Người yêu keo kiệt, không tặng quà bao giờ
Nhưng mỗi lần tôi ý kiến thì anh lại nói, anh là người vô tâm, với lại đàn ông không hay chu đáo được khoản đó như phụ nữ. Anh mong tôi thông cảm cho anh.
Tôi và anh yêu nhau đã được 2 năm nhưng nói thật, món quà tôi được nhận duy nhất từ anh chính là một đôi găn tay vào mua đông năm ngoái, anh tặng cho tôi. Đến tận năm nay tôi vẫn còn dùng, nhưng mà, mỗi lần dùng nó thì tôi lại càng buồn hơn. Buồn vì chỉ có một món quà như vậy, cũng chẳng đủ để tôi tự hào với bạn bè về anh.
Nhiều khi tôi không hiểu nổi tại sao mình lại yêu anh nhiều như thế. Anh luôn là người khiến tôi khóc, tôi cười. Anh yêu tôi, tôi cũng cảm nhận được sự chân thành ở trái tim anh. Nhưng điều tôi luôn thắc mắc là, tại sao, khi yêu nhau người ta luôn quan tâm nhau, muốn cho nhau sự quan tâm và tình yêu. Điều đó thể hiện qua những món quà. Chẳng hạn như, lạnh thì anh mua áo ấm cho tôi, mua mũ len, bao tay cho tôi. Nóng thì anh múa áo mát cho tôi, hoặc là có thể tặng tôi những món quà lưu niệm chẳng hạn. Nhưng mà, rất nhiều lần tôi cùng anh đi đâu đó, tôi mua cho anh hết thứ này với thứ khác, vậy mà anh chưa hề mua cho tôi thứ gì.
Tất nhiên, anh có hỏi tôi là thích gì anh tặng, nhưng tôi luôn nói không cần thì anh cũng thôi. Lẽ ra, là đàn ông, anh nên hiểu tâm lý của con gái. Dù là họ nói không nhưng có thể họ cũng muốn được anh tặng cho món quà, dù chỉ là món quà nhỏ. Ví như đi chơi xa, anh thường không mua quà cho tôi, anh không bao giờ gọi điện hỏi tôi thích gì. Nếu anh hỏi được như vậy thì tôi vui biết bao nhiêu.
Tôi muốn mặc cái áo của anh, muốn đeo cái vòng tay anh tặng, muốn có được một món quà kỉ niệm để khi bạn bè hỏi, tôi tự hào khoe với họ rằng, đó là món quà do bạn trai tôi tặng. Thật buồn là anh không làm thế!
Video đang HOT
Tất nhiên, anh có hỏi tôi là thích gì anh tặng, nhưng tôi luôn nói không cần thì anh cũng thôi. Lẽ ra, là đàn ông, anh nên hiểu tâm lý của con gái. (ảnh minh họa)
Nhiều lần tôi buồn lắm, nhưng tôi luôn phải khóc thầm. Chẳng lẽ tôi lại đòi quà của anh, tôi sợ anh sẽ nghĩ tôi coi trọng vật chất. Tôi chỉ muốn tâm sự với anh về nỗi lòng của tôi nhưng anh nào có hiểu. Anh toàn bảo, tôi thích gì thì phải nói cho anh. Đến một bó hoa ngày lễ tết anh còn chưa tặng thì nói gì quà cáp mà đòi hỏi. Cái chuyện quà nếu như không bàn tới thì cũng phải nói chuyện tặng hoa những ngày lễ chứ. Ví như ngày sinh nhật, 20-10, anh cũng chỉ đưa tôi đi ăn cho xong, còn không bao giờ tặng hoa hay mua quà.
Thật lòng, tôi không biết giải thích chuyện này thế nào. Có lần tôi nói bóng gió thì anh bảo tôi đúng là con gái khó chiều. Tôi còn nghĩ, hay là anh ki bo. Nói câu chuyện này ra với bạn bè, ai cũng nói tôi là người ki bo này kia, tiết kiệm, không chịu tặng quà bạn gái tức là khi anh ta nghĩ anh ta yêu được tôi rồi thì mặc kệ, thích đến đâu thì đến. Anh ta cũng chẳng cần biết, chẳng quan tâm nữa. Vì dù sao thì cũng biết tôi quá yêu anh ta nên không thể vì chuyện này mà bỏ anh ta được. Nghe bạn bè nói, tôi thấy có lý lắm, chẳng lẽ anh lại suy nghĩ như vậy sao?
Làm gì có người nào vô tâm đến nỗi không tặng nổi bó hoa ngày lễ tết. Nói như thế thì thật sự rất buồn. Con gái là muốn được yêu và được người yêu mình quan tâm. Lấy một người đàn ông như vậy về chẳng phải tủi thân cả đời sao? Thế mà anh nhận của tôi bao nhiêu món quà mà anh lại không nghĩ gì, lạ thật! Tôi không muốn kêu ca nhưng thực lòng, tôi muốn được tư vấn, được mọi người cho tôi câu trả lời vì sao anh lại hành xử như vậy, hay là anh đang lợi dụng tôi?
Theo VNE
Mới tán mà trả tiền gì anh cũng bảo cưa đôi
Có lần anh mời tôi đi ăn, đi uống cà phê. Nhưng những lần đó, khi tôi chủ động đứng lên trả tiền thì anh đều bảo cưa đôi.
Một câu chuyện như thế này mà tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết có nên nói ra để chị em cho ý kiến hay không. Nhưng cuối cùng tôi đã quyết định tâm sự, để mong nhận được sự sẻ chia của chị em.
