Người yêu đòi vay tiền để đi… “bao gái”
“Anh ta liên tục vay tiền mình, lúc thì vài trăm, có khi cả triệu. Rồi hẹn khi lĩnh lương thì trả nhưng nào có thấy tăm hơi đâu.”
Khánh Ly (Quận 7, TP HCM) vừa nói lời giã biệt với mối tình 2 năm ròng của mình. Mặc dù chính cô là người nói lời chia tay nhưng trong lòng cô vẫn không hết xót xa, đau đớn.
“Mình và anh ta cùng quê, nhà chỉ cách nhau chưa đầy 10km. Quen và yêu nhau đã gần 2 năm, công việc của 2 đứa cũng đều ổn ổn, cứ ngỡ một đám cưới đã rất gần rồi. Đó cũng là điều cả 2 gia đình đều mong muốn, vì 2 đứa đều đi làm trên thành phố mà lại gần nhà nhau như thế thì quả là thuận lợi” – cô gái trẻ kể.
Nhưng cách đây nửa năm, người yêu Ly có vẻ lạnh nhạt với cô hơn trước. “Mình cũng buồn, cũng nghi ngờ nhưng anh ta mang lí do áp lực công việc ra để ngụy biện. Lúc ấy mình nghĩ cuộc sống còn phải lo lắng nhiều thứ nên nếu chỉ vì thế đã gây nhau thì sau này bước vào hôn nhân gia đình còn trăm thứ lớn hơn nhiều, làm sao có thể vượt qua được” – Ly thổ lộ.
Cá biệt có lần anh ta nói cần gấp một khoản tiền khá lớn, muốn vay mình. Mình gặng hỏi mãi thì anh ta khó chịu bảo người bạn của anh ta gây tai nạn, giờ cả nạn nhân và người bạn ấy đều đang nằm viện (Anh minh hoa).
Nhưng trùng hợp là bắt đầu từ đợt đó, người yêu Ly cũng bắt gặp khó khăn về tiền bạc, luôn ở trong tình trạng túng thiếu. Ly tâm sự: “Anh ta liên tục vay tiền mình, lúc thì vài trăm, có khi cả triệu. Rồi hẹn khi lĩnh lương thì trả nhưng nào có thấy tăm hơi đâu.
Mình thắc mắc thì anh ta biện minh rằng mở rộng quan hệ bạn bè, giao tiếp nhiều nên tốn kém. Và rằng anh ta đầu tư thế cũng là vì lo cho sự nghiệp, mà đó cũng chính là lo cho tương lai của 2 đứa mình. Mình nghe cũng hợp lí nên tặc lưỡi cho qua, chỉ khuyên anh ta cái gì cần thì hãy chi tiêu, chứ bọn mình có phải giàu có gì cho cam”.
Ly giãi bày thêm: “Chuyện mình cho anh ta vay tiền, nói ra thì có người bảo mình dại, mình mê trai nhưng quả thật tình yêu của bọn mình lúc ấy đã tính là thân thiết rồi nên chuyện tiền nong cũng khá là thoải mái. Thế nên mỗi lần anh ta mượn tiền mình đều đưa.
Cá biệt có lần anh ta nói cần gấp một khoản tiền khá lớn, muốn vay mình. Mình gặng hỏi mãi thì anh ta khó chịu bảo người bạn của anh ta gây tai nạn, giờ cả nạn nhân và người bạn ấy đều đang nằm viện. Mình nghe thế thì lo sốt vó, vội đi rút trong tài khoản tiết kiệm đưa ra cho anh ta mượn. Nhưng mấy ngày sau khi mình ngỏ ý đi thăm người bạn và nạn nhân đó thì anh ta dùng mọi lí do để cự tuyệt. Rồi chuyện cũng qua và khoản tiền ấy thì anh ta mãi không trả lại”.
Video đang HOT
Cho đến một ngày, mình tới chơi phòng một đồng nghiệp mới trong công ty. Thật vô cùng tình cờ khi mình đã nhìn thấy anh ta cũng đến khu trọ đó. Xóm trọ đó rất đông phòng nên có lẽ anh ta không nhìn thấy mình. Mình cố giữ vẻ bình thản để hỏi thăm cô bạn kia về anh ta và em gái trẻ – chủ nhân căn phòng mà anh ta vừa vào.
Ly kể, cô bạn ấy thản nhiên đã kể lại: “Hai người đó là một đôi đấy. Mà con bé kia sướng lắm nhé, được người yêu lo cho từ A đến Z, không những thế điện thoại xịn, laptop cũng sắm cho luôn! Người đâu mà khéo chọn người yêu thế chứ, chả bù cho bọn mình!”.
