Người yêu có từ bỏ nếu biết tôi từng làm “gái” nuôi bà?
Tôi nói với anh rằng sẽ không trách cứ gì anh nếu anh chọn rời xa tôi khi biết tất cả mọi chuyện và cũng sẵn sàng tâm lý vì điều đó…
Chuyện tôi đã phải bán “cái ngàn vàng” để kiếm tiền viện phí cho bà khiến tôi không khỏi lo lắng và nghĩ đến việc phải nói chuyện này với người yêu của mình.
Sau bao nhiêu suy nghĩ, tôi quyết định nói cho anh biết tất cả về quá khứ bẩn thỉu của mình và chấp nhận sự lựa chọn của anh. Nói thì dễ nhưng làm thì vô cùng khó, vì vậy tôi quyết định mua vé vào Nam xem như trốn tránh cũng là có thời gian để chuẩn bị tâm lý cho đoạn đường không có anh trong tương lai…
Tâm sự đẫm nước mắt của cô sinh viên làm “gái” nuôi bà (P2).
Trước khi đi tôi hẹn anh cùng đi chơi, chúng tôi đã có khoảng thời gian thật lãng mạn, tuyệt vời và ngọt ngào hơn bao giờ hết. Tôi xem đó là những gì tốt đẹp nhất, đáng trân trọng nhất và tôi ghi nhớ nhất để là kỷ niệm nếu sau này bước trên đường thiếu bóng anh.
Tôi ra đi và để lại cho anh bức thư nói về những gì tôi đã trải qua, về cái quá khứ mà với tôi hay với bất kỳ ai cũng là ác mộng, nói cho anh biết những gì xấu xa nhất mà người con gái anh yêu đã che dấu bấy lâu.
Tôi cũng nói anh hãy tìm người nào thật xứng đáng với tình yêu của anh, tôi không bao giờ trách cứ khi anh ra đi, khi lựa chọn cho mình một người con gái tốt hơn tôi cùng sánh bước trên đường đời…
Video đang HOT
Khi vào Nam là những ngày nước mắt tôi không ngửng rơi mỗi khi nhớ tới anh, nhớ tới những ngày ngọt ngào nhất cùng anh sớt chia. Trên mỗi nẻo đường tôi bước qua dù không có anh đi cùng nhưng với tôi ẩn dấu đâu đó bóng hình anh và tôi biết quên anh là vô cùng khó khăn…
Những ngày này tôi không dám mở điện thoại, không dám liên lạc với anh dù có lúc nỗi nhớ cồn cào trong tôi, sợ rằng mở điện thoại lên sẽ nhận những lời chia tay, mắng chửi… của anh, điều mà dù chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn không có can đảm đón nhận.
Rồi thời gian nửa tháng qua đi, tôi phải về lại cuộc sống thường nhật, về với công việc với Hà Nội, về với nơi đau thương nhưng cũng là nơi từng hạnh phúc nhất!
Xuống sân bay, tôi không về phòng mà lang thang trên nẻo đườn tôi và anh từng qua, nơi lưu giữ những kỷ niệm ngọt ngào, nơi mà tôi sẽ cố ẩn dấu nó đi trong sâu thẳm trái tim mình…
Mở điện thoại lên, vừa mong chờ vừa lo sợ, nhưng thật đau đớn thay khi không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào từ anh, tôi hụt hẫng vô cùng.
Lê bước chân mệt nhoài về phòng trọ, nơi ánh đèn đường leo lắt, mờ nhạt, hiu hắt như chính tâm hồn tôi lúc này vậy.
Cũng không còn tâm trí nào để xem xung quanh ra sao hay có gì khác biệt, tôi bước vào căn phòng mà hồn còn đang nơi đâu. Nhưng lạ thay mùi thức ăn, tiếng xoong chảo vang lên, tôi chợt nghĩ là trộm, nhưng điều đó thật nực cười.
Bước chút nữa, tôi thấy anh, người hằng đêm tôi mong nhớ đang bận rộn chuẩn bị mâm cơm, tôi chợt quay người bỏ chạy, tôi sợ gặp anh hơn bao giờ hết.
Nhưng anh kịp giữ tôi lại, anh nói tôi hãy khóc như tôi muốn, hãy dựa vào vai anh mà khóc, nhưng nước mắt có lẽ không còn, tôi chỉ chết lặng nhìn anh.
Hiểu tâm trạng tôi nên anh nói anh đã suy nghĩ kỹ và quyết định chấp nhận quá khứ của tôi, cái anh quan tâm là tôi của ngày hôm nay, tôi của bây giờ không phải tôi của quá khứ… Anh yêu cầu tôi hãy đáp lại anh bằng tình cảm chân thành nhất, hãy yêu anh bằng những gì tôi có, hãy là người vợ hiền, người mẹ đảm, người dâu thảo của gia đình anh…
Tôi không biết diễn tả tâm trạng mình thế nào, thật ra thì lúc đó tôi không kịp hiểu những gì anh nói, chỉ biết ôm chặt lấy anh như sợ anh chạy mất.
Cho tới giờ khi ngày cưới tới gần, tôi còn mãi lâng lâng trong hạnh phúc, đôi khi tôi tự hỏi mình làm được gì mà gặp được anh, được anh yêu, được bên anh và được anh trân trọng như vậy. Luôn thầm hứa sẽ yêu anh và bên anh suốt cuộc đời, đó có lẽ là mục tiêu duy nhất của tôi trong cuộc sống này mà thôi.
Theo Afamily
Tâm sự day dứt của người đàn ông từng mắc sai lầm
Tiếng khóc của em vọng từ trong phòng ngủ khiến điếu thuốc trên tay tôi run run, tôi quyết định nói rõ mọi việc với em.
Ảnh minh họa
Các bạn thân mến, hai năm trước đây, tôi thường làm chuyện có lỗi với vợ khi quan hệ bất chính với một nhân viên nữ cùng công ty. Sau khi vợ tôi biết chuyện, cô ấy đòi ly hôn với tôi. Khi đó, đứa con nhỏ của tôi mới được 1 tuổi, làm sao tôi có thể đồng ý được.
Tôi biết bản thân có lỗi, đã cầu xin và dỗ dành cô ấy tha thứ, thậm chí tôi còn viết đơn cam kết không tái phạm. Tôi hứa rằng sau này chỉ yêu mình em, không bao giờ phản bội gia đình. Nhưng bề ngoài cô tỏ ra tha thứ cho tôi, nhưng trong lòng thì không chấp nhận sự thực này.
Tôi cứ tưởng thời gian lâu dần cô sẽ thay đổi, nhưng không ngờ rằng, hơn 2 năm trôi qua mà vợ tôi không hề có chút thay đổi nào. Đặc biệt lúc vợ chồng quan hệ, biểu hiện của vợ tôi càng mãnh liệt. Bình thường, cô đều nằm bên cạnh tôi như tảng băng, không có chút nhiệt tình, tôi như đang ôm một cây củi khô bị chặt, vô vị.
