Người yêu coi trọng công việc hơn em
Anh có thể ở lại công ty làm việc tới 3 giờ sáng nhưng lại không thể đợi em 15 phút ở quán cafe chờ em học xong.
Em năm nay 27 t.uổi, làm việc cho một công ty nước ngoài và đang theo học chương trình cao học. Em có mối tình dài sáu năm với một chàng trai nhỏ hơn em hai t.uổi từ thời đại học. Hiện tại, chúng em đều đã công ăn việc làm ổn định. Gia đình hai bên cũng ủng hộ mối quan hệ của chúng em và đang mong đợi ngày tổ chức đám cưới (khoảng 6 tháng nữa vì đợi hết tang ba em). Thời gian yêu nhau khá dài, đủ để chúng em hiểu nhau đến từng nét mặt và lời nói. Nhìn chung, tình yêu của chúng em đằm thắm như kiểu một cặp vợ chồng già, rất hợp tính và hiếm khi gây gổ. Tuy nhiên, càng ngày chúng em càng có những vấn đề mà làm lớn ra thì lại không dám kết hôn.
Anh ấy là người của công việc, học giỏi, làm giỏi và k.iếm t.iền giỏi. Nhưng anh ấy khá khô khan, kiệm lời và lười biếng vun đắp tình yêu. Chính anh ấy đã thừa nhận như vậy. Em nhờ gì thì anh ấy thực hiện, không tự giác và cũng không lãng mạn. Mối quan tâm lớn nhất của anh ấy là công việc. Anh ấy sẵn sàng ở lại công ty làm việc tới 3 giờ sáng nhưng không muốn ngồi đợi em 15 phút ở quán cafe chờ em học xong.
Khoảng một năm trở lại đây, đã nhiều lần chúng em cãi nhau vì chuyện này. Em biết đàn ông chăm lo cho sự nghiệp là tốt nhưng anh ấy không cân bằng được thời gian giữa công việc và thời gian dành cho em. Hồi còn đi học thì lúc nào em cũng ghen tỵ với thời gian anh ấy dành cho việc học, còn bây giờ thì em ghen với thời gian anh ấy dành cho công việc. Chỉ cuối tuần, anh ấy chở em đi ăn uống, siêu thị, lòng vòng rồi về. Nhưng có khi mải làm việc mà ba tuần liền chúng em cũng không gặp nhau dù chỗ anh ấy ở cách nhà em chỉ 2-3 km.
Mỗi lần căng thẳng, chúng em đều nghĩ chia tay là giải pháp và anh ấy cũng đồng ý. Anh ấy thừa nhận là chúng em có nhiều điểm giống nhau về ăn uống, sở thích nhưng bất đồng lại khá lớn. Quan điểm về tình yêu, về sự lãng mạn, về thời điểm kết hôn, về con cái, về cuộc sống gia đình… khác nhau hoàn toàn. Có lần mẹ em hỏi anh ấy định khi nào kết hôn, anh ấy hứa hẹn là lúc em học xong (khoảng 6 tháng nữa). Nhưng sau đó, khi chỉ có hai đứa, anh ấy lại nói là cảm thấy sự nhàm chán vì hai đứa quen nhau quá lâu. Anh ấy không cảm nhận được sự yêu thương nên bây giờ nghĩ đến chuyện đám cưới anh ấy sợ. Ít nhất là 30-32 t.uổi anh ấy mới muốn kết hôn. Anh ấy cũng sợ ràng buộc con cái. Bản thân anh ấy không thể thay đổi theo ý em muốn được, nếu em chịu được tính của anh ấy thì tiếp tục mối quan hệ này còn không thì thôi.
Video đang HOT
Em thực sự hụt hẫng khi nghe anh ấy thừa nhận điều đó. Em lớn t.uổi hơn và tính em khá chu đáo nên em hoàn toàn chăm lo được cho anh ấy. Công việc của anh phải ăn ngoài nhiều nên hay bệnh này bệnh kia, em luôn sát cánh mỗi khi anh ấy đi khám. Rồi chăm lo từ quần áo, viên thuốc mỗi khi anh ấy đi công tác nước ngoài. Em thấy mình toàn tâm toàn ý lo cho anh ấy. Có lẽ vì thế mà anh ấy cứ luôn ỉ lại, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng để em lo. Anh ấy chỉ mải mê công việc xã hội. Có lẽ đây cũng là lý do níu kéo mỗi khi tụi em đề nghị chia tay. Anh ấy nói có lẽ cả hai đều quá cầu toàn để muốn người yêu thay đổi theo cách của mình.