“Lúc đó, mình nghe như có tiếng vỡ vụn tan tành trong lòng. Vậy ra anh ta đang có bồ bên ngoài. Anh ta bao bồ, lương chính không đủ còn vay thêm của mình nữa. Tiền tiết kiệm mồ hôi nước mắt của mình, anh ta cũng nhẫn tâm vay đi mua điện thoại, máy tính cho gái rồi không hề trả lại. Không biết lương tâm anh ta để ở đâu nữa…” – Ly nghẹn ngào.
Cùng cảnh ngộ với Khánh Ly và cô gái 26 tuổi tên Phương Anh (Thủ Đức, TP HCM). Người yêu Phương Anh trước nay vốn là người sống khá tiết kiệm và chi tiêu có tính toán nên việc một khoảng thời gian chàng bỗng dưng bị khủng hoảng tài chính khiến Phương Anh thắc mắc vô cùng.
Phương Anh nhớ lại và kể: “Đợt đó, ngươi yêu liên tục hỏi vay tiền mình. Ban đầu mình không nghi ngờ gì vì trước nay anh ta không phải là người chi tiêu hoang phí khiến mình luôn tin tưởng. Nhưng nhiều lần quá khiến mình cũng thấy bất bình thường. Mìng gặng hỏi nhiều lần thì anh ta bảo rằng đang đầu tư làm ăn cùng mấy người bạn nên kẹt tiền. Rồi là không muốn kể cho mình, đợi khi nào có chút thành tựu thì sẽ nói cơ. Mình nghe thế liền tin sái cổ, còn hý hửng rằng anh ta biết tính toán làm ăn.
Ai ngờ, không lâu sau đó mình chộp được những tin nhắn yêu đương, hẹn hò trong điện thoại của anh ta với một cô gái khác. Mình ngấm ngầm điều tra thì biết cô gái ấy còn rất trẻ và xinh đẹp. Nhưng sự thật sau đó mình khám phá ra được còn kinh khủng hơn rất nhiều lần. Đó là anh ta chẳng hề đầu tư làm ăn gì cả, mà tất cả tiền lương và cả tiền vay của mình, anh ta toàn bộ đều đầu tư… nuôi gái, cung phụng cho cô gái kia tiêu xài và đi ăn, đi chơi với cô ta”.
Phương Anh tâm sự, không những vay tiền của cô mà anh ta còn vay nợ nhiều bạn bè khác nữa để “ bao gái”. Và đến khi cô phát hiện ra sự việc thì số tiền anh ta nợ tất cả mọi người cộng lại đã là một con số không hề nhỏ.
“Đau đớn lắm chứ, vì tình yêu sắp đơm hoa kết trái bỗng chốc nát vụn. Đau đớn nữa là anh ta bòn rút tiền của mình – người yêu được coi là sắp cưới của anh ta để mang đi sắm sửa cho cô ta. Mình tưởng như gục ngã khi sự thật phơi bày trước mắt” – cô gái trẻ uất nghẹ nói.
“Đau đớn lắm chứ, vì tình yêu sắp đơm hoa kết trái bỗng chốc nát vụn. Đau đớn nữa là anh ta bòn rút tiền của mình – người yêu được coi là sắp cưới của anh ta để mang đi sắm sửa cho cô ta” (Anh minh hoa).
Phương Anh kể, khi sự việc vỡ lở, bạn bè biết anh ta chẳng làm ăn gì cả mà mang tiền đi “bao gái” nên đã xúm lại đòi nợ. Anh ta tìm đến cô, quỳ xuống khóc lóc xin cô tha thứ và nhờ Phương Anh xoay sở trả nợ giúp anh ta. Anh ta bảo rằng đó chỉ là một lỗi lầm trong lúc bồng bột và xin được cô tha thứ, mong cô cùng chung tay giải quyết hậu quả, sau đó anh ta sẽ trở bên cô toàn tâm toàn ý.
“Anh ta tưởng chuyện này có thể giống như chuyện anh ta làm ăn thua lỗ à, mà bảo mình chung tay giải quyết. Hài hước thật! Hay anh ta tưởng mình si mê anh ta đến mù quáng rồi? Mình chẳng thèm nói nhiều lời, giáng cho anh ta một cái bạt tai rồi chấm dứt tất cả. Còn khoản tiền nợ, anh ta đang nợ nần chồng chất như thế nên cũng chẳng có trả mình đâu, thôi thì cho anh ta, coi như học phí cho mình…” – Phương Anh không giấu vẻ khinh bỉ khi nói về người yêu cũ.
