Người yêu hèn nhát không nhận con
Bây giờ chỉ còn lại mình tôi, bơ vơ trơ trọi trên cõi đời. Tình yêu, niềm tin và hạnh phúc của tôi đã bị anh đánh cắp. Cách đây chưa đầy một năm, tôi quen anh như một định mệnh gắn kết đời mình. Tôi quê ngoài Bắc, vào Nam lập nghiệp và học tập cũng được gần 10 năm rồi.
Gia đình khó khăn nên tôi luôn phải cố gắng hết sức để làm việc và học tập sao cho cuộc sống được tốt đẹp hơn. Nhờ siêng năng, chịu khó học hỏi mà tôi luôn có cho mình những cơ hội làm việc tốt và được bạn bè đồng nghiệp yêu thương.
Tôi vừa làm, có tiền gửi về cho bố mẹ và vừa tích cóp để lấy tiền học thêm. Sau 9 năm tôi có trong tay một bằng trung cấp kế toán và tấm bằng đại học QTKD và hơn thế nữa tôi có một công việc tốt và thu nhập ổn định.
Nếu chỉ có vậy thì có lẽ cuộc đồi tôi đã khác. Cái ngày tôi quyết định chuyển công tác lên thành phố cũng chính là cái ngày tôi biết cuộc đời mình sang một trang mới. Chín năm gắn bó ở thành phố công nghiệp Biên Hòa với tôi là cả những chuỗi ngày vất vả nhưng đầy ý nghĩa. Tôi luôn tự hào vì những gì mình đã làm và đã trải qua. Sau hơn hai tháng công tác bằng cách đi xe buýt từ Biên Hòa lên thành phố, tôi như phần nào nhụt trí, may mắn cho tôi gặp một anh bạn cùng quê. Anh giới thiệu tôi ở trọ chỗ em gái của một người bạn học. Tôi vui mừng không tả vì hai tháng qua tôi không thể kiếm được phòng trọ nào ở chốn này.
Tôi chuyển về đó ở ngay, vì thấy đó là may mắn lớn nhất của mình trong lúc này. Tôi thật sự không biết trong căn nhà ấy tôi còn sống cùng với anh trai của hai cô bé đấy nữa.
Ngày đầu gặp nhau, tôi chả có ấn tượng gì về con người đó cả, một anh chàng nhỏ con, ít nói và hoàn toàn xa lạ. Chúng tôi ở cùng nhà với nhau khoảng được một tuần thì tôi thấy anh tỏ thái độ quan tâm tôi rất rõ rệt. Tôi cũng dần có cảm tình với anh vì thật sự tôi thấy ở anh sự ân cần, chu đáo mà tôi chưa từng cảm nhận được bao giờ.
Anh quan tâm tôi từ cái nhỏ nhặt nhất từ cái ăn, cái ở đến mọi việc xung quanh. Tôi có cảm giác mình như một bà hoàng vậy. Vậy là tôi đón nhận tình cảm của anh một cách nhanh chóng và không tính toán, bởi vì tôi biết hiện tại giữa tôi và anh có quá nhiều điều khác biệt.
Video đang HOT
Tôi đã ra trường và ổn định việc làm, còn anh mới đang là anh chàng sinh viên năm 2 mặc dù chúng tôi cùng tuổi. Tôi cũng được biết trước đây anh từng là một lính hải quân, dự định chuyển qua chuyên nghiệp nhưng gặp một số bất đồng quan điểm nên anh xin ra khỏi ngành và thi đại học.
Tôi cũng được nghe mọi người xung quanh ca tụng về anh rất nhiều, cộng với sự chân thành anh dành cho tôi nên tôi không hề đắn đo mà đã nhanh chóng chấp nhận tình cảm của anh. Có lẽ bởi vì khoảng thời gian vừa qua tôi thiếu thốn tình cảm quá nhiều và mệt mỏi để có thể tìm và lựa chọn cho mình một tình yêu lý tưởng. Tôi chấp nhận anh và cũng yêu anh hết mình. Tôi luôn mơ ước về một bến đỗ bình yên và một gia đình hạnh phúc.
