sạn này? Không ai cả, chỉ có chính tôi hang ngày tập gặm nhấm nõ mỗi ngày.
Tôi đã rất nhiều lần ước ao có thể tìm được một người yêu, một người có thể hiểu tôi, tôi cũng mơ về một gia đình nhỏ, tôi sẽ làm hết tâm sức mình cho gia đình ấy, tôi tự tin mình có thể làm được điều ấy, nhưng đã 25 năm trôi qua, không một mối tình sâu đậm, không một cái nắm tay ấm áp, một nụ hôn sẻ chia, có thật là tôi đang sống, hay tôi đã chế.t ở tuổ.i 25. Nếu không có gia đình, không có tình thương của cha mẹ, anh chị, bà con, tôi chắc sẽ buông bỏ cuộc đời này, tôi cảm thấy mệt mỏi quá rồi.
Nhưng nếu tôi làm vậy chắc chắn gia đình tôi sẽ gục ngã, mọi người sẽ phê phán về một con nhỏ có đủ điều kiện, sướng như vậy mà còn đòi hỏi, không có chuyện gì làm rảnh quá lên đây than vãn. Nhưng tôi muốn nói rằng có tất cả moi thứ nhưng không có ai hiểu được một phần trong tâm hồn mình đang đơn độc, đang trống trải, đang rỗng toét, đang mỏi mệt chán nản thì cuộc sống này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Có thật tôi sẽ sống những năm tháng như thế này mãi về sau, tôi có thể mạnh mẽ đến cuối con đường.
Cuộc sống sao lại mệt mỏi vậy, nhưng vẫn phải làm ra bộ mặt hài lòng, bộ mặt thỏa mãn, bộ mặt vui sướng, tôi vẫn phải gượng diễn mãi trong cuộc đời tôi sao...? Tôi đã luôn mơ mộng về một mối tình giản dị nhưng nồng ấm, anh và tôi sẽ chẳng cần đến những nhà hàng sang trọng, chẳng cần những món quà đắt tiề.n, tôi chỉ cần anh có thể nắm tay tôi đi qua những buồn vui cay đắng khổ đau trong cuộc đời này. Chẳng lẽ mong ước ấy lại xa xỉ đến vậy sao?
Theo Blogtamsu
4 bí quyết sống 'yên ấm' với osin Không ít bà mẹ bỉm sữa phải trăn trở với chuyện thuê người giúp việc. Các thành viên trong gia đình nên tự làm những việc trong khả năng Nhà có thêm thành viên nhí, việc đầu tiên là bạn phải nghĩ đến việc thuê osin. Công việc này tưởng chừng như đơn giản nhưng lại có trăm nỗi phức tạp mà bạn...