Người yêu lợi dụng tiền nong
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã ba năm rồi. Ba năm – khoảng thời gian tôi và anh quen và yêu nhau tưởng chừng như mới đây thôi sao tự dưng hôm nay tôi thấy xa xôi quá! Nó như một giấc mơ vụt qua và rồi để lại một vết thương lòng thật khó quên.
Tình yêu chúng tôi tuy cũng không ngắn ngủi nhưng cũng chưa hẳn là dài, đối với tôi đó là một tình yêu đẹp và những kỉ niệm về anh tôi sẽ luôn mang nó trong suốt cuộc đời của mình. Tôi quen anh cũng thật tình cờ, có lẽ chính sự tình cờ ấy đã cho anh và tôi được gặp nhau.
Tôi là một cô gái có nhan sắc và cũng học tại một trường đại học có tiếng trong nước nên tôi được nhiều ánh mắt nhòm ngó, và nhiều anh chàng buông lời tán tỉnh.
Từ nhỏ, tôi cũng đã thừa hưởng đức tính ba tôi nên tôi rất nghiêm khắc với bản thân mình, dù thế nào tôi vẫn không cho mình vượt qua giới hạn. Năm nhất trôi qua, tôi bước vào năm hai với những dự định cho năm học mới và những vấn đề tôi đặt ra cần phải thực hiện được. Tôi đã đặt ra cho mình một nguyên tắc là không chơi và giao du với con trai nhiều. Có thể tôi hơi cực đoan khi đưa mình vào khuôn phép như thế nhưng tôi nghĩ mình cần phải làm thế mới có thể có tương lai tốt đẹp được.
Thế nhưng, thật tình cờ buổi tối hôm đó, tôi đã nhận được một cú điện thoại lạ tới, tôi bắt máy nhưng không nghe ai nói gì, lần thứ hai số điện thoại ấy nhá lại tôi bắt máy lên thì ra đó là giọng của con trai, tôi định cúp máy không nói chuyện thì đầu dây bên ấy đã cất tiếng. Tôi trò chuyện chỉ vài câu ngắn ngủi và tắt máy bắt dầu công việc của mình.
Ngày hôm sau cũng lại là số điện thoại ấy, khi tôi đang còn nằm trong chăn thì tin nhắn điện thoại đã làm tôi giật mình. Tin nhắn chỉ có một câu “chúc em ngày mới tốt lành em nhé!”. Tôi đọc xong lại nằm xuống và ngủ tiếp.
Và rồi cứ thế ngày nào anh cũng nhắn tin và gọi điện cho tôi. Buổi sáng là một câu chúc “tốt lành”, buổi trưa chúc tôi “ăn ngon miệng” và buổi tối là câu chúc “vui vẻ”. Dần dần tôi đã quen với thói quen nhận tin nhắn của anh và nghe anh gọi điện, một ngày không nhận được tin nhắn lòng lại nghe khó chịu. Và rồi tôi đã yêu anh tự lúc nào không hay.
Anh học trên tôi một khóa nhưng lại học trường khác, ngành anh học là kĩ sư xây dựng. Ngày đầu tiên anh đưa tôi đi uống cafe ở gần sông Hương, cảnh thật lãng mạn và cũng mát mẻ vô cùng. Chúng tôi lại hàn huyên tâm sự, anh kể tôi nghe những câu chuyện rất hay và nhiều lúc anh còn pha trò làm tôi cười nữa.
Video đang HOT
Và cứ thế mỗi tuần anh lại chở tôi đi chơi và uống cafe… thấm thoắt cũng ba tháng trôi qua, ngày hôm đó cũng tại quán café đó anh đã tỏ tình với tôi. Từ lâu trong lòng cũng đã có tình cảm với anh nên tôi đã nhận lời. Tình yêu chúng tôi bắt đầu từ đó, cũng giận hờn và lắm lúc cũng ghen tuông… Nhưng mỗi lần như thế chúng tôi lại tự dung hòa được nên không dẫn đến chuyện chia tay. Anh là con trai trong một gia đình có bốn người con học đại học, nhà anh cũng nghèo, bố mẹ anh làm nông nghiệp nên cuộc sống cũng hơi vất vả.
Anh sống với chị gái hơn anh 3 tuổi cũng đang học đại học, chúng tôi yêu nhau và cũng được chị gái anh đồng ý, còn gia đình vẫn chưa biết chúng tôi yêu nhau. Cứ thế thời gian trôi qua, mỗi ngày tôi lại thấy yêu anh hơn, thỉnh thoảng tôi vẫn giành tiền mua quà tặng anh, những món quà tôi tặng chỉ là chiếc áo thun hay đơn giản là chiếc dao cạo râu nhưng tôi thấy anh rất nâng niu và quý trọng chúng, điều đó càng làm tôi cảm động.
