Người yêu của anh
Thực sự anh cũng không muốn viết gì lúc này nhưng không hiểu sao lại khó điều khiển mình đến thế. Có lẽ do hôm nay anh nhận ra vẻ tiều tụy, hốc hác và phảng phất nét buồn và mệt mỏi trên gương mặt khả ái của em khiến anh không thể ngồi yên.
Cho dù em đối với anh thế nào, dù em có né tránh anh hay không và anh cũng đã thấy có người chở em nhưng anh không muốn trong lòng xót xa khi nhìn thấy em như thế. Tại sao vậy em? Em có thể cho anh biết không? Anh không dối lòng là vẫn còn yêu em nhiều và điều này làm anh rất khổ sở. Mối tình của anh vốn đã bế tắc từ lâu bởi em không hiểu anh và em cũng đã xao lòng vì người khác. Thật ra thì anh cũng còn muốn hỏi em nhiều điều mà bấy lâu nay anh cứ thắc mắc và day dứt hoài nhưng do em hình như không muốn điều đó nên anh cũng không biết làm sao.
Không biết em chưa hoặc không nhận lời yêu anh là do gia đình hay hoàn cảnh của anh hay em không rung động? hay là lý do nào khác nữa? Có thể em ngạc nhiên khi nghe anh hỏi vậy nhưng sau những gì anh đã gặp phải trong suốt thời gian dài , bây giờ anh chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe mà thôi! Em cũng đừng buồn nếu như trước giờ em có viết lên đây mà anh không có hành động thưc tế gì bởi lẽ bây giờ anh sợ bị tổn thương lắm, anh sợ nhầm lẫn thậm chí anh rất sợ những phản ứng hay lời nói nóng nảy của mình có thể phá hỏng tất cả vì anh không muốn nghe thêm bất cứ điều gì như trong quá khứ nữa. Hơn nửa năm nay anh mượn trang này để nói lên tâm tư của mình chỉ với hy vọng em hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì. Anh thiếu quyết đoán trong những khoảnh khắc có thể là quyết định nhưng em có hiểu cho anh không? Đối với em anh chỉ có một trái tim, một tấm lòng với sự suy nghỉ giản đơn là anh có trách nhiệm với em, anh sẽ không làm em buồn và thất vọng, thế thôi. Hôm trước anh cũng đã sai khi quá nóng giận vì anh nghĩ em đang xem thường anh chứ thực sự tới giờ phút này không lẽ em vẫn chưa hiểu là chỉ có thể em phụ anh chứ không bao giờ có điều ngược lại. Anh thì luôn luôn nhận thấy vấn đề mấu chốt của mình nên có lúc anh cũng muốn dừng lại nhưng biết làm sao đây khi anh yêu em rất nhiều em ạ, những gì anh phải chịu đựng bây giờ và những gì anh có thể làm cho em dù chỉ là vài dòng chữ hay một ánh mắt tha thiết thôi cũng có thể nói lên điều đó. Em yêu, anh thích mãi mãi gọi em như vậy.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh sẽ cùng em vượt qua mọi thử thách
Trong cuộc sống có những điều tưởng chừng đơn giản nhưng để làm được nó lại không hề dễ dàng... Dễ là khi em nói dối anh ko chớp mắt, nhưng khó là khi anh nhận ra điều đó và ko biết phải làm thế nào cho đúng mực.
Những chuyện em nói với anh thật ra ko ảnh hưởng gì đến ai cả,chỉ vì trong em luôn luôn có một chút gì đó mà con người vẫn thường xuyên nhắc đến với cụm từ " bí mật". Em có biết không, anh đã được nghe va được chứng kiến rất nhiều cách đối xử cũng như cách sống của Của rất nhiều loại người: luật sư có, cảnh sát có, người ham tiền có, thằng hèn có, người làm anh kính nể có, từ những người có địa vị cao trong xã hội cho đến những thằng Da đen chỉ ngồi vỉa hè và sống qua ngày. Anh đã tiếp xúc và cũng có thể quan hệ được nên ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm trong cuộc sống và muốn chia sẻ cùng em, nhưng em đều ko nghe, đều bỏ ngoài tai mặc dù em cũng rất yêu anh. Phải chăng mỗi người chúng ta bớt một chút sĩ diện ,một chút tự cao và muốn chứng tỏ cho mọi người thấy theo cái kiểu " tôi ko hề sợ anh và sao anh phải sợ em.....". Tình yêu mà em, sợ thì làm sao mà yêu nhau được. Anh chưa bao giờ nghĩ phải ép buộc người yêu anh phai sợ anh bởi vì trong long anh luôn yêu thương em và muốn mang lại những gì tốt đẹp nhất cho em là vì : o Thứ nhất đó thể hiện tình cảm anh dành cho em bao la hơn bao giờ hết. o Thứ hai là anh muốn bù đắp lại khỏang thời gian em chờ đợi anh o Thứ ba la bởi vì anh "hiểu em" ,chuyện này chắc chỉ có hai đứa biết thôi, dù thế nào anh cũng sẽ chăm lo và mang lại cho em cuộc sống hạnh phúc và tràn đầy tiếng cười cho em( có thể là ko giàu sang phú quý như bao người mơ với mộng). Văn anh thì kém lắm nên viết chưa được hay nhưng cuối cùng cũng muốn người yêu anh hiểu và nghe theo những gì em thấy là đúng.
Em hãy làm theo những gì em thích, anh sẽ mãi luôn luôn là quân sư của em và giúp đỡ em vượt qua mọi khó khăn, vướng mắc trong cuộc sống xã hội đầy bon chen và thử thách này. Người gắn bó với em gần 10 năm trời Nguyễn Anh Thắng. Anh cũng xin luôn anh sẽ tự viết một vài bài về "Cuộc sống xa nhà của sinh viên du học nói chung và sinh viên du học ở NewZealand nói riêng". Trong truyện nhân vật chính là anh và các bạn của anh,có thể tên sẽ được chỉnh sửa vì lid do cá nhân. Mong mọi người chờ đón và ủng hộ . Đắn đo lắm mới quyết định viết đấy bởi vì hôm nay đang có cảm xúc và muốn viết để "em" sẽ hiểu hơn về anh. Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó. g Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình. Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình. Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó. Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình. Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng. Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ. Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại. Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp. Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó. Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày. Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình. Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó. Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất. Dễ là khi nghĩ về một việc, nhưng khó là khi ngừng suy nghĩ và bắt đầu hành động. Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin. Dễ là khi nhận, nhưng khó là khi cho. Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ánh đèn phía cuối con đường Tiếng thở dài bỗng bật ra từ nơi sâu thẳm nhất của trái tim, của tâm hồn, có lẽ tôi đã đánh mất nhiều thứ, cái gọi là hạnh phúc... Trong cái đêm loạng choạng tĩnh mịch, tôi rải bước dọc theo con kênh của làng xã. Cũng đã lâu lắm rồi, gần chục năm rồi ấy chứ, tôi mới được ngửi thấy...