Người yêu luôn tìm kiếm các mối quan hệ khác
Nói gần, nói xa, chăng qua nói thật cho bạn rõ, bạn có nghĩ rằng mình đang nuôi một người thanh niên sống kiểu “trai bao” hay không? Đừng nói đến việc cưới xin, làm gì có tình yêu ở đây hả bạn?
Người đàn ông của em chưa có gia đình và nhỏ hơn em đến 12 t.uổi. Trước đây, tụi em làm chung với nhau trong một công ty nên vấn đề nảy sinh tình cảm là chuyện thường tình. Em có chồng và đã có 1 đứa con gái năm nay được 14 t.uổi. Vì cuộc sống nên chồng em đã lừa dối mẹ con em để đi bước nữa và có con, nhưng giữa chúng em vẫn chưa được tòa án xé đơn đăng ký kết hôn. Người đàn ông sau này của em cũng biết được chuyện riêng của em và chấp nhận em đã có con riêng.
Thời gian chung sống với nhau được 2 năm tuy không ngắn cũng không dài nhưng có rất nhiều thứ xảy đến: em vô tình biết được anh ta luôn tìm kiếm cho mình những mối quan hệ khác. Thậm chí khi em biết sự thật thì anh ấy không nói xin lỗi nhưng thái độ rất mong em bỏ qua tha thứ. Anh ấy không đi làm vì nghĩ em thương lo lắng hêt mọi thứ từ t.iền thuê nhà đến việc ăn uống hằng ngày. Thậm chí đi về Tết em cũng mua đồ gửi quà về cho gia đình anh ấy. Anh ấy không có t.iền tiêu xài nên đành mở miệng mượn em và nói thòng 1 câu không phụ t.iền trả thuê nhà vì để dành trả lại nợ cho.
Mới đây em phát hiện ra anh ấy vẫn nhắn tin với người bạn gái cùng quê và có ý định sẽ rời đây về quê nếu hết năm sau anh ấy tích góp nhiều t.iền để dành về quê làm ăn. Em thấy anh trong tình yêu thương chăm sóc em hay cả về vật chất lẫn tinh thần chưa bao giờ em cảm nhận được anh ấy sẽ coi em như vợ của anh hay sẽ có ý định cưới em. Nhưng trong cuộc sống anh ấy lại luôn cố gắng tạo cho em cảm giác an toàn rằng anh sẽ chỉ yêu thương em và sẽ cưới em. Tuy nhiên, anh lại thường tránh né việc tính toán chuyện l.y h.ôn, cưới xin, cứ bỏ lửng lơ mãi.
Em đã 37tuổi, tính hiền lành, yếu đuối. Dù em có nói với anh là nếu để lâu quá em sẽ bỏ anh vì em không còn trẻ nữa nhưng anh hiểu tính em, em ngày càng phụ thuộc vào anh, nên không hề lo em sẽ làm như mình nói. Anh lại rất trăng hoa khiến em đau khổ.
Mới đây em phát hiện anh đang gạ gẫm một cô bé kém anh đến 20 t.uổi, nhằm mục đích quan hệ thể xác với cô ấy. Em đã nói chuyện thẳng thắn với anh, buộc anh phải chấm dứt. Anh biện minh là giữa anh và cô ta chưa có gì, hứa hẹn qua quýt là sẽ không liên lạc nữa. Trước đây, anh từng nhiều lần cưa cẩm những cô gái khác bị em phát hiện trong những tin nhắn của facebook, cũng hứa hẹn sẽ sống nghiêm túc nhưng vẫn tính nào tật ấy. Giờ thì em thật sự mệt mỏi chỉ muốn chấm dứt tất cả. Chị giúp em một lời khuyên.
Đ.N
Chào bạn,
Video đang HOT
Bạn không mệt mỏi vì mối quan hệ với người đàn ông này mới là lạ. Anh ta đang sống bám vào bạn, được bạn nuôi ăn, nuôi ở lại còn có t.iền tiêu xài mua quà cáp về biếu xén cho gia đình mình. Rảnh rang không phải nghĩ chuyện k.iếm t.iền nuôi bản thân, anh ta để dành t.iền để lo chuyện riêng tư của mình (tích cóp mai mốt về quê làm ăn). Rảnh rang thời gian anh ta đi tán tỉnh, gạ gẫm phụ nữ khác với những mục đích xấu xa.
