Người yêu đề nghị chia tay vì không thuyết phục được gia đình
Đừng nhấn chìm mình vào đau khổ mà hãy tin tưởng rằng mình đã có một tình yêu rất đẹp. Rằng cả bạn và người yêu đã hết lòng, hết sức vì nó. Giờ đây chấp nhận thất bại và để nó lại sau lưng mà can đảm bước tiếp.
Năm nay em 36 tuổi, đã có 2 baby. Em là phụ nữ đã một lần ly hôn. Hiện nuôi 1 bé. Hiện tại em yêu một người kém tuổi và chưa có gia đình. Hai đứa rất yêu nhau đã 3 năm rồi nhưng gia đình anh ấy biết chuyện và ngăn cấm vì sợ con chung con riêng. Và anh ấy là trưởng họ nên nhà họ muốn đẻ nhiều con và muốn có con trai. Do em đã sinh rồi và nhiều tuổi nên không sinh được nhiều nữa
Anh ấy sau nhiều lần thuyết phục gia đình không được nên đã đề nghị chia tay. Em không biết phải làm thế nào nữa vì 3 năm nay anh ấy là sự hy vọng chờ đợi, là lẽ sống cả cuộc đời em. Em mất phương hướng và rất hoang mang lo sợ giờ em phải làm gì đây.
Ngoc
Chào bạn,
Còn có thể làm gì hơn được nữa ngoài việc chấp nhận sự thật dù nó rất đau lòng ấy: người yêu bạn đã bỏ cuộc. Tất cả những hy vọng của bạn cũng tan tành. Hạnh Dung rất hiểu nỗi đau của bạn những không thể có lời khuyên nào khác cho bạn bây giờ ngoài một sự an ủi: Khi cánh cửa này đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra. Điều quan trong là đừng đập mãi, cào cấu mãi vào cánh cửa đã khép lại ấy. Chúng chỉ làm cho trái tim và những đầu ngón tay của bạn rớm máu mà thôi!
Video đang HOT
Cũng đừng trách giận người yêu của bạn. Anh ấy đã có sự chọn lựa của mình. Và biết đâu, đó cũng là một chọn lựa vô cùng khó khăn, cần nhiều can đảm. Anh ấy phải hy sinh tình yêu riêng của mình vì lợi ích của cả một dòng họ. Anh ấy đã cố gắng nhiều, như bạn kể, thuyết phục gia đình, tranh đấu suốt 3 năm trời. Giờ đây, khi cảm thấy không thể làm gì hơn được nữa, anh ấy cũng thẳng thắn với bạn, để bạn có thể hiểu mọi chuyện đã kết thúc và bắt đầu một con đường khác cho mình. Hãy chấp nhận đề nghị của anh ấy và cố gắng giữ cho cuộc chia tay được bình an.
Đừng nhấn chìm mình vào đau khổ mà hãy tin tưởng rằng mình đã có một tình yêu rất đẹp. Rằng cả bạn và người yêu đã hết lòng, hết sức vì nó. Giờ đây chấp nhận thất bại và để nó lại sau lưng mà can đảm bước tiếp. Phía trước luôn có một con đường để đi tới và có rất nhiều điều để hy vọng. Lẽ sống của cuộc đời không thể chỉ là một tình yêu. Có thể còn là con cái, còn là công việc, sự nghiệp. Và tình yêu cũng không thể chỉ có một. Hễ còn sống, còn tin tưởng, còn dám dấn bước là còn có nhiều điều kỳ diệu sẽ đến, bạn à.
Theo Baophunu
Thương hoài áo tím
Anh muốn gặp em một lần để biết vì sao em bỏ anh? Con mình có tội gì mà phải chịu sương gió khi còn chưa rời vú mẹ?
Ai nói anh dại, anh ngu, anh điên, anh đần..., anh chấp nhận hết. Chỉ để cho anh được trọn thương màu áo tím hoa cà của em cho đến ngày sắc màu ấy phai nhạt trong tim anh. Dù mình chỉ sống với nhau có hơn một năm nhưng em đã ra đi ngót ba năm rồi, để lại trong anh một khoảng trống vô cùng.
Cô gái xin việc rửa chén cho quán hải sản ngày ấy đã hút hồn anh với chiếc áo bà ba sắc tím hoa cà trong ngày nhận việc. Giữa ngổn ngang chén bát ứ nồng mùi biển, tấm lưng tròn thấm đẫm mồ hôi dính chặt vào làn vải mỏng đã khiến em đẹp đến vô vàn. Cái đẹp của người phụ nữ đảm đang và mùi mồ hôi của em đã làm anh nhớ mãi.