Giá như mọi chuyện đều êm đềm và thơ mộng như vậy? Nếu thế thì chẳng phải cuộc sống? Tôi yêu anh nên đã trao chọn cho anh cả tình yêu và thể xác. Vì chủ quan nên tôi có bầu, tôi đã sẵng sàng với thiên chức làm mẹ và hạnh phúc biết bao nhiêu khi nghĩ đến điều đó. Tôi nói với anh với suy nghĩ anh cũng sẽ sung sướng khi đã trở thành một người cha và vì đó là kết quả của tình yêu. Nhưng anh tỏ ra rất lo lắng và rối bời. Anh sợ vì chưa làm gì ra tiền để nuôi mẹ con tôi, sợ tôi phải khổ và sợ không có tương lai vì anh bảo xác định lấy tôi anh sẽ phải nghỉ học để đi làm nuôi vợ con.
Anh thuyết phục tôi bỏ cái thai đi và cố gắng chờ anh thêm hai năm nữa. Anh lo nếu cuộc sống khổ cực quá sẽ không có hạnh phúc. Anh muốn tôi vì anh hãy hy sinh một lần để bảo vệ hạnh phúc lâu dài của hai đứa. Vì tương lai của anh tôi đã nhẫn tâm vứt bỏ đứa con bé bỏng đầu đời của mình. Và cuộc sống của chúng tôi sau này cứ có một điều gì đó mơ hồ nhưng rất bất an.
Tết năm 2008 anh muốn đưa tôi về ra mắt gia đình nhưng tôi không đồng ý vì có một vài lý do cá nhân và cũng bởi vì tôi cảm thấy chưa phải là thời điểm hợp lý. Anh trách tôi rất nhiều. Chưa bao giờ hai đứa xa nhau lâu đến thế nên tôi và anh rất nhớ nhau. Trước hôm anh về, chúng tôi ở bên nhau cả ngày và tôi thật sự không ngờ sau lần ấy tôi lại có thai mặc dù lần phá thai trước tôi chưa thấy có kinh trở lại.
Sau Tết anh vào, tôi thức đến hai giờ sáng để đón anh. Tôi cảm thấy vui và hạnh phúc vô cùng khi được ở bên anh. Khoảng hơn một tháng sau tôi thấy trong người khó chịu và đi khám bác sĩ nói tôi đã có thai được gần hai tháng rồi. Tôi nói cho anh, cũng như lần trước anh muốn tôi bỏ nó vì chưa có điều kiện nuôi. Tôi rất đau khổ và cảm thấy thật nhẫn tâm và vô đạo đức nếu cứ tiếp tục sai lầm này đến sai lầm khác. Tôi quyết định giữ lại đứa con của mình. Vậy là giữa chúng tôi có một mối rạn nứt.
Tôi thấy thất vọng vì anh vô cùng, một người đàn ông vô lương tâm. Tôi cảm thấy một điều, anh còn rất yêu tôi mặc dù trong anh có rất nhiều mâu thuẫn. A nói muốn cưới tôi nhưng không có tiền, gia đình anh thì nghèo, hơn nữa anh không muốn bố mẹ khổ vì mình. Tôi phải mượn tiền công ty để lo đám cưới cho hai đứa. Mọi chuyện tưởng như đã êm xuôi vì chúng tôi cũng đã có kế hoạch cho riêng mình nhưng gia đình anh phản đối vì muốn anh học xong mới cưới vợ. Anh không nói cho gia đình là tôi đã có em bé. Anh trai của anh cũng tìm mọi cách để phá hai đứa và vẽ cho anh nghe đủ mọi chuyện về tôi, những chuyện mà bản thân tôi chưa bao giờ biết đến.
Anh vốn rất ghen, nên khi nghe chuyện lại tỏ thái độ nghi ngờ tôi. Người mà anh ấy nghi ngờ chính là em trai của chú lấy cô út tôi, người cưu mang tôi trong những năm đầu chân ướt chân rào vào thành phố Biên Hòa. Anh gọi điện hỏi chú tôi và nghe không rõ câu trả lời nên quay sang đổ hết tội lên đầu tôi. Tôi hoàn toàn choáng và bàng hoàng trước thái độ của anh. Anh nói đứa bé trong bụng tôi không phải con của anh. Tôi như người chết đứng, đau xót và hụt hẫng trước thái độ của con người vô trách nhiệm kia. Tôi và anh chàng kia thậm chí chỉ biết nhau sơ mỗi lần anh ta về thăm cô chú vậy mà anh ấy lại nhẫn tâm tin lời thêu dệt hơn tin tôi. Anh nghĩ tôi và anh kia đã có thời gian gần nhau vào dịp Tết, mặc dù anh ta chỉ về chưa chơi chưa đến một ngày
Tôi hoàn toàn bị sốc gọi điện về nhà cho bố mẹ là hoãn cưới. Tôi không muốn gặp anh ta và không muốn có một người chồng như vậy. Mẹ không biết tôi đang có bầu, thấy chuyện của tôi không ổn nên bà quyết định sẽ vào thăm tôi. Tôi chưa biết phải nói với mẹ làm sao và chưa biết giải quyết chuyện của tôi như thế nào, khi anh hết lần này lẩn tránh trách nhiệm.
