Người yêu dối gian chuyện “thất tiết”
Tôi có thể bỏ qua tất cả quá khứ của em nhưng không chấp nhận chuyện em gian dối
Tôi năm nay 20 tuổi, đã từng làm việc trong một công ty giày ở Thành phố Hồ Chí Minh, còn người yêu tôi 19 tuổi, cũng từng làm chung công ty với tôi.
Tôi đến với em khi tôi vừa mới chia tay người yêu cũ và em cũng biết điều đó. Thời gian đầu quen nhau, tôi khá thờ ơ với em nhưng em vẫn quan tâm, chăm sóc tôi rất chu đáo. Với sự yêu thương, chiều chuộng của em, tôi bắt đầu yêu em và quan tâm tới em nhiều hơn, dần dần tình cảm của tôi dành cho ngày càng ngày càng sâu đậm hơn.
Noel năm ngoái, sau khi đi chơi với nhau về, chúng tôi đã vào nhà nghỉ và làm chuyện ấy với nhau như một điều tất yếu của tình yêu… vì tôi và em đã xác định là hai đứa sẽ làm đám cưới khi kinh tế ổn định hơn. Thế nhưng, “lần đầu tiên” của em không hề ra máu và tôi cũng không thấy em đau đớn như những người con gái khác lần đầu tiên quan hệ, thậm chí khi đang lâm trận, em vẫn cứ thờ ơ nằm yên mà không hề có một phản ứng gì.
Dù trong lòng rất hoài nghi nhưng tôi vẫn không nói với em điều gì lúc đó. Tôi cũng được nghe em kể rằng, trước khi đến với tôi, em có từng yêu hai người nhưng những mối tình đó chỉ là thoáng qua và rất trong sáng.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định hỏi em về những hoài nghi trong lòng mình bấy lâu. Khi tôi hỏi em, “Có phải em không còn trong trắng khi đến với anh không?” thì em đã khóc và nói rằng, “ Anh là người đầu tiên em gần gũi. Tại sao anh lại không tin em?”. Thấy em khóc lóc khổ sở, tôi đã xin lỗi và hứa với em, “Sau này anh sẽ không hỏi em như vậy nữa” nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi nỗi nghi ngờ em.
Video đang HOT
Cho đến một lần đi chơi cùng nhau, tôi đã nói với em những câu đầy ẩn ý, “Anh rất yêu em vì em là người con gái thật thà. Anh vẫn sẽ yêu em cho dù em đã có lỗi lầm trong quá khứ… nhưng anh chỉ hi vọng em đừng giấu em chuyện gì trong quá khứ, dù là chuyện nhỏ nhất”. Nhưng em vẫn một mực nói với tôi rằng, “ em đã không giấu anh chuyện gì cả”.
Một thời gian sau, tôi phải về quê để tiếp tục con đường học hành của mình. Tuy tôi và em một người Bắc, một kẻ Nam nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc, nói chuyện với nhau qua điện thoại hàng tiếng đồng hồ mỗi ngày. Dù yêu em rất nhiều nhưng tôi vẫn luôn nghi ngờ về quá khứ của em và hai anh chàng người yêu cũ. Tôi cũng đã đọc cho em nghe rất nhiều bài báo liên quan đến chuyện trinh tiết và những lỗi lầm của các thiếu nữ nhưng họ vẫn có được hạnh phúc bên tình mới vì họ không giấu quá khứ của mình. Họ xứng đáng được nhận những tình cảm tốt đẹp nhất của người mới khi họ đã chân thành chia sẻ và biết nhận lỗi… thế nhưng em vẫn không nói gì.
Tôi thật sự rất sốc và bất ngờ khi biết được quá khứ của em (Ảnh minh họa)
Quả đúng là “ Có công mài sắt có ngày nên kim“, sau bao lần tôi ngụ ý hỏi như vậy nên đến một ngày, em cũng đã công nhận chuyện quá khứ của mình. Tuy đã xác định tâm lý trước nhưng tôi vẫn rất bất ngờ trước câu chuyện em kể.