Em làm việc chăm chỉ lắm, 10 giờ quán mở cửa nhưng 9 giờ em đã tới. 9 giờ tối quán đóng cửa nhưng 10 giờ đêm em mới đẩy chiếc xe đạp cũ ra khỏi cánh cổng nặng nề. Căn bếp có em không chỉ sạch gọn chén bát mà những rau ngò, hành hẹ, những hải sản tôm cua, cá, ghẹ... còn được em phân loại và dọn dẹp đâu ra đó. Lương nhân viên rửa chén hai triệu đồng/tháng nhưng từ tháng thứ 3 anh đã mạnh dạn "lên lương" những ba triệu đồng để gọi là tưởng thưởng cho sự lanh lẹ và ý thức với công việc của em.
Sáu tháng sau ngày em vào làm là đám hỏi của tụi mình. Đến lúc đó anh mới biết gia cảnh của em rất túng bấn. Một nếp nhà đại đoàn kết với bảy nhân khẩu, em là chị lớn của ba đứa em. Bà nội ngoài tám mươi nay ốm mai đau và người mẹ mất sức lao động.
Ngày cưới, anh tặng em trang sức gấp hai lần dự tính. Anh chỉ mong với sự vun vén chu toàn của em, gia đình ta sẽ ngày càng hạnh phúc. Anh cũng sẽ có cơ hội giúp đỡ nhà vợ hơn nữa. Nhà anh, hai chị lấy chồng nước ngoài và bảo lãnh ba mẹ sang bên ấy nên không thiếu thốn gì. Mình anh ở lại quê nhà làm ông chủ quán ăn cho thỏa đam mê nấu nướng. May nhờ trời thương nên quán ngày càng phát triển và được gặp em.
Anh yêu màu tím áo em đến nỗi sau khi cưới em, anh đã thay hết tông màu của quán. Khăn bàn, rèm cửa, ghế, chén bát, đồng phục nhân viên... Em bây giờ không còn ngập trong mớ chén bát xoong nồi nữa, mà đã là bà chủ với cái bụng bầu tròn tròn. Thời gian mang thai, anh đăng ký cho em học lớp kế toán ngắn hạn, để sau khi con cứng cáp, khâu tiền nong sẽ giao toàn bộ cho em.
Vậy mà...
Khi con tám tháng, em đã rành công việc của một kế toán. Con 10 tháng là lúc em không một lời từ tạ đã gom hết tiền mặt của quán, rút hết tài khoản tiết kiệm và mang theo những giấy tờ nhà đất mà anh vì quá yêu em đã chuyển tài sản riêng sang tên chung của hai vợ chồng. Đứa con gái giống cha như tạc em cũng mang theo. Anh đã xới tung bao mối quan hệ cũng không tìm thấy vợ con mình ở phương nào. Ba mẹ rồi bà nội em không biết đã tốn bao nhiêu nước mắt và tủi buồn khi hay tin này.
Ba năm rồi, khó khăn về tài chính của quán anh cũng đa vượt qua, nhưng nỗi buồn trong lòng thì không sao giải tỏa được. Anh muốn gặp em một lần để biết vì sao em bỏ anh? Con mình có tội gì mà phải chịu sương gió khi còn chưa rời vú mẹ? Nếu vì tài sản càng không đúng, anh có hẹp hòi gì đâu, đã sang tên tất cả tài sản riêng thành của chung hai vợ chồng. Đăng tin tìm em trên báo, đài anh cũng đã thử qua, nhưng bóng người như bóng chim tăm cá...
Bây giờ, mỗi khi ra đường gặp màu áo tím với tấm lưng tròn tròn là anh giật mình suýt lạc tay lái, phấp phỏng hy vọng đó là em, nhưng khi chạm mặt thì đó là một người xa lạ.
N. ơi! Có lẽ đến hết đời anh cũng vẫn thương màu áo tím, vẫn khắc khoải với câu hỏi trong lòng là vì sao em bỏ anh khi anh yêu thương em như thế? Ba năm là cả ngàn ngày, anh vẫn nhớ tấm lưng thấm đẫm mồ hôi sau màu áo tím; nhớ tiếng cười giòn giã khoe bốn chiếc răng sữa như ngọc của đứa con gái mỗi khi anh chạm cằm vào bụng nó; nhớ dáng đi, dáng đứng của em trong cái không gian yêu thương này...
Theo Baophunu
Nhà chồng luôn so sánh tôi với người cũ của chồng Từ lúc bước chân về nhà anh, gia đình anh vẫn hay nhắc về chị ấy, về những kỷ niệm đi chơi cùng, hay thèm mấy món chị ấy nấu, hay nhắc chị ấy đã nhiệt tình như thế nào đối với gia đình. Phụ nữ sinh ra vốn đã nhạy cảm, hay suy nghĩ nhiều nhưng cũng chính vì vậy tôi đã...