Hiện tại, chúng em đang căng thẳng và đã đề nghị chia tay đến lần thứ ba rồi. Anh ấy cũng không muốn níu kéo vì có lẽ anh ấy đã khá mệt mỏi với tình trạng nhàm chán này. Anh ấy chỉ lo là anh ấy sẽ mất thăng bằng trong giai đoạn đầu xa nhau thôi. Anh ấy còn nói là sau này anh ấy quen bạn gái khác sẽ quen nhỏ hơn 4-5 t.uổi và không bao giờ về nhà bạn gái để không bị người lớn bắt cưới như bên nhà em.
Thực sự mà nói em cũng không biết nên vui hay buồn khi quyết định chia tay nữa. Sáu năm yêu nhau và hiểu nhau không phải là thời gian ngắn mà ai cũng vượt qua được thử thách của tình yêu. Trong khi gia đình hết lòng ủng hộ thì bản thân tụi em lại có vấn đề. Anh ấy không nỗ lực cứu vãn, còn em thì muốn buông xuôi. Chúng em cũng đã nỗ lực thay đổi suy nghĩ để phù hợp với nhau hơn nhưng được một thời gian thôi rồi đâu cũng lại vào đó. Thực sự mà nói, em có thể chịu đựng được cách sống như vậy (có lẽ phụ nữ quen chịu đựng) nhưng em sợ sau này có con cái mà anh ấy cứ kiểu như vậy, liệu em có mãi chấp nhận được không? Hay đến một lúc nào đó giọt nước tràn ly sẽ làm tan hoang mọi dồn nén của em trong suốt thời gian dài.
Xin hãy tư vấn giùm em. Liệu em nên tiếp tục tình yêu vô vọng này hay là em nên từ bỏ, tìm cho mình một tình yêu khác rồi tiến tới hôn nhân bởi t.uổi của em cũng không còn nhỏ nữa. Nếu em tiếp tục thì liệu hôn nhân của em có bền vững không khi mà giữa chúng em luôn tồn tại những bất đồng? Câu chuyện khá dài, mong mọi người dành chút kiên nhẫn cho em bởi em đang bế tắc trước quyết định của cuộc đời.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bị lép vế khi… có con!
Đối với tất cả những cặp vợ chồng, con cái luôn là báu vật mà họ yêu thương, coi trọng nhất. Tuy nhiên, có đôi lúc sự hiện diện của những thiên thần nhỏ lại vô tình tạo ra sự "hậm hực", tạo ra khoảng cách giữa hai vợ chồng vì cảm thấy bị... lép vế.
"2 trong 1" ai mới là người được quan tâm?
Tuấn là đích tôn của một dòng họ, bởi vậy việc tới 30 t.uổi anh mới lập gia đình khiến cả nhà lo sốt vó. Ngay sau khi Tuấn cưới Yến, bố mẹ anh đã giao "chỉ tiêu" cho hai vợ chồng: "Hai đứa cố gắng sinh con luôn đi, mọi người đang mong lắm rồi, không trì hoãn được đâu". Tuấn cũng hiểu được trách nhiệm cần phải làm của mình đối với gia đình nên mặc dù muốn được hưởng khoảng thời gian son rỗi lâu hơn một chút nhưng hai vợ chồng cũng đành chấp nhận hi sinh. Không lâu sau ngày cưới Yến có thai. Biết tin đó cả Tuấn và gia đình mừng không sao tả xiết. Niềm vui như được nhân đôi lên khi kết quả khám thai cho thấy đó là một b.é t.rai.
Mọi sự quan tâm, chăm chút của Tuấn và cả gia đình đổ dồn lên Yến. Thoạt đầu Yến cảm động và hãnh diện lắm. Mấy ai đi lấy chồng được chiều chuộng như vậy. Nhưng rồi cô bắt đầu cảm thấy hậm hực và khó chịu vì nghĩ rằng điều mà chồng và mọi người quan tâm là đứa một con trong bụng chứ không phải cô. Tuấn hơi vô tâm nên từ ngày biết vợ có bầu Tuấn ít tâm sự với vợ hơn. Nhiều hôm đi làm về khá mệt mỏi, nằm trên giường, Tuấn xoa xoa cái bụng bầu của vợ mà cưng nựng, nói chuyện với con. Thi thoảng anh lại áp tai vào bụngYến để cảm nhận sự hoạt động của thai nhi. Yến lặng lẽ đợi anh nói chuyện xong, muốn chia sẻ cùng chồng vài chuyện thì nhận ra anh đã... ngủ từ lúc nào không hay.
