Người yêu lại thường xuyên ghen tị với tôi
Vì hai đứa cùng góp tiề.n mua xe nhưng tôi là người đi nhiều hơn mà anh tự ái, tị nạnh với tôi.
Tôi năm nay 22 tuổ.i còn anh thì đã 28 tuổ.i. Chúng tôi quen nhau đã gần một năm. Anh là người nước ngoài. Trong mắt tôi, anh là người hiền lành, ga lăng, biết cưng chiều người yêu. Cả hai chúng tôi vẫn đang đi học. Anh học tiến sĩ còn tôi đang học đại học. Chúng tôi đang sinh sống ở nước ngoài.
Khi biết tôi quen anh, gia đình anh thì rất thoáng. Mẹ anh thì không vấn đề gì, miễn sao anh thấy vui là được. Anh là người rất tình cảm, nội tâm nhưng cũng rất “nguy hiểm” (anh sinh cung Bò Cạp). Trước khi quen tôi, anh đã có hai người yêu và sau khi chia tay người thứ hai được hai tuần thì anh đến với tôi. Mọi người có lẽ sẽ nghĩ là tôi ngốc khi chấp nhận làm vật thế thân cho chị ấy. Nhiều lần, tôi cũng hỏi anh về chị ta nhưng anh tỉnh queo trả lời là thấy không hợp nên chia tay. Còn chị ấy thì một thời gian sau cũng đã tìm được bạn trai khác.
Đôi khi suy nghĩ lại, tôi vẫn không thể nào hiểu được con người anh. Anh và chị ta yêu nhau gần hai năm, gia đình gặp gỡ và làm đám hỏi mà anh lại có thể lạnh lùng chia tay rồi tìm người yêu mới là tôi nhanh đến vậy. Đặc biệt hơn là bên nhau trong vòng hai tuần thì anh trao tôi nhẫn và nói là muốn đính hôn với tôi. Tiề.n học bổng toàn phần của anh chỉ đủ để anh sinh hoạt ở đây nhưng anh cũng tìm cách vay mượn bạn bè, mua vé máy bay về Việt Nam xin ra mắt ba mẹ tôi. Anh bảo tôi là xin hãy tin anh, anh là người đàn ông tốt và hứa sẽ chăm lo cho tôi.
Thật sự anh đã làm điều đó, anh lịch sự từ bàn ăn đến cánh cửa. Tuy tôi là người lái xe nhưng bước xuống xe là anh vòng qua mở cửa xe cho tôi. Lên bàn ăn, anh luôn chờ tôi ăn trước rồi mới bắt đầu ăn. Dù giận nhau cách mấy anh vẫn mở cửa xe và không hề lớn tiếng với tôi bao giờ. Tôi thật sự hạnh phúc trong tình yêu và sự cưng chiều của anh.
Trớ trêu một điều là gia đình tôi không đồng ý. Ba mẹ tôi yêu tôi lắm nên cũng muốn tôi hạnh phúc và không phản đối kịch liệt nhưng họ chê anh nghèo. 28 tuổ.i mà chưa có gì đặc biệt trong tay. Anh qua đây cũng theo dạng du học. Ở nước của mình, anh cũng có nhà (nhà của mẹ) và xe riêng nhưng sang đây anh tay trắng. Cách anh xài tiề.n rất nhiều nhưng từ khi quen tôi, anh đã dần bỏ. Bố mẹ bảo rằng tôi là con nhà gia giáo, xinh đẹp, có học thức và được nhiều người giàu hơn anh theo đuổi, có thể che chở tôi tốt hơn anh. Nhưng tôi vẫn một lòng chọn anh, làm gia đình tôi thất vọng và cho rằng tôi dại khờ.