Em kể rằng, “Hồi học lớp 10, em có yêu một người con trai hơn em một tuổi. Trong một lần đi sinh nhật bạn, em đã uống say nên đã để chuyện ấy xảy ra, Khi đó em quá say nên em không biết gì cả… đến sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, em mới hốt hoảng vì mình đã bị bạn trai cướp mất đời con gái”.
Vậy là cuối cùng mọi chuyện cũng đã rõ… và tôi cũng biết thêm một chuyện nữa là anh chàng đó là người con trai thứ ba, chứ không phải là hai chàng trai em đã từng kể với tôi trước đây. Tôi thật sự rất sốc và bất ngờ khi biết được điều đó.
Có một điều ở em cũng khiến tôi rất khó hiểu, đó là em nói em không biết uống bia rượu gì cả và những lúc đi chơi với bạn bè tôi, em cũng không uống… nhưng tại sao em lại kể rằng, hồi lớp 10 em bị say rượu và bị cưỡng hiếp, chứ không phải do em tự nguyện? Hoặc cũng có thể là em đã nói dối tôi vì trước đây tôi nói rằng, “ Anh không bao giờ yêu người con gái biết uống bia rượu”.
Tôi là người con trai ở thế kỷ 21 nên tôi cũng không quá quan trọng về chuyện trinh tiết… nhưng điều tôi cần nhất ở em là sự thành thật. Thế nhưng, từ trước tới nay, em luôn giấu quá khứ của mình, luôn khóc lóc mỗi khi tôi nghi ngờ, luôn khẳng định mình còn trong trắng cho đến khi gặp tôi…. Và bây giờ thì mới vỡ lẽ ra tất cả những điều đó đều là giả dối!
Các bạn ạ! Bây giờ tôi phải làm sao đây? Có nên tha thứ cho sự giả dối của em để tiến đến hôn nhân… hay chấp nhận lấy một người con gái thất tiết và dối gian đó làm vợ?
Rất mong nhận được những lời khuyên chân thành từ các bạn!
Hãy mãi hạnh phúc nghe em!
Anh muốn nói với em rằng, dù thế nào thì anh vẫn yêu em, một tình yêu chân thành, không giả dối và anh luôn mong em hạnh phúc.
Em à, mình quen nhau cũng đã 8 tháng và yêu nhau tính đến nay cũng đã được 6 tháng rồi đấy em nhỉ? Thời gian trôi qua nhanh thật, chẳng mấy chốc mà qua tháng 11, tháng 12 rồi đến Tết. Tết là khoảng thời gian anh và em chẳng mong mỏi đến vì anh ở Sơn Tây xuống Hà Nội công tác, còn em thì lại ở đây, Tết là khoảng thời gian mình phải xa nhau dài nhất trong năm em nhỉ?
Anh luôn nói vì tình yêu mình đậm sâu, chúng mình có thể vượt qua mọi khó khăn, mọi thử thách, xa nhau làm tình cảm càng lớn dần lên. Nghe anh an ủi, dỗ dành em cũng thấy nguôi ngoai nỗi sợ hãi khi mình xa nhau phải không em? Rồi lúc trước khi anh về quê, em nói với anh rằng: "Anh cứ về đi, về thăm nhà và ăn Tết vui vẻ, 9 ngày tới em ở đây em sẽ đi chơi với bạn. Không có anh, em sẽ tự tạo ra các phương án 2, phương án 3 cho riêng mình. Em sẽ phải thật xinh để đi với bạn bè khi không có anh". Lúc đấy anh chợt nghĩ tới một tin nhắn của em . "Mọi người bảo trông em mệt mỏi quá! Anh chăm sóc em thế nào đấy?". Nhận được tin nhắn của em xong,tuy anh không nói ra nhưng trong lòng anh buồn lắm anh lúc nào cũng chỉ muốn em luôn vui vẻ hạnh phúc thôi.
Anh sẽ mãi nhớ cái ngày cuối cùng của buổi đi làm nữa, anh và em cùng nhau đi sắm Tết. Anh thấy hạnh phúc vô cùng, những món quà tuy không giá trị mà em mua gửi về cho mẹ, anh thấy ý nghĩa và chan chứa tình cảm biết bao! Lúc đấy anh đang mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ... và Tết năm sau chúng mình sẽ ở bên nhau, bên nhau mãi mãi em nhé!