Tôi muốn một mình nuôi con vì không chấp nhận được kẻ hèn nhát và vô lương tâm kia. Xin hãy cho tôi một lời khuyên (Anh Nguyên).
Đừng đổ hết lỗi lầm lên đầu anh ấy. Chính bạn và cả những người thân của anh ấy đang là một phần nguyên nhân khiến anh ấy lâm vào tình trạng và có những hành vi, lời nói như hiện nay.
Như bạn nói, anh ấy là một người đàn ông quan tâm đến người khác, có trách nhiệm và cũng có cả chí tiến thủ. Một người đàn ông như vậy không phải là người hèn nhát và vô lương tâm. Chỉ đơn thuần là bạn chưa tìm được tiếng nói chung với anh ấy.
Anh ấy mới chỉ đang là sinh viên chưa có nguồn thu nhập, gia đình lại khó khăn, đó chính là sức ép rất mạnh đối với một người đàn ông khi phải đưa ra những quyết định lớn.
Lập gia đình là một quyết định lớn trong cuộc đời mỗi người, nhất là đối với những người có trách nhiệm. Khi có gia đình, các cá nhân trong gia đình hạt nhân sẽ gánh thêm rất nhiều mối lo toan và cả sự mệt mỏi. Trong thâm tâm và cả suy nghĩ, anh ấy hiểu mình chưa đủ khả năng để gánh vác một gia đình theo đúng nghĩa. Trong khi đó, bạn lại ép anh ấy. Khi không nhận được sự đồng tình từ phía anh ấy, mà chắc chắn là khó nhận được do sự tự ái của người đàn ông thì việc bạn quy kết anh ấy quá nhiều phẩm chất, đức tính tiêu cực là điều rất dễ xảy ra. Càng thúc ép, càng quy kết, bạn càng đẩy anh ấy vào sự bế tắc. Chính sự bế tắc đó khiến anh ấy phản kháng lại với bất cứ lý do gì, dù là mơ hồ nhất.
Gia đình anh ấy vì những lo lắng tương tự mà cũng chống lại cuộc hôn nhân mà họ cảm thấy không có nền tảng vững vàng. Cách phản kháng của mỗi bên sẽ khác nhau, điều dễ dàng nhất cho họ là nói xấu người trong cuộc. Việc nói xấu này chắc không khó khăn gì lắm vì bạn còn sống với 2 người em của anh ấy. Việc hai bạn có sự quan hệ khắng khít chắc chắn không thể lọt qua mắt hai cô gái “em chồng” này. Và các thông tin được bóp méo theo hướng có lợi cho bên muốn nói là điều hoàn toàn có thể hiểu được.
Như vậy, việc của bạn bây giờ là đừng trút lên đầu anh ấy sự oán hận không đáng có nữa. Hãy bình tĩnh ngồi cùng anh ấy, trao đổi về tương lai của hai người, về dự định, về khả năng và nghị lực để vượt qua khó khăn. Bình tĩnh là điều cần thiết cho cuộc nói chuyện này để khơi gợi, thấu hiểu và bàn bạc nhằm tránh biến cuộc nói chuyện thành đổ lỗi và cãi vã. Cùng nhau vẽ ra một con đường và chung sức để vượt qua mọi khó khăn trên con đường đó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đã lãng phí 3 năm để yêu kẻ bạc tình
Cuộc sống thật là trớ trêu, tôi đã bỏ người yêu tôi nhất để yêu những người hèn nhát không dám bảo vệ tình yêu hay những người bạc tình phù du đi qua đời tôi.