Tôi chán nản và cũng mệt mỏi với tình yêu của mình lắm rồi… (Ảnh minh họa)
Tôi đã yêu anh và quên đi những gì mình đã hứa với bản thân, quên đi những những dự định trước mắt để rồi lao vào tình yêu như “một con thiêu thân”, và rồi cứ thế tôi không còn là tôi như ngày xưa nữa, không hồn nhiên, ngây thơ mà trái lại tôi lại hay suy nghĩ hơn, tôi trở nên cô lập mình và ít nói hơn.
Càng yêu tôi càng nhận ra ở anh nhiều điểm tốt, tuy có hơi nóng tính và sống bộc trực nhưng anh lại rất tôn trọng và giữ cho người mình yêu. Đó là điều mà anh khiến tôi yêu anh nhiều mặc dù có nhiều lúc anh khiến tôi thất vọng.
Thời gian lúc mới yêu nhau, anh không hay nhắc đến chuyện tiền nong với tôi nhưng càng về sau trong câu chuyện anh nói lúc nào cũng đề cập đến tiền bạc, mỗi lần như thế tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi không thích trong tình yêu có liên quan đến tiền bạc và càng không muốn nó làm ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của tôi và anh.
Những lúc anh thiếu tiền lại nói tôi đưa tiền cho anh tiêu, biết bao lần như thế tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi cũng là sinh viên, làm gì có tiền để cung phụng cho anh chứ? Tôi hiểu anh cũng không có tiền tiêu, nhưng càng ngày, anh lại càng lấn sâu hơn.
Dường như trong mắt anh tôi như một cái máy ATM vậy, tôi chán nản và cũng mệt mỏi với tình yêu của mình lắm rồi. Tôi quyết định chia tay anh. Dù lòng vẫn yêu anh nhưng tôi không thể yêu một người như anh được. Tôi cần một người biết quan tâm và chia sẻ với tôi chứ không phải xem tôi như một cái máy như vậy.
Tôi chia tay anh được hơn 1 tháng, trong khoảng thời gian đó có rất nhiều người tán tỉnh nhưng tôi vẫn yêu anh, tôi không thể quên hình bóng anh được. Rồi một ngày, anh gọi điện cho tôi và cầu xin tôi quay lại. Những suy nghĩ miên man cứ quấy nhiễu đầu óc tôi làm tôi thật sự rối bời.
Anh đã hẹn gặp tôi và cầu xin tôi cho anh nói những lời từ tận đáy lòng mình, và tôi đã đồng ý gặp anh. Buổi tối hôm đó cảnh thật đẹp và cũng lãng mạn, tôi ngồi bên anh, chỉ biết nhìn nhau mà không nói nên lời. Anh ôm tôi vào lòng và khóc. Tôi không biết anh đang khóc cho đến khi giọt nước mắt anh chợt lăn trên tay tôi, giọt nước mắt còn nóng hổi sao lòng tôi nghe xót xa quá.
Tôi bỗng thấy thương anh, thương anh nhiều hơn bao giờ hết. Anh nói với tôi trong dòng nước mắt nghẹn ngào… anh kể tôi nghe về những gì đã xảy với anh, về những kỉ niệm mà anh không thể quên được của tôi và anh.
Lúc đó tôi chợt dâng lên trong lòng một tình yêu vô hạn dành cho anh. Cuối cùng tôi đã quyết định quay lại với anh. Tôi không biết đó có phải là quyết định đúng đắn của tôi không nữa, tôi đồng ý quay lại thật ra là vì tôi yêu anh hay vì tôi đang thương hại anh nữa? Khó có thể để diễn tả cảm xúc của tôi lúc đó, tôi chỉ biết làm theo sự mách bảo của con tim mình.
Tưởng chừng khi quay lại tình yêu sẽ trọn vẹn với tôi, nhưng chỉ ít lâu sau chúng tôi lại chia tay. Mỗi khi hai đứa có chuyện tôi và anh lại chia tay, và rồi lại quay lại. Cứ như thế ba năm yêu nhau chúng tôi đã chia tay biết bao nhiêu lần, mỗi lần như thế là một sự tổn thương vô cùng lớn mà tôi đã được đón nhận ở tình yêu của mình.
Thật ra giữa chúng tôi có tình yêu hay không hay chỉ là một thứ tình cảm na ná giống tình yêu? Hay vì giữa chúng tôi không hợp nhau? Tất cả những suy nghĩ ấy làm tôi thấy đau đầu và mệt mỏi. Mặc dù tôi vẫn yêu anh và anh cũng vậy nhưng mỗi lúc chúng tôi ở bên nhau thì dường như có một khoảng cách vô hình nào đó đang đẩy chúng tôi ra xa nhau.