Theo VNE
Chồng đuổi vợ con ra đường giữa giá rét
Cả phố bị đánh thức bởi tiếng chửi bới và tiếng khóc xé lòng của trẻ nhỏ. Những người hiếu kỳ lập tức nhòm đầu ra khỏi cửa...
Họ dáo dác đưa mắt dò xét tìm về nơi phát ra những âm thanh đầy kích thích. Mọi tò mò đổ dồn về phía nhà Oanh Thắng. Cảnh tượng mà người ta chẳng bao giờ ngờ đến đã xảy ra ở đó từ ít phút trước.
Một mớ hỗn độn những ba lô, túi rết, quần áo, đồ đạc tư trang của ba mẹ con Oanh bị vứt liểng xiểng trên hè phố, ngay trước cửa nhà. Đang lúc đợt rét kéo dài, trời mưa phùn, rét mướt, ba mẹ con hết ngửa mặt nhìn trời, lại nhìn cánh cửa nhà đã khép chặt, khóc hết nước mắt trông thật thảm thương. Đứa con lớn vùng đứng dậy, đập cửa thình thịch, vừa khóc vừa hét: "Ông là đồ tồi, là nhà của mẹ chứ, nhà của mẹ chứ...!".
Trong khi đó, mẹ lũ trẻ mặt tái xanh, lảo đảo đứng dậy kéo cả hai đứa con gái lại gần, ôm vào lòng như muốn che chở, bao bọc. Giữa những tiếng người xì xào bàn tán, phỏng đoán, ba mẹ con lặng lẽ gom lại đồ đạc cho vào túi rồi thất thểu đi về hướng nhà ngoại.
Không một ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết ngày hôm sau, khi cơn mưa phùn đã ngớt, trời sáng hửng lên một chút, những người hàng xóm thấy chồng Oanh cùng một người đàn bà Việt kiều. Theo sau là một thằng bé chừng 3 tuổi, trắng trẻo xinh xắn như con lai từ trong căn nhà ba tầng đi ra, tay trong tay cùng nhau đi ăn sáng... Họ bình thản trước ánh nhìn chê trách và những cái lắc đầu ngán ngẩm của mọi người.
Ngôi nhà ba tầng vừa được xây khang trang cách đó chưa lâu. Trước đó, ba mẹ con Oanh đã sống ở đây, trong căn nhà mái bằng cũ chật hẹp hơn. Nhiều năm rồi, từ khi chồng đi kiếm sống nơi xứ người, ba mẹ con Oanh vẫn sống kham khổ như thế. Đùng một cái, chồng Oanh bảo phải xây nhà để về nước hẳn do công việc làm ăn đã không còn thuận lợi như trước. Oanh băn khoăn lắm vì căn nhà của hai vợ chồng vốn nằm trên đất của ông bà nội.
Chị tính chuyện bàn bạc với bố mẹ chồng thì ông bà chắc nịch: "Chúng tao có mỗi chồng mày là con trai duy nhất, sau này chả cho nó thì cho ai mà mày sợ. Thôi, không phải sang tên sang họ gì sất, chúng tao chết sẽ di chúc lại cũng chả sao. Không phải lo, cứ xây đi cho vợ chồng con cái ổn định mà làm ăn". Thấy ông bà nói có lý, Oanh cũng xuôi. Khoản tiền chồng Oanh đi làm ăn ở nước ngoài, lâu lâu mới gửi về tính ra chỉ đủ phân nửa. Số còn lại Oanh bươn bải chắt bóp từng đồng và nhờ sự hỗ trợ của ông bà ngoại mới đủ để xây lại nhà.
Ngôi nhà xây xong đẹp đẽ, cả khu phố đều mừng cho họ cuối cùng cũng làm xong được một việc lớn của đời người. Ba mẹ con phấn khởi chờ đón ngày người đàn ông trụ cột gia đình trở về. Ngỡ rằng, từ nay cả gia đình sẽ được đoàn tụ trong ngôi nhà ấm cúng... nhưng vừa nhìn thấy chồng ở sân bay, nụ cười đã tắt ngấm trên môi Oanh khi thấy chồng không chỉ đi một mình. Họ cùng lên xe trở về nhà với hai người lạ mặt. Một người đàn bà Việt kiều không còn trẻ, đeo đầy vòng vàng, nhẫn vàng lóa mắt, chốc chốc lại nhìn Oanh với ánh nhìn khinh khỉnh. Và một thằng bé đẹp như con lai, giọng nói trọ trẹ, nghe không sõi.