Video đang HOT
Từ ngày tôi có anh, tôi không còn bạn bè nữa. Chỉ vì khi đi chơi, họ toàn nói tiếng Việt, còn anh ngồi một cục tỏ vẻ không vui. Thật sự anh buồn vì bạn bè tôi nói tiếng Anh cũng được, dù không giỏi nhưng chẳng ai làm siêng mà nói chuyện tiếng Anh với anh cả. Từ đó về sau, tôi không đi chơi nữa mà suốt ngày lủi thủi đi học, đi làm rồi đi chơi với anh (vậy chứ hết cả ngày rồi). Anh cũng nói là anh sẽ không đi chơi chung với người Việt nữa vì người Việt không nói chuyện với anh. Dần dần anh áp đảo và chiếm trọn thế giới của tôi. Mỗi khi giận anh là tôi bơ vơ kinh khủng.
Ba mẹ tôi lo lắng vì sự học của anh quá dài. Họ muốn tôi định cư lâu dài ở nước sở tại, trong khi anh lại mang quốc tịch khác và nước anh đang bất ổn. Anh nói sẽ cố hết sức cho hai đứa có được quốc tịch ở đây nhưng tương lai thì không ai biết về đâu. Trong khi những người khác theo đuổi tôi thì đã có việc làm, thu nhập, nhà xe ổn định. Tất cả giữ tôi lại bên anh chỉ vì tôi yêu anh và tôi tin rằng anh yêu tôi.
Bên cạnh anh, tôi phải tính toán từng đồng sinh hoạt phí với số lương ít ỏi. Anh cũng đi dạy ở trường đại học nhưng số giờ bị giới hạn do điều kiện của học bổng nên cũng chẳng là bao nhiêu. Sống với anh, tôi phải chịu cảnh nhà nghèo. Suốt ngày anh đi làm, đi học từ sáng sớm đến tối mịt nên chiều là tôi xách xe đến trường ngồi học cùng anh. Chỉ cần hai đứa bên nhau là tôi thấy vui lắm, tôi không cần gì khác cả. Tôi tin với năng lực của mình, anh có thể cho tôi tương lai tươi sáng và danh dự chứ không chỉ đơn giản là tiề.n như những người đàn ông kia.
Tôi chỉ thấy buồn là tôi vừa phải đi làm, đi học. Tất cả việc nhà tôi đảm đương hết. Nói anh không phụ cũng không đúng. Anh có phụ đấy nhưng chỉ khi anh ở nhà mà anh thì có mấy khi ở nhà đâu. Tôi không phàn nàn khi phải làm việc nội trợ cho anh học tập dù tôi cũng bận học như anh. Nhưng tôi thấy anh càng ngày càng quá đáng. Nhà thì rất gần trung tâm, đi xe buýt chỉ tốn khoảng 15-20 phút mà anh lại cứ bắt tôi đưa đi học. Mối lần như vậy, tôi tốn hơn nửa tiếng cả đi và về. Đi xe riêng thì tiện hơn thật vì không phải chờ đợi và đi đường vòng nhưng sao anh không nghĩ đến tôi đã đi làm vất vả tối hôm qua và sáng nay phải dậy sớm để đưa anh đi học. Anh không nghĩ là đưa anh đi, anh chỉ ngồi một chuyến xe nhưng tôi phải gấp đôi đoạn đường. Tôi than mệt và bận rộn quá thì anh nói khỏi nấu ăn cho đỡ tốn thời gian. Nhưng không nấu ăn thì ăn ngoài, không có tiề.n thì sao chịu nổi.
Tôi chịu thương chịu khó lắm, làm bao nhiêu là việc bên ngoài lẫn trong nhà mà chưa bao giờ tôi đòi anh quà cáp hay hoa vì tôi muốn tiết kiệm tiề.n cho anh. Khi mới quen, anh tặng tôi socola nhưng tôi không thích ăn đường vì hại cho sức khoẻ. Hoa anh tặng thì tôi dặn anh đừng mua nữa vì sẽ phí, cuối cùng cũng phải vứt đi thôi. Gấu bông thì anh nói tôi vứt vãi khắp cả phòng. Chúng tôi luôn cố gắng hết sức tiết kiệm tiề.n và tôi cũng phải đảm đương gánh nặng kinh tế vì thông cảm cho anh đang đi học.