Tôi thật sự không biết phải làm gì và cũng không biết phải đối mặt như thế nào với tình yêu của mình nữa. Tôi đã quyết định chia tay dù tình yêu của tôi cũng nhiều kỉ niệm vui nhưng buồn thì cũng không ít. Có lẽ, tôi và anh không hợp nhau hay tôi đã hết tình cảm với anh rồi sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có lẽ em đã lầm
Có lẽ em đã nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu. Có lẽ cũng chính vì vậy mà em là người đau khổ. Phải chi anh đối xử với em như một người bạn, chỉ dừng lại ở mức độ một người bạn bình thường thôi, hay hơn một chút là một người bạn thân.
Phải chi lúc đó em cũng cảm nhận được tình cảm của anh dành cho em cũng chỉ dừng ở mức độ là tình bạn. Nếu em sớm nhận ra như vậy thì có lẽ em sẽ không buồn và thất vọng như bây giờ. Em đã khóc rất nhiều, nhưng từ bây giờ thì có lẽ giọt nước mắt của em cũng đã cạn, không còn khóc được nữa. Những khi nghĩ về anh, hay đi trên đường ngang qua những nơi mà chúng ta đã từng có một thời ở bên nhau, tim em lại nhói đau.
Em biết là em đã nhầm, anh chỉ xem em như một người bạn. Chẳng qua là con tim em quá nhạy cảm, nên đã ngộ nhận tình cảm của anh. Để bây giờ chỉ một mình em đau khổ. Có lẽ ai cũng biết tình yêu đơn phương là tình yêu buồn và đau khổ nhất. Từ đó đến giờ em chỉ cầu nguyện là mong sao em đừng bao giờ vướng vào tình yêu, nhưng trớ trêu thay ông trời lại sắp đặt một người tự cao như em gặp anh. Nhiều lúc em ước ao nếu mà là con trai, có lẽ em sẽ dễ dàng thổ lộ tình cảm của mình hơn. Nhiều lúc em cũng muốn nói với anh về tình cảm của em dành cho anh, nhưng em không thể, vì em là con gái. Thế nhưng có lẻ em cũng đã được an ủi phần nào khi em nhận ra thật là may mắn khi anh chưa hề biết em đã yêu anh, có lẽ như vậy tốt hơn khi em nhận thấy thái độ của anh hôm nay đối với việc làm của em. Tuy tụi mình làm cùng một công ty, công việc khác nhau nhưng công việc của hai đứa mình vẫn liên quan với nhau.
Thật sự là từ hồi đó đến giờ em không nghĩ rằng anh không tin vào khả năng của em. Đến ngày hôm nay, khi công việc quản lý của anh gặp rắc rối, anh liên hệ với chị trưởng phòng bên em nhờ giải quyết, nhưng chị ấy không đứng ra trực tiếp mà lại bảo em làm giùm chị ấy. Công việc thuyết phục một người đối với em thì cũng rất đơn giản. Thế nhưng không hiểu sao khi em đã giải quyết xong vấn đề nhân sự đó, khi em báo kết quả cho anh, thật sự em không nghĩ rằng em nhận được thái độ ngạc nhiên hết sức đến mức nghi ngờ của anh. Thật sự lúc đó em rất buồn, thì ra từ đó đến giờ anh vẫn nghĩ em không là gì cả. Có lẽ ạnh nghĩ em không xứng đáng và không đủ tư cách để làm viềc cùng anh. Nếu như anh nghĩ như vậy thì cũng đúng. Năng lực của em kém hơn anh. Anh biết không, suốt con đường từ công ty trở về nhà em đã khóc rất nhiều, nhưng khi em viết những dòng này thì có lẽ cảm giác của em đã vơi đi rất nhiều.
Tự nhủ với lòng kể từ ngày mai, em sẽ cố gắng trở thành một người hoàn toàn khác. Sẽ không yêu anh nữa, như vậy sẽ không phải đau và rơi nước mắt vì anh. Em cũng khấn vái trời phật giúp em vượt qua được cửa ải này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tất cả sẽ là quá khứ Anh à, Em thật sự chả thích thú gì khi ngồi đây gõ những dòng chữ này đâu nhưng vì anh không cho em cơ hội được gặp anh dù là một lần cuối cùng. Anh còn nhớ những vần thơ này không? Anh viết tên em trên tờ giấy trắng Sợ lâu ngày mưa nắng sẽ tàn phai. Anh viết tên em...