Tôi và anh mới quen nhau được tầm 5 tháng. Sau 3 tháng đầu quen biết, chúng tôi thường đi chung với đám bạn. Ngày ngày, có vụ gì tụ tập là cả hai chúng tôi đều xuất hiện. Tôi thì chơi thân với các anh trong nhóm, còn anh là người độc thân, lại chơi thân với một anh bạn thuộc nhóm này. Thấy anh vui vẻ, cởi mở nên chúng tôi cho gia nhập nhóm, và từ đó, bất cứ cuộc hẹn hò nào, chúng tôi cũng đều không vắng mặt.
Những lần đi chơi nhóm như vậy, chúng tôi thống nhất quan điểm cứ &'campuchia' cho sòng phẳng. Chuyện đó thì tôi tán đồng, vì chẳng ai có tiền mà cứ chi trả được. Vả lại, có sòng phẳng, có chia đều như thế thì bạn bè mới bền được.
Tôi và anh hài hước nhất đội nên hay trêu mọi người. Thấy hai người hợp nhau nên bạn bè trong nhóm có ý gán tôi và anh với nhau. Tôi cũng không phản ứng gì nhiều vì coi đó là chuyện vui đùa, không sao cả.
Uống một cốc cà phê anh cũng đòi cưa đôi tiền (Ảnh minh họa)
Thế rồi, sau một thời gian đi chơi chung, chúng tôi đã cảm tình với nhau. Anh có ý quan tâm, tán tỉnh tôi. Nhiều lần, anh rủ tôi đi chơi riêng. Có lần anh mời tôi đi ăn, đi uống cà phê. Nhưng những lần đó, khi tôi chủ động đứng lên trả tiền, vì nghĩ là sẽ mời anh, anh đều bảo cưa đôi. Anh không muốn tôi tốn tiền, cũng không tự động trả. Có khi anh cứ ngồi ỳ ra, hỏi là bao tiền nhưng không thấy trả nên tôi mới chủ động. Những lúc đó, anh cứ để tôi trả, xong rồi anh đưa lại cho tôi một nửa số đó, anh nói là chia.
Tôi thấy cứ kì kì làm sao đấy. Ai cũng nhìn chúng tôi vì rõ là giống hai người đang hẹn hò, quán ấy cũng chỉ dành cho cặp đôi yêu nhau. Thế mà, chúng tôi chia nhau vài chục bạc trả tiền cà phê, có lẽ họ đang cười thầm trong bụng. Nhưng thiết nghĩ, có cười thì họ cười anh, chứ cười gì người con gái như tôi. Họ lại thương cảm cho tôi cũng nên.
Đồng ý hôn nhân là hôn nhân, nhưng khi yêu nhau anh không nên cư xử như vậy mới đúng. Chí ít anh cũng nên thể hiện sự ga lăng của một kẻ đang tán gái chứ.(ảnh minh họa)
Sau lần ấy, tôi cũng không thấy anh tiến triển gì. Thật ra, đi đông thì mình nên chia nhưng đi hai người như thế, chia thấy hài hài sao ấy. Tôi bèn chủ động đứng dậy tranh trả tiền và nhất định không cho anh trả, rồi anh cũng chịu thua. Thế nhưng, lần sau đi cùng anh, anh cũng không có ý định trả dù trước đó tôi đã trả rồi. Nhớ có hôm đi ăn lẩu, hai người vào quán lẩu 1 người, ăn hết nổi lẩu tầm hơn 3 trăm nghìn. Ăn xong anh cầm hóa đơn "cưa đôi nhé" làm tôi ngại chín mặt. Thật ra, nếu người ta không biết chúng tôi là đôi yêu nhau thì cũng coi như bạn bè đi ăn cùng, nhưng những gì chúng tôi thể hiện giống với một đôi tình nhân hơn là bạn bè. Tôi đành ngậm ngùi đưa tiền cho anh.
Nhiều lần quá, tôi bức xúc và nói thẳng với anh. Anh nói, sau này lấy nhau về cũng cứ chia đôi tiền nong, cái gì cũng sòng phẳng. Vợ chồng cũng phải sòng phẳng về kinh tế, không nên phụ thuộc ai hết, vì như thế mới tự do được. Cần làm việc gì lớn thì bàn kĩ với nhau rồi góp tiền tính toán. Tôi hơi choáng, thật ra anh còn tính cả tới chuyện sẽ lấy tôi, vậy mà còn kiểu chi li như vậy.
Đồng ý hôn nhân là hôn nhân, nhưng khi yêu nhau anh không nên cư xử như vậy mới đúng. Chí ít anh cũng nên thể hiện sự ga lăng của một kẻ đang tán gái chứ. Tôi không hiểu anh suy nghĩ thế nào mà lại nói, làm như thế cho tôi quen. Tôi buồn lắm, dù là có tình cảm với anh, nhưng thật tình, tôi đang muốn chia tay lắm rồi. Các bạn nói xem, tôi nên làm gì lúc này?
Theo VNE
Đi đâu anh cũng để tôi trả tiền Bạn cũng có thể nghĩ tới chuyện anh không có tiền. Tại sao lại như vậy, anh cũng đi làm, lại còn làm công việc ổn định. Chuyện là thế này, tôi thật tình còn không biết có nên nói hay không. Nhưng đúng là, có lúc cũng mệt mỏi và phải suy nghĩ về cái gọi là tình yêu. Người ta nói,...