Tuy nhiên, mỗi lần sáng dậy mà tôi không đưa anh đi học (xe là xe của tôi và anh cũng phụ trả giúp phần sau) là hai đứa lại giận nhau. Anh bảo anh có đóng góp mà không được hưởng. Sao anh không nghĩ đến sức khoẻ của tôi hơn là phần chia trong chiếc xe kia. Tôi không biết anh có thật sự thương yêu tôi không nữa. Tự ái của anh rất lớn và cả sự ghen tị nữa. Vì tính chất công việc nên tôi là người lái xe thường xuyên, còn anh chỉ mỗi việc từ nhà đến trường và ngược lại mà anh cũng tỏ vẻ ghen tỵ vì tôi đi xe nhiều hơn.
Tôi đã nghĩ anh không yêu tôi nữa rồi. Gia đình và bạn bè bảo anh chỉ lợi dụng tôi chứ không hề che chở hay giúp ích được gì cho tôi. Nhưng xa anh thì tôi cô đơn lắm. Bạn bè mất cả rồi, thế giới của tôi chỉ còn anh thôi. Tôi phải làm sao? Liệu anh có yêu tôi? Tôi có thể trao cho anh tất cả và làm mọi việc để anh có thể yên tâm học tập nên tôi cảm thấy như mình đang yêu đơn phương.
Theo VNE
Yêu con trai Tây mê cờ bạc qua mạng
Tôi mua vé máy bay và hứa sẽ sang Thái gặp anh, nhưng không biết mình có nên đi không và với tư cách gì.
Tôi 34 tuổ.i, đã lập gia đình và có hai con trai. Còn anh là trai Tây 37 tuổ.i, đã có người yêu. Một ngày, chúng tôi tình cờ gặp nhau trên mạng. Tôi là cô giáo dạy tiếng Anh, còn anh đang cần học tiếng Anh để có việc làm. Vì lý do này, chúng tôi thường xuyên lên mạng chat với nhau. Anh tự học tiếng Anh online nên biết ít nhiều, vì vậy chúng tôi chat bằng tiếng Anh và tôi dạy anh thêm nhiều điều mà anh chưa biết. Tôi không biết tại sao khi chat, anh thường kể cho tôi nghe mọi thứ về cuộc đời anh, không sót một chi tiết nhỏ nào. Bạn gái của anh ghen với tôi. Anh nói với cô ấy: "Em đừng như thế, anh và cô ấy (tôi) ở xa như thế, làm sao có thể gặp nhau. Tụi anh chỉ nói chuyện online thôi mà". Từ khi chat, tôi nói dối với anh là tôi chưa có gia đình.
Cũng thời gian này, vợ chồng tôi ly thân vì chồng tôi nghiệ.n rượu chè. Tôi hết lời khuyên can nhưng khong có kết quả gì. Một ngày, tôi nói với chồng là nếu anh không thể bỏ rượu thì nên b.ỏ v.ợ, chồng tôi không nói gì nhưng vẫn uống rượu mỗi ngày. Tôi chịu đựng đuợc 2 năm thì nói với chồng rằng nếu từ giờ anh không bỏ rượu, chúng ta ly dị. Nếu anh không đồng ý ly dị, tôi mặc kệ anh, tôi có đàn ông khác. Tuy nhiên anh ấy vẫn uống rượu mỗi ngày. Hai năm như vậy nên tôi không còn tình cảm với chồng, nhưng tôi không muốn bỏ anh ấy. Tôi muốn có một gia đình hạnh phúc, êm ấm với hai con. Nhưng một mình tôi thì không thể thực hiện mong muốn ấy đuợc. Cuối cùng, tôi và chồng sống trong một ngôi nhà với hai thế giới.