Phụ nữ khi mang thai thường nhạy cảm về tâm lí hơn người bình thường nên chính hành động vô tâm của Tuấn đã khiến Yến nghĩ rằng anh chỉ quan tâm tới đứa con trong bụng chứ cảm nghĩ của cô ra sao anh mặc kệ. Có lần Yến vấp phải bậu cửa xuýt ngã, Tuấn vừa đỡ Yến dậy hốt hoảng nói: "Em phải cẩn thận chứ ngộ nhỡ mà ngã thì ảnh hưởng tới con lắm đó". Yến bực mình ghê lắm, dù biết là lo cho con nhưng ít ra Tuấn cũng phải hỏi xem cái chân của cô có đau không chứ. Yến tủi thân vì cho rằng cô chẳng khác nào cái "máy đẻ" và cái mà Tuấn bận tâm là "sản phẩm" mà cô tạo ra chứ không phải cô.
Suốt thời gian Yến mang thai, mẹ chồng tẩm bổ cho cô bằng bao nhiêu món ăn bổ dưỡng. Nhưng lo sợ mình mập lên sau khi sinh, Yến muốn giảm bớt những món nhiều chất đó. Tuy nhiên để nói với mẹ chồng thì hơi khó nên cô nhờ Tuấn can thiệp. Nào ngờ anh chẳng những không đồng tình mà còn hối thúc cô: "Vì con em phải cố gắng lên chứ không ngộ nhỡ con sau này sinh ra thiếu chất thì biết làm thế nào. Anh cũng mua thêm thuốc bổ cho em rồi đấy, em chịu khó uống đầy đủ nhé". Nghe chồng nói, Yến thất vọng tràn trề.
Bị "bỏ đói" vì... con
Giống như phần lớn những phụ nữ khác, khi có con Trang dành rất nhiều thời gian để chăm sóc và lo lắng cho con. Vì con còn nhỏ nên cô tất bật suốt ngày với đủ thứ công việc liên quan đến con. Chính việc bận rộn đó của Trang làm cô sao nhãng việc Huy - chồng cô cũng cần có vợ bên cạnh.
Ban ngày cả hai vợ chồng đều chóng mặt với bao nhiêu công việc, chỉ đến tối Trang và Huy mới có thời gian dành riêng cho nhau. Nhưng kể từ ngày Trang mang bầu và sinh con tới giờ, Huy lúc nào cũng trong tâm trạng "thòm thèm" vì không được "yêu" một cách thoải mái. Khi Trang có bầu, mỗi lần Huy ngỏ ý muốn cùng vợ cô thường từ chối vì sợ ảnh hưởng tới thai nhi đã đành. Nhưng giờ sinh con rồi Huy cũng vẫn bị "bỏ đói" thường xuyên.
Vì con còn nhỏ nên ngủ cùng với vợ chồng Trang. Nhiều đêm Huy "gạ gẫm" vợ l.àm c.huyện đ.ó nhưng Trang sợ làm con thức giấc nên từ chối. Dù "muốn" lắm nhưng trước cái lí do vợ đưa ra Huy đành hậm hực chấp nhận. Có hôm Trang ưu ái cho chồng thì suốt cuộc yêu cô cứ luôn miệng nhắc nhở: "Cẩn thận không làm con tỉnh giấc đấy anh". Nhiều khi hai vợ chồng đang đoạn cao trào thì con bé lại khóc làm Trang cuống cuồng bật dậy dỗ con để mặc Huy chỏng chơ một mình với những cảm xúc còn dang dở.
Vẫn biết con cái là vốn quý mà ông trời trao tặng cho cha mẹ nhưng đôi khi trong cuộc sống vợ chồng, sự thiếu tinh tế có thể làm cho người bạn đời của mình có cảm giác bị lãng quên khi có con. Để có một đời sống tình cảm phong phú và nồng ấm, những người chồng, người vợ phải biết cách thể hiện tình yêu của mình. Hãy cùng nhau chăm sóc cho những đứa con thân yêu, lấy con cái làm sợi dây thắt chặt hơn nữa tình cảm vợ chồng nhưng không quên dành thời gian để quan tâm, chia sẻ tâm sự, mong muốn và suy nghĩ của vợ hoặc chồng để tình cảm của cả gia đình luôn tốt đẹp, để tránh cho một lúc nào đó cha mẹ phải ghen tị với những thiên thần nhỏ của chính mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Viết cho người đàn ông đi ngang qua đời em Vậy là mình đã chia tay sau hai tháng ngắn ngủi yêu nhau. Thời gian đó tuy không dài nhưng cũng đủ làm cho em phải buồn, phải khóc và suy nghĩ về anh rất nhiều, vì trong tình yêu em cũng như bao người con gái khác quá mỏng manh và yếu đuối. Ảnh minh họa Anh đã đến và ra đi...