Nói gần, nói xa, chăng qua nói thật cho bạn rõ, bạn có nghĩ rằng mình đang nuôi một người thanh niên sống kiểu “trai bao” hay không? Đừng nói đến việc cưới xin, làm gì có tình yêu ở đây hả bạn? Chuyện anh ta chấp nhận hay không việc bạn đang có con riêng, chưa l.y h.ôn chẳng phải vì anh ta cao thượng hay yêu thương gì bạn, mà chẳng qua vì mục đích của anh ta là lợi dụng vật chất, nên những riêng tư của bạn chẳng có ý nghĩa gì với anh ta. Chừng nào hết lợi dụng được nữa thì anh ta chấm dứt mà thôi.
Chuyện với người đàn ông trẻ ấy, Hạnh Dung thấy đã là rõ ràng, không còn gì phải phân vân, suy nghĩ. Thế nhưng ở đây, chuyện đáng suy nghĩ lại là tình cảnh của bạn. Chồng đã bỏ đi sống với người khác, sao bạn không giải quyết tình trạng hôn nhân cho đàng hoàng để bắt đầu cuộc đời mới của mình một cách rõ ràng, mạch lạc hơn? Theo pháp luật, bạn vẫn đang là người có chồng. Điều này có thể gây cho bạn khá nhiều rắc rối nếu người chồng đó đột nhiên quay lại và có những toan tính không tốt, hay nếu bạn gặp được người thật sự yêu thương và muốn tiến tới hôn nhân với bạn thì cuộc hôn nhân trên giấy tờ của bạn cũng sẽ là một trở ngại lớn. Vì vậy, điều Hạnh Dung khuyên bạn trước tiên đó là giải quyết chuyện hôn nhân của mình cho rốt ráo. Từ đó bạn mới có thể có điểm bắt đầu để sắp xếp lại cuộc sống của mình một cách đúng đắn nhất.
Theo Baophunu
Hối hận vì đã không đủ can đảm làm mẹ đơn thân!
Mình không xinh nhưng nhanh nhẹn, có tài, có khả năng thu hút người khác và luôn được bạn bè, đồng nghiệp nể phục. Mình có công việc và có thu nhập có thể nuôi sống chính bản thân mình và nuôi sống cả con mình.
Mình đã sợ vô cùng miệng lưỡi cay độc của người đời đối với người con gái "không chồng mà chửa", chính vì thế mình quyết định lấy chồng.
Mình nghĩ mình có đủ điều kiện về vật chất để làm người mẹ đơn thân. Nhưng mình lại mềm yếu và không vượt qua được dư luận để chấp nhận một mình nuôi con không chồng. Mình đã sợ vô cùng miệng lưỡi cay độc của người đời đối với người con gái "không chồng mà chửa", chính vì thế mình quyết định lấy chồng.
Lấy người mình yêu, là bố đ.ứa b.é, nhưng tiếc thay anh ấy không yêu mình. Mình đã biết điều này từ rất lâu nhưng vì tình yêu nên mình mù quáng. Lấy nhau rồi mình mới thấm thía cái khổ.
Cái khổ thứ nhất là chồng mình không có công việc, chỉ ở nhà ăn chơi, nhà anh lại nghèo, làm nông nghiệp nhưng anh không bao giờ giúp gia đình bất cứ công việc gì. Mình đi làm xa, một mình bụng mang dạ chửa, không được chồng chu cấp đồng nào, tự nuôi mình và đứa con trong bụng bằng lương.
Anh ấy coi việc cưới mình chỉ là cái nợ, là trách nhiệm phải trả cho xong, chứ không hề yêu thương hay tôn trọng mình. Mình mang thai, anh công khai đi lại với người yêu cũ.
Mình đi làm xa, người yêu cũ lại ngay gần nhà nên họ rất tiện gặp nhau. Chồng mình lại là loại đàn ông trơ trẽn đã không làm ra đồng t.iền nhưng luôn lên mặt với vợ. Nếu mình có trót kêu ca thì anh ta bảo "Cô tự nguyện lấy tôi chứ tôi có ép buộc gì cô đâu mà cô kêu khổ". Bộ mặt thật của chồng mình ngày càng lộ ra. Nhưng vì giữ sĩ diện, giữ bố cho con mà mình nhắm mắt đưa chân vào cuộc sống mà ngay từ đầu mình đã biết sẽ khổ.
