Người yêu khiến tôi sợ hãi ‘chuyện ấy’
Chuyện ‘ân ái’ với Khanh khiến em đau đớn, cảm thấy như bị dùng cực hình, trong khi Trọng cũng yêu em và gia đình rất khá giả.
Em năm nay 25 tuổi, có công việc ổn định. Sau khi học xong cao đẳng, em lên Sài Gòn lập nghiệp và đã có một sự nghiệp ổn định. Vào Sài Gòn 1 năm, em quen một người hơn em 1 tuổi, anh tên Khanh, con một, cao to, đẹp trai, tính tình hiền lành, phúc hậu. Gia đình anh ở TP HCM. Ba anh làm chi cục thuế.
Lúc đầu, em cũng yêu anh nhưng sau này, tình cảm ít dần đi vì anh không thường xuyên quan tâm, chăm sóc em. Tính anh hơi giống trẻ con vì được bao bọc nhiều nên thụ động, nghe lời ba mẹ. Nhiều khi đi chơi với nhau mà trời mưa to, ba mẹ bắt ở nhà anh ấy cũng nghe theo. Dần dần, em chán nản và muốn quen người mới.
Một lần đi chơi với bạn, em gặp một người tên Trọng, hơn em 3 tuổi. Anh ấy lanh lợi hơn Khanh nhưng tính tình không phúc hậu bằng. Lúc trước, anh là du học sinh từ Mỹ về, gia đình có ba chị em, anh là con thứ. Chị gái anh làm luật sư ở Mỹ, lấy chồng và định cư bên đó, còn anh sống với em ở Sài Gòn. Do ba mất sớm nên mẹ anh qua Mỹ sống cùng chị gái.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Inmagine.
Trọng yêu em, chăm sóc, quan tâm. Bên cạnh anh, em thấy mình rất nhỏ bé, cần sự che chở. Bên anh, em tâm sự được mọi điều. Đôi khi công việc của em gặp khó khăn, anh luôn tìm cách tháo gỡ giúp. Quả thực, em và Trọng rất hợp nhau.
Tết về, em có nói với ba mẹ rằng chia tay Khanh để đến với Trọng, nhưng gia đình em không chịu, bảo là tuổi khắc nhau. Ba mẹ em lại nói, vì em tỉnh lẻ nên lấy người giàu có quá thì họ sẽ coi thường em và gia đình. Em đã gặp mẹ anh ấy nhân dịp bà về nước ăn Tết. Qua trò chuyện, em có cảm giác bà cũng không muốn chấp nhận em vì xuất thân của em và anh khác nhau. Đồng thời, gia đình Khanh đã ngỏ lời muốn cưới em. Ba mẹ em lại đồng tình với gia đình Khanh nhưng em không hề còn tình cảm với anh nữa.
Thật sự, Khanh làm em mất niềm tin vì sự vô tâm và quá nghe lời ba mẹ. Thậm chí, khi đã ngỏ lời cưới mà em rủ về nhà cho biết nhà cửa, nhưng ba mẹ anh ấy không chịu anh cũng không về. Hơn nữa, em và Khanh đã đi quá giới hạn và em sợ mỗi khi gần anh. “Chuyện ấy” khiến em sợ hãi, đau đớn, cảm thấy như bị dùng cực hình. Nhiều khi em muốn dung hòa để cả hai cùng hòa hợp mà không thể, vậy thì làm sao tiến đến hôn nhân?
Bên Khanh, em không còn cảm giác yêu thương nữa. Thật sự, khi nghe ba mẹ Khanh ngỏ ý muốn cưới, em rất sợ. Em đã khóc rất nhiều, còn ba mẹ em lại đồng tình vui vẻ và cho đó là niềm hạnh phúc của em. Một điều lạ ở đây là cả hai người đều muốn qua năm 2014 sẽ cưới em về làm vợ. Nhưng về gia đình Khanh thì được cả ba mẹ lẫn Khanh, còn Trọng thì chỉ có anh thôi, chứ mẹ anh chưa có ý kiến phản hồi. Bà đang ở Mỹ nên kêu không có thời gian. Hiện bà chỉ muốn Trọng lo cho sự nghiệp và chăm sóc em nhỏ mà thôi. Nhiều khi em muốn bỏ cả hai, chẳng muốn đến với ai nữa. Hãy cho em lời khuyên.
Theo Ngoisao
Tôi vẫn hạnh phúc sau hai lần sống thử
Xin khẳng định với bạn rằng tôi hoàn toàn không lên án hay khuyến khích việc sống thử. Trong quá khứ, tôi đã từng quyết định sống thử hai lần. Thời gian đó là một phần cuộc đời của tôi với bao kỷ niệm buồn vui lẫn lộn. Hiện nay tôi đang có một gia đình đầm ấm với chồng và hai cô con gái đáng yêu.