Trở lại chuyện với anh chàng Tây phía trên. Chúng tôi vẫn chat mỗi ngày, một hôm, anh ấy nói với tôi là anh ấy muốn sang nước khác làm việc và anh ấy đã chia tay người yêu vì hai người không hợp nhau. Tôi chia sẻ với anh như một người bạn tốt. Một hôm, anh nói trái tim anh cảm thấy kỳ lạ đối với tôi. Mỗi ngày, anh đều nghĩ đến tôi, nhớ đến tôi. Khi anh sống ở nước khác để làm việc, anh không có bạn bè, rất cô đơn và anh chỉ có tôi là người bạn duy nhất cho anh có thể tâm sự mọi thứ vui buồn. Chúng tôi là bạn bè đuợc 7 tháng thì anh nói yêu tôi, lúc nào tôi cũng hiện hữu trong tâm trí anh.
Trước đó ba năm, anh nghiệ.n cờ bạc và mắc nợ ngân hàng. Vì vậy, thời gian này, anh ấy làm việc ở nước ngoài để trả nợ. Anh ấy nói nếu tôi yêu anh ấy thì cố đợi anh ấy vài năm, anh ấy trả nợ xong sẽ đến Việt Nam và kết hôn với tôi. Tôi cảm thấy thật tội lỗi vì đã dối anh việc tôi chưa lập gia đình. Tôi muốn trốn chạy anh, không online nữa nhưng trái tim tôi không cho phép tôi làm như thế. Sau nhiều ngày suy nghĩ, cuối cùng, tôi quyết định nói thật với anh mọi thứ.
Anh không nói gì và biết anh thật sự không còn một hy vọng nào để kết hôn với tôi. Trai Tây khó kết hôn với phụ nữ l.y hô.n và đã có con, anh không vượt qua được định kiến này. Vì vậy, anh ấy quyết định làm bạn với tôi và không yêu tôi nữa. Khoảng 2 tháng sau đó, anh ấy nói với tôi là anh ấy không thể xem tôi là bạn. Anh ấy yêu tôi quá nhiều và anh ấy sẽ chấp nhận tôi, mặc cho gia đình anh ấy, chị gái và bạn bè cười chê trai tân mà lấy gái đã qua một chuyến đò. Mặc dù anh ấy quyết tâm như thế, tôi cũng thích anh ấy nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không kết hôn với anh ấy (vì mặc cảm, tôi bình thường, không xinh đẹp, còn anh ấy trai Tây, rất đẹp trai và lich thiệp). Tôi không từ chối anh ấy nhưng cũng chỉ cười nhẹ trước những dự tính của anh ấy về chuyện kết hôn. Anh ấy dần làm quen với con tôi qua mỗi lần chat và giới thiệu tôi với mẹ anh ấy. Mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.
Cuối cùng, một chuyện không may đã đến với anh ấy. Vì khủng hoảng kinh tế bên châu Âu rất nặng nề nên anh ấy mất việc trong khi anh ấy còn trả nợ ngân hàng một năm nữa mới xong. Vì thế, anh ấy phải trở về nước, thất nghiệp, hy vọng kết hôn với tôi tiêu tan. Anh ấy buồn chán và bắt đầu say xỉn mỗi ngày. Tôi khuyên anh ấy cố gắng tìm việc làm khác và tôi sẽ giúp anh ấy một phần tiề.n trả nợ ngân hàng mỗi tháng. Anh ấy nghĩ nếu thế này thì sau một năm mới hết nợ, sau một năm nữa mới có tiề.n đến Việt Nam kết hôn với tôi. Cảm thấy quá lâu, anh ấy lại nghĩ đến chuyện cờ bạc.
Anh ấy nghĩ nếu thắng cờ bạc, chắc chắn sẽ trả được nợ. Vì vậy, khi tôi gửi tiề.n trả ngân hàng, anh ấy nướng hết vào sòng bạc và cuối cùng là mất hết, trong khi lãi ngân hàng mỗi tháng một tăng. Anh ấy có hai ngôi nhà, chúng tôi quyết định bán một căn để trả nợ nhưng thời buổi khó khăn, anh ấy đăng tin từ năm này qua tháng khác, từ giá cao hạ xuống thấp vẫn không ai mua. Rồi anh ấy lại say xỉn. Tôi nói với anh ấy là chồng cũ của tôi và tôi chia tay nhau vì anh ấy say xỉn, bây giờ anh cũng vậy. Tại sao đàn ông thích say xỉn như vậy? Chúng ta chia tay đi và buồn rất nhiều.