Cái nhạy cảm của người đàn bà khiến lòng Oanh sẵn đầy nghi hoặc bỗng té ngửa khi thằng bé gọi chồng Oanh là "papa". Không giữ nổi bình tĩnh, Oanh quay ngoắt người hỏi chồng, giọng gay gắt: "Sao nó lại gọi anh như thế? Thằng bé và người đàn bà này là ai? Anh giải thích đi!". Chồng Oanh nhăn mặt, thủng thẳng: "Để về nhà rồi nói sau! Họ là khách của tôi".
Cả dọc đường về, lòng Oanh cồn cào như có lửa đốt. Hai đứa trẻ vẫn ríu rít trò chuyện với bố, chốc chốc mới thấy bố nó đáp lại được một câu không lấy gì làm hào hứng, càng khiến Oanh thêm bực bội. Vừa bước vào nhà, người đàn bà đã sáng mắt lên, gật gù vẻ hài lòng: "Ngôi nhà đẹp đấy. Mình sẽ sống ở đây hả anh?" Oanh chưa kịp phản ứng đã nghe chồng ngọt ngào trả lời: "Đúng rồi em yêu, nhà của chúng mình mà".
Đất trời như sụp xuống trước mặt, Oanh xông vào túm cổ áo chồng giận dữ: "Anh vừa nói cái gì, anh nói lại tôi nghe!". Chồng Oanh giật mạnh bàn tay vợ đang túm lấy mình, tiện thể bồi thêm một cái đẩy. Oanh ngã sõng xoài ra phía sau nghe tim mình rạn vỡ theo cái giọng điệu lên xuống trầm bổng của chồng: "Tôi nói đây là nhà tôi. Sao, có gì sai nào? Tiền tôi gửi về xây nhà, đất là của bố mẹ tôi. Đã không cam chịu thì ra khỏi nhà tôi ngay đi. Còn đợi tôi đuổi mới hiểu ra à?".
Oanh khóc nấc lên đau đớn nhớ lại những lời ong tiếng ve những ngày chồng đi nước ngoài, cô hiểu người đàn ông xa nhà chẳng bao giờ tránh khỏi chuyện bồ bịch, cũng là để khỏa lấp nỗi nhớ vợ nhớ con. Cô chấp nhận tất cả, cuối cùng mới tá hỏa khi chồng về nước lại tráo trở lật mặt đến vậy.
Oanh nức nở: "Anh là đồ khốn, không phải là con người. Tiền anh gửi về được bao nhiêu mà đòi xây nhà xây cửa. Trong này có cả tiền của tôi làm ra, cả tiền bố mẹ tôi góp nhặt mới có được. Anh không có quyền đuổi mẹ con tôi ra ngoài". Chồng Oanh hất hàm: "Cô có gì để chứng minh điều đó không? Có giấy tờ nhà không? Tôi làm sao, cô ở nhà chắc cũng mèo mả gà đồng chứ riêng gì tôi. Khôn hồn thì lấy đồ đạc và ra khỏi nhà tôi mau đi trước khi tôi nổi giận".
Người đàn bà Việt kiều khoanh tay trước ngực, chân rung rung thỏa mãn, miệng cười sung sướng. Oanh vụt đứng dậy, lấy hết sức bình sinh túm tóc người đàn bà giáng cho một cái tát. Chồng Oanh vằn mắt túm lấy cổ Oanh giật ngược trở lại. Hai đứa trẻ nãy giờ vẫn đứng sững sợ sệt, thấy mẹ bị bắt nạt, vội xông vào cắn tay bố.
Người đàn ông trước giờ chúng vẫn yêu thương và nhung nhớ gọi là "bố" bực tức hất văng hai đứa vào góc nhà. Rồi một tay lôi xềnh xệch Oanh ra cửa, một tay ra hiệu cho bồ nhí túm cổ hai đứa con gái.
Ba mẹ con bị lẳng ra ngoài giữa tiết trời giá rét. Cánh cửa đóng sầm lại, vài phút sau, từ ban công tầng hai, những quần áo và đồ đạc bị thả rơi. Oanh nhìn ngôi nhà khang trang bỗng chốc đổi chủ và chỉ còn biết tự trách mình đã quá nhẹ dạ đặt lòng tin vào chồng.
Theo VNE
Cả gia đình anh phụ bạc tôi Cho phép chúng tôi chung sống như vợ chồng nhưng giờ mẹ anh bảo chuyện đó không quan trọng và đồng ý để anh cưới cô gái trẻ hơn. Tôi 26 tuổi và đã có một mối tình kéo dài suốt bốn năm đại học. Khi quen nhau, anh ấy là một người lính đi nghĩa vụ công an, chưa tốt nghiệp lớp...