Tôi là người có cá tính mạnh mẽ, dám làm dám chịu. Sinh ra trong một gia đình khá giả, ba mẹ đều quan tâm đến kinh doanh mà chẳng quan tâm đến tôi và anh trai. Tôi luôn muốn thoát khỏi căn nhà chẳng thiếu thứ gì ngoài tình thương ấy. Tôi rất mê văn chương, có lẽ nhờ nó mà tôi không trở nên "cá tính" theo kiểu bốc đồng hư hỏng mà lựa chọn con đường sau này sẽ tự lực cánh sinh, tự phát triển bản thân mà không nhờ ba mẹ. Quãng đời đại học là khoảng thời gian bươn chải vất vả nhất của tôi, vì phải vừa học vừa làm. Tôi dọn ra ngoài sau một cơn gây gổ với cha mẹ vào năm nhất - sự ngột ngạt của nhà tôi đã khiến tôi không thể thở được.
Ngay khi vừa ra trường, tôi đã có một việc làm với lương bổng rất tốt. Tôi bắt đầu cảm thấy phải tìm kiếm cho mình một gia đình theo đúng kiểu tôi mơ ước, không như gia đình tôi. Tôi năng động, hiện đại và không phụ thuộc vào ai. Những lý do "góp gạo thổi cơm chung" của sinh viên không phải là điều tôi quan tâm (tôi cũng không có bạn trai thời đại học). Cái tôi cần là xem hai người khi sống chung như thế có hợp nhau hay không để có thể tiến tới xa hơn. Nhiều lúc nghĩ lại tôi thấy mình thực lý trí.
Thẳng thắn mà nói, sống thử chỉ là một hình thức tiến triển của quan hệ tình dục trước hôn nhân của hai người yêu nhau. (ảnh minh họa)
Người đàn ông đầu tiên của tôi lớn hơn tôi 7 tuổi, thu nhập cũng bằng tôi, cũng ở trọ như tôi. Anh làm trong công ty bên cạnh. Gặp mặt nhau vài lần lúc ăn trưa, sau đó là tán tỉnh nhau, sau đó là dọn về sống thử, khi ấy tôi 25 tuổi. Tôi không hề phải giả vờ hay che giấu tính cách của mình khi sống chung, và tôi cũng yêu cầu anh điều ấy. Có lẽ cá tính của tôi mạnh mẽ quá hay anh thực sự không chấp nhận nổi cảm giác mình bị một người phụ nữ quá lý trí muốn "thử" mình. Đường ai nấy đi, tôi đau buồn một thời gian, tự an ủi người này không dành cho mình. Tôi cũng có tiếp vài mối tình nhưng chỉ quen cho vui một thời gian.
Người thứ hai tôi sống thử cũng chính là chồng tôi bây giờ. Anh hơn tôi 10 tuổi, dân thành phố gốc nhưng lại ở nhà thuê. Ba anh trong cơn sốt đất đã bán và tiêu và phá, cứ thế cho đến khi đến cái nhà chui ra chui vào cũng không có. Ba mẹ đều mất, anh lại một mình. Sau thời gian một năm tìm hiểu, tôi cũng thẳng thắn thừa nhận với anh mình đã từng sống thử với một người, vì tôi cảm thấy anh đúng là người tôi thật lòng yêu sau người đó nên muốn sống thử với anh. Quả là ngoài dự đoán, anh không tỏ ra bất ngờ lắm, chỉ suy nghĩ một chút rồi bảo: "Được, cứ vậy đi". Ba năm sau khi sống thử, chúng tôi chính thức kết hôn, tôi 30 tuổi. Tôi không phủ nhận mình may mắn khi ít ra đến giờ phút này cũng đã tìm thấy hạnh phúc của cuộc đời mình.
Thẳng thắn mà nói, sống thử chỉ là một hình thức tiến triển của quan hệ tình dục trước hôn nhân của hai người yêu nhau. Ngày nay thì chuyện sex trước khi lập gia đình đâu có gì hiếm lạ. Phụ nữ thiệt thòi hơn trong những chuyện này trước tiên vì định kiến vẫn còn rơi vãi từ thời cũ liên quan đến trinh tiết. Một khi phụ nữ đã bình đẳng, tự lập thì chuyện đó theo tôi sống thử cũng không phải là chuyện gì to lớn lắm (có khi còn giúp loại ra đối tượng "tưởng vậy mà không phải vậy") miễn là phải thật lòng yêu và có mong muốn lập gia đình với người đó, điều quan trọng nữa là biết phòng tránh để bản thân mình không có thai khi mình chưa có sự chuẩn bị cần thiết.
Theo Eva
Thầy giáo muối mặt đưa con gái đi nạo thai Ông không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh này và cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cúi gằm mặt đưa con vào viện sản Chuyện xảy ra đã 5 năm nhưng cái ngày hôm đó vẫn in đậm trong ký ức của ông Hoành, đau rát như một vết bỏng. Ông là một thầy giáo dạy toán giỏi, học trò bao thế hệ...