Hai ngày đầu mới về quê, ngày nào điện thoại anh cũng réo liên tục bởi những tin nhắn, những cuộc điện thoại của em, anh hạnh phúc lắm lắm em biết không? Nhận được tin nhắn của người yêu mình thì còn gì vui bằng nữa...
Cuối năm, gia đình nào cũng rất bận và đặc biệt với gia đình anh và em thì công việc lại càng bận rộn, vất vả hơn. Hoàn cảnh gia đình chỉ với hai mẹ con, bản thân anh lại là người sống tình cảm nên những ngày này, anh thường ở nhà và dọn dẹp. Còn em, tuy là con út trong gia đình nhưng anh cũng biết những ngày Tết là ngày em vất vả nhất trong năm, em vẫn nói với anh rằng, "Em không thích Tết vì buồn và phải ở nhà suốt". Có phải vì vậy mà mình đến với nhau, chia sẻ cùng nhau cảm thông và cùng động viên nhau trên con đường phía trước không em?
Anh vẫn nhớ những tin nhắn của em lúc vừa dọn nhà, vừa nhắn cho anh, hay những cuộc điện thoại nhanh nhanh vội vội để rồi còn đi làm tiếp kẻo bị mẹ la mắng, bận thì em cũng cố nhắn, cố gọi cho anh để được nghe giọng anh "Em vừa lau xong bàn thờ, bày xong mâm ngũ quả, giờ chuẩn bị đi rửa bát" , nghe xong anh thấy rất vui vì người anh yêu lại đảm đang đến thế!
Em biết không, một người có hoàn cảnh như anh ngày hôm nay gặp em ở đây và làm bạn được với em là cả sự yêu thương và cố gắng từ mẹ anh. Nếu so với các bạn bè của em hay là nhà em thì anh biết rằng, kinh tế nhà anh còn thua xa nhưng anh không ngại về điều đó. Anh chỉ băn khoăn là không biết nên mua biếu gia đình em ngày Tết cái gì thôi, cái gì cho hợp lý mà chứa chan tình cảm để đáp lại những gì mà em đã làm cho gia đình anh?
Rồi những chiếc bánh chưng, con cá từ quê đưa lên nó thể hiện được tình cảm như chính cái sự bộc trực trong con người anh em ạ. Em bảo anh lên gặp mẹ để mẹ cảm ơn và lại quà nhưng anh từ chối không phải là anh ngại hay anh sợ gì đâu mà anh biết em cũng chưa thật sự yêu anh phải không?
Mấy ngày Tết, em nhắn tin với anh ít dần làm anh cảm thấy hụt hẫng. Nhưng mẹ ốm nên chắc em cũng bận hơn, anh cũng thông cảm với em điều đó. Em đi làm suốt ngày, tối nào cũng đi chơi cùng anh nên những ngày này, cũng là lúc em tranh thủ giúp đỡ mẹ, anh vẫn luôn tự hào về người yêu mình ngoan ngoãn và chu đáo với gia đình.
Anh không dám chắc em sẽ quay trở về bên anh! (Ảnh minh họa)
"Cảm ơn anh nhiều nhé, mẹ vui vì có người quan tâm đến con gái mẹ rồi" những tin nhắn như vừa rồi của em là nguồn động viên cho anh cố gắng, anh cũng vẫn luôn như thế! Nhưng càng ngày em càng nhắn tin với anh ít hơn, cuộc gọi lại càng ít nữa, em càng ngày càng có vẻ xa xa anh hơn...
Anh lại tự nhủ, " tại em bận ấy mà". Rồi mấy ngày trong Tết, tưởng mọi việc sẽ khác nhưng chẳng thấy có gì thay đổi. Em ít hỏi han tới anh, anh nhắn tin hay gọi điện, em cũng cho anh leo cây nhiều hơn trong khi anh biết em không bao giờ là người như thế cả. Tết đến, lúc nào anh cũng ôm cái điện thoại những chẳng thấy nó báo hiệu tin nhắn cho anh như trước nữa. Xung quanh anh là nỗi buồn và sự chờ đợi...