Cũng qua net, anh ấy quen một phụ nữ Thái Lan, hơn anh ấy 5 tuổ.i, l.y hô.n chồng và không thể sinh con nhưng cô ấy rất giàu có. Tôi không biết anh ấy nói thật với tôi hay không nhưng anh ấy nói vẫn yêu tôi và mong một ngày đuợc kết hôn với tôi. Còn và với người phụ nữ này, anh ấy muốn lợi dụng sự giàu có của cô ấy để trả nợ và anh ấy có thể gặp tôi vì Việt Nam gần với Thái Lan. Vì vậy, người phụ nữ này đã trả hết nợ cho anh ấy và cho anh ấy một cuộc sống đầy đủ, không thiếu gì.
Hiện tại, anh ấy sống ở Thái Lan được một năm rưỡi rồi. Năm ngoái, anh ấy muốn nói chia tay với cô ấy nhưng cô ấy khóc rất nhiều và nói sẽ không muốn sống nữa nếu anh ấy ra đi. Anh ấy rất đau khổ, thề không bỏ cô ấy vì cô ấy giúp anh nhiều. Nhưng bên cô ấy, anh luôn nghĩ đến tôi. Chúng tôi nói chia tay nhưng hai trái tim chưa bao giờ hết nghĩ về nhau. Chúng tôi vẫn chat mỗi ngày. Anh ấy vẫn hy vọng một ngày được đến với tôi. Anh ấy cầu xin tôi đến Thái một lần để gặp anh ấy, cho anh ấy đuợc nhìn thấy tôi, nắm tay tôi. Và tôi hứa sẽ đến nhưng hết lần này đến lần khác, tôi không đến bởi tôi không biết lấy tâm trạng gì, tình cảm gì để đối diện với anh ấy, là bạn bè hay người yêu? Riêng với anh ấy, tôi luôn luôn là một người yêu mà anh ấy khắc quá sâu trong linh hồn anh ấy rồi.
Bây giờ, tôi muốn đến và gặp anh ấy một lần vì tôi đã trót hứa sẽ đến và cũng vì anh ấy bảo gặp tôi là một giấc mơ của anh ấy, tôi muốn biến giấc mơ đó thành hiện thực. Nhưng tôi không biết có nên hay không vì bây giờ, gặp anh, đối xử với anh như một người bạn hay một người yêu? Vì người yêu gặp nhau sẽ làm những chuyện khác với một người bạn.
Tôi phân vân không biết thế nào vì tôi mua vé rồi và hẹn anh ấy đúng thời gian đó, chúng tôi sẽ gặp nhau, anh ấy sẽ đón tôi ở sân bay. Còn một tuần nữa là đến ngày đó, mỗi ngày anh ấy đều nhắn tin cho tôi. Anh ấy nói anh ấy đếm từng giờ trôi qua cho tới tuần sau để đuợc ôm tôi vào lòng, được nhìn vào mắt tôi, nắm tay tôi. Nhưng cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa quyết định đến hay không, xin các bạn cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Chị em gái lạnh hơn cả người dưng Mang bầu, Thùy về chơi được mẹ tẩm bổ bao nhiêu món ngon, chị gái thấy vậy bảo: 'Ăn lắm rồi béo như lợn, chồng nó lại bỏ đi với bồ'. Có bà chị gái "hám tiền" nên Thùy (28 tuổ.i, ở Hoàng Mai, Hà Nội) không ít lần bực tức. Cưới chồng, vợ chồng Thùy thuê nhà ở riêng, còn vợ chồng...