Sinh con ra, mình phải lên nhờ nhà ngoại, chồng không thèm đoái hoài. Ở với mình được 10 ngày thì anh về thẳng nhà nội, mặc kệ mình xoay xở. Gia đình nhà nội không khá hơn nhà ngoại nên chồng mình lúc nào cũng chì chiết mình, cho là mình khinh nhà nội nghèo.
Con được 4 tháng, mình phải đi làm. Mình bảo chồng lên cơ quan ở tập thể trông con cho mình nhưng anh không chịu. Nhà chồng mình cũng không ai cho đi. Họ phản đối vì cho rằng chồng mình lên đó là ăn bám vợ, dù thực tế chính là như vậy.
Thế là mình đành thuê người trông con, trong khi chồng thì ở nhà ăn chơi và đi bồ bịch. Con được 6 tháng vì không thể thuê người nữa nên mình đành cai sữa bé cho về nhà nội. Tưởng có con thì chồng sẽ chăm con mà ít đi chơi. Nhưng không, chồng mình đi chơi và để mặc con cho mẹ chồng. Bà thương cháu nhưng kiệt xỉ và chăm cháu không khoa học nên con bé bị suy dinh dưỡng. Cuối tuần về nhà, mình cứ nhìn thấy con là xót ruột.
Cực chẳng đã, vì xót con nên khi con được 1 t.uổi mình xin chuyển công tác về gần nhà chồng. Thế là bắt đầu những ngày cay cực, t.iền lương chia năm sẻ bảy cho chồng và gia đình chồng, phải chịu đựng sự khinh miệt của nhà chồng (vì có chửa trước nên không được đối xử công bằng như những cô con dâu khác).
Chồng mình thì chứng nào tật ấy, không coi vợ ra gì, vợ ốm, con ốm không một lời hỏi thăm. Anh không bao giờ chăm sóc, cứ dính lấy bồ cũ. Con bé ấy nhà gần nhà mình, nó cũng trơ trẽn, không biết xấu hổ, cứ bám lấy chồng mình.
Hàng xóm ác khẩu còn nói là "Nó có yêu con vợ nó đâu, chẳng qua là có bầu ép nó cưới. Nó không bỏ là may lắm rồi". Vậy đấy, thiên hạ ác mồm mình không chấp. Nhưng bố mẹ chồng mình thì gia trưởng và không thông cảm cho con dâu, hay chấp nhặt.
Mình đang hối hận vì đã không đủ can đảm làm mẹ đơn thân!
Chồng mình không bao giờ phải ra đồng, mình thì là con gái thành phố, chưa làm ruộng bao giờ lại phải ra đồng cắm mặt xuống đất. Ngay cả những việc từ nhỏ nhất tới lớn nhất mình đều phải làm. Nhờ chồng, chồng không làm mà còn bị bố mẹ chồng c.hửi. Chồng không làm ra t.iền nhưng nếu có ý nói gì chồng thì bố mẹ chồng cũng bênh chồng và cho mình một bài c.hửi ngay.
Lấy chồng 2 năm, về nhà chồng ở 1 năm mà mình già đi cả chục t.uổi. Mình phải nuốt nước mắt trong lòng vì con. Mà con mình cũng chịu ăn uống kham khổ. Lẽ ra với thu nhập ấy, hai mẹ con thì thừa chi tiêu, nhưng chia năm sẻ bảy cho nhà chồng thì mình phải cắt giảm cả những chi phí của hai mẹ con. Không đưa t.iền thì bị c.hửi, ăn cơm cứ nước mắt lưng tròng.
Mình hận mình vô cùng, đúng là "chồng là cái nợ". Khi mình đang ngồi viết dòng này, chồng mình cũng đang đi uống rượu (hay đi với người yêu cũ) mình không rõ, nhưng chẳng nói với mình là đi đâu.
Mình vẫn hối hận và không bao giờ từ bỏ được ý nghĩ thay đổi cuộc sống. Giá như mình làm mẹ đơn thân thì cả mình và con mình đều không phải khổ. Đâu phải cứ cố lấy chồng đế hợp lí hóa cái bụng mà phải cực nhục như mình.
Theo VNE
Muốn b.ỏ c.hồng sắp cưới để quay về với tình cũ Phụ nữ thật yếu đuối, dù họ đang được yêu thương nhưng không thể hạnh phúc với người không yêu, đặc biệt là tình đầu. Dù sai trái nhưng tôi không thể quên được người đàn ông đã khiến tôi chờ đợi 5 năm. Giờ đây, tôi không thể cô độc trên đường đời, không thể chấp nhận đứng bên rìa cuộc sống,...