Một hôm anh hỏi em rằng, " Em có thấy anh đang khác không? Em không còn cảm giác chờ mong tin nhắn hay chờ mong lúc rảnh rỗi để nhắn tin, gọi điện cho anh đúng không?". Em cũng công nhận đúng là như vậy, em cũng bảo em thấy mình đang ở trạng thái chênh vênh, đang mải miết với một cái gì đó mà em cũng không biết được.
Yêu không phải chỉ là nói câu "anh yêu em", yêu không phải là yêu qua tin nhắn, mà là cách thể hiện tình cảm với nhau. Tình yêu của em với anh có vẻ đã nhạt và với một người nhạy cảm như anh thì anh thấy rõ hơn hết sự nhạt nhòa trong tình yêu của em dành cho anh. Anh buồn lắm em ạ!
Hôm mùng 4 Tết là ngày sinh nhật anh cũng là ngày chúng mình xa nhau được 5 hôm em nhỉ? Buổi sáng trời lạnh, nhà cả 2 đứa đều hóa vàng nên rất bận nhưng rồi anh vẫn bắt chuyến xe khách xuống đây gặp em và được tận hưởng cái mà anh gọi là hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Vẫn là em đón anh như mọi ngày, vẫn là con người ấy nhưng mà sao anh thấy xa lạ vô cùng... Anh không nói ra vì nó là ngày đầu năm mới lại là ngày sinh nhật anh, em bảo " Em nợ quà anh nhé" nhưng em đâu biết rằng, câu nói đấy của em làm anh buồn thực sự, buồn vì không phải là giá trị của nó mà là ở tình cảm, là ở sự chân thành em dành cho anh gần như là không còn nữa...
Cả quãng đường 50km trên xe khách về quê hôm đó, trời mưa và lạnh làm anh thấy trống vắng vô cùng... Dù nỗi lòng anh buồn man mác nhưng anh có linh cảm ngày mai, khi những cơn mưa này qua đi, sẽ có người rời xa anh mãi mãi....
Em ạ! Điều mà anh muốn nghe là lời giải thích từ em, chứ không phải câu trả lời cụt ngủn rằng, "Em cũng không giải thích được hay tùy anh nghĩ, tùy anh quyết định yêu hay dừng lại". Anh muốn nói với em rằng, dù thế nào thì anh vẫn yêu em, một tình yêu chân thành, không giả dối và anh luôn mong em hạnh phúc.
Em bên ai tốt hơn anh, vui vẻ, hạnh phúc hơn khi bên anh thì hãy tới với người đó em nhé! Anh không phải là người đàn ông cao thượng đâu, anh cũng nhỏ nhen và ích kỉ lắm nhưng có một điều, dù cho em có ở bên cạnh anh hay mãi mãi rời xa anh đi nữa, dù cho ngày mai trên đường đời bất chợt gặp em tay trong tay với ai đi nữa... đối với anh, điều đó không quan trọng. Anh chỉ mong muốn cho em, người mà anh đã từng yêu thương sẽ mãi hạnh phúc và vui vẻ!
"Anh vẫn yêu em và chờ em" đây là những ca từ trong một bài hát nhưng với anh lúc này thì anh vẫn yêu em. Có thể tình yêu đó còn nguyên vẹn trong anh những còn sự chờ đợi em thì anh nghĩ rằng, chỉ có giấc mơ thì em mới quay trở về mà thôi!
Cảm ơn quãng thời gian hạnh phúc khi anh được ở bên em. Mong em luôn luôn hạnh phúc!
P/S: " Đọc tin nhắn của anh một lần thôi là đủ rồi nhỉ? Chúc anh của em luôn gặp may mắn, thành công, bình an và hạnh phúc. Chúc anh có đủ sức khỏe, bản lĩnh và tự tin để cùng em phấn đấu nhé.!"- tin nhắn cuối cùng của năm cũ mà anh sẽ mãi mãi không bao giờ quên!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng kỹ tính khó sửa? Anh bảo: "Giá mà hồi đó anh nghe em, bớt bớt một chút những thứ rắc rối không cần thiết...". Nghe những lời này, tôi bỗng thấy tội nghiệp anh. Nhưng bát nước đã đổ đi rồi, làm sao hốt lại cho đầy? Tôi nhận được điện thoại của Tùng trong lúc đang dự đám cưới con gái của một người bạn. Anh...