Tôi đang ngồi đây với vẻ mặt thẫn thờ trong cái tâm trạng không biết nên buồn hay nên vui. Tình yêu của tôi bắt đầu từ cách đây 2.5 năm, chúng tôi yêu nhau qua một người bạn cấp 3 giới thiệu. Tiếp đó là những tháng ngày xa cách, yêu thương có, giận hờn trách móc nhau cũng có.
Hơn 2 năm qua, bao nhiêu thăng trầm trong cuộc sống tôi đã trải qua với anh. Giờ đây điều tôi nhận được khi anh ra trường nhận được quyết định về Hà Nội là sự im lặng, trốn tránh không muốn gặp tôi. Tôi viết ra câu chuyện này, để mong rằng các bạn trẻ nhất là những sinh viên còn đang ngồi trên ghế nhà trường hãy cân nhắc và lựa chọn thật kỹ. Hi vọng rằng tôi sẽ làm được điều gì đó để sẽ không còn ai rơi vào sự thất vọng như tôi.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo của tỉnh Thái Bình, từ nhỏ tôi đã được ba mẹ dạy bảo phải học thật giỏi có như thế mới mong thoát khỏi vùng quê lam lũ này. Vì thế, chị em tôi từ bé học rất giỏi. Ra trường chị tôi ở lại Hà Nội lấy chồng. Tôi cũng theo ý ba mẹ, tôi đã ở lại Hà Nội để lập nghiệp. Hiện tại tôi đang công tác trong một môi trường khá khắc nghiệt nhưng cũng nhiều cơ hội thăng tiến. Cuộc sống thật là trớ trêu. Tôi đã bỏ người yêu tôi nhất để yêu những kẻ chỉ là phù du đi qua đời tôi.
Năm tôi học lớp 9, vì lý do hay ốm đau tôi đã được ba mẹ cho nghỉ học để đưa lên Hà Nội chữa bệnh một năm. Kể từ đó tôi xa T - mối tình đầu. Sau khi chữa khỏi bệnh tôi trở về Thái Bình tiếp tục vào học THPT, ngày đó T học trên tôi một lớp, cái thẹn thùng đã làm cho tôi và T không dám nói chuyện với nhau. 2 năm sau T ra trường và đỗ vào 1 trường sỹ quan ở Sơn Tây. Tuy không nói ra nhưng cả 2 chúng tôi đều mang những ký ức đẹp về nhau.
Sau 6 năm xa nhau, lúc này đây tôi đã là sinh viên năm thứ 3. Bỗng vào một buổi tối đang ngồi học tôi nhận được cuộc điện thoại, tôi vui mừng khôn xiết vì đó là T. T hỏi tôi rất nhiều, rồi bỗng dưng T thổ lộ tình cảm với tôi. Không hiểu tại cái tính bướng bỉnh hay là ma xui thế nào tôi không nói gì cả. Sau hôm đó, tôi thấy ghét T kinh khủng, tôi hận T vì suốt quãng thời gian 6 năm qua T không hề liên lạc với tôi trực tiếp, mà chỉ dò hỏi qua con bạn thân của tôi. Chính vì lý do đó tôi đã quay ngoắt ra yêu ngay cái lão bạn thân đại học của chị tôi - cái con người mà tôi rất ghét vì hắn cứ bám theo tôi như đỉa.
Mọi chuyện sẽ không có gì đáng kể nếu như chỉ dừng lại ở đấy. Vì lý do nào đó mà T cũng đã biết được tôi đã chia tay với người kia. Sau đó là những lời động viên, những cuộc gặp gỡ giữa tôi và T. Tôi đã đặt ra dấu chấm cho chuyện tình cảm của tôi và T khi tôi nhận lời yêu 1 người học cùng trường với T dưới T 2 khóa. Có lẽ, ngày hôm nay tôi có kết cục như bây giờ cũng là do tôi đã phũ phàng với T.
Tôi yêu D, mối tình thứ 2 nhưng đúng thực ra như mối tình đầu (vì cuộc tình thứ nhất tôi chỉ nhận ra là mình đã yêu khi đã chia tay vì thế không có điều gì sâu sắc cả). D là con lớn trong một gia đình bộ đội, D khéo ăn, khéo nói chứ không như tôi. Lần đầu tiên gặp nhau, tôi như bị hút hồn bởi ánh mắt buồn sâu thẳm. Chúng tôi yêu nhau quá nhanh, chỉ sau 1 tuần gặp gỡ chúng tôi đã yêu nhau, chưa đầy một tháng D đã dẫn tôi về nhà ra mắt. Vì lẽ đó, tôi không có được cảm giác hồi hộp như những người bạn gái khác khi về nhà người yêu.
Mẹ D cũng dễ tính nên tôi có thể nói chuyện và chia sẻ mọi thứ với bà khá thoải mái. Trong thời gian yêu nhau, tôi phát hiện rất nhiều tật xấu của D, tôi đã tự an ủi mình và hi vọng D sẽ thay đổi nhưng đúng là cuộc đời không ai hiểu được chữ "ngờ". Ngày anh nhận được quyết định sau khi ra trường là được phân công về Hà Nội cũng là ngày anh thể hiện rõ "bộ mặt Sở Khanh". Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc đời tôi lại có những tháng ngày như thế này.
Trước Tết anh nằng nặc đòi bố mẹ anh về nhà tôi thăm nhà, dù trong thâm tâm không muốn nhưng rốt cuộc tôi cũng phải thuận theo ý anh và ý mẹ tôi (bà giải thích rằng yêu lâu phải cưới). Những tháng ngày sau đó là những tháng ngày hạnh phúc của 2 đứa, chúng tôi đã vẽ ra cả một tương lai. Thế mà giờ đây, 2 tháng sau khi gia đình nhà anh mời nhà tôi lên xem nhà, anh đã thay đổi. Những cuộc điện thoại và tin nhắn thưa dần và mất hẳn kể từ khi anh nhận được quyết định về Hà Nội.
Tôi gọi điện về nhà, nói với mẹ mọi chuyện để mong mẹ hiểu và đỡ buồn. Mẹ sốc lắm, mẹ tự trách mẹ, mẹ nói rằng thời gian qua mẹ biết tôi đã phải chịu đựng anh rất nhiều, biết tôi không còn thích anh nhưng mẹ vẫn vun vén vì nghĩ rằng đã nói chuyện người lớn với nhau nên mẹ không cho phép con gái mẹ phản bội người yêu. Nhưng giờ đây, con gái mẹ đã bị người ta đá, mẹ thương tôi đã chôn vùi gần 3 năm tuổi xuân của mình.
Tôi thương mẹ và thương chính mình, gần 3 năm qua tuy không phải là những năm tháng tình chồng nghĩa vợ nhưng cũng là những tháng ngày tình sâu nghĩa nặng! Nếu anh ra trường nhận được quyết định điều động về Tây Nguyên hay vùng núi hải đảo chắc có lẽ tôi vẫn phải chịu đựng anh cả đời. Nhưng cuộc sống đã cho tôi một lối rẽ, anh đã dành cho tôi sự bất ngờ ngoài sức tưởng tượng. Nhớ lại năm nào: những chuyến xe bus lên Sơn Tây, nhớ lại ngày nào những cơn mưa như bão, nhớ lại bao câu thề nguyền hẹn ước, nhớ lại lời anh "yêu bộ đội là sướng nhất vì họ chung thủy"...
Cám ơn cuộc đời đã dạy cho tôi lẽ nhân quả, tôi đã bỏ quên người tôi yêu để nhận ra tôi đã phí 3 năm để yêu 1 kẻ bạc tình bội nghĩa. Tôi viết dòng tâm sự này để nhớ về T- người đầu tiên tôi yêu và cũng người tôi yêu nhiều nhất. Tôi viết dòng tâm sự này để nhớ về anh - kẻ hèn nhát, không dám bảo vệ tình yêu. Tôi viết dòng tâm sự này về D - kẻ bạc tình phụ nghĩa. Tôi có nên tiếp tục đi tìm tình yêu nữa hay không hay tôi cứ ngồi đó gặm nhấm nỗi buồn phụ tình?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đã quá muộn màng Em đã tưởng có thể thanh thản khi mong muốn quan hệ của chúng ta là bạn bè, không đòi hỏi, không hận, không căm ghét. Vậy mà sao em buồn thế bật khóc khi anh viết dù anh có lỗi với em mà em vẫn đối xử tốt với anh, anh nói em hãy quay về với anh không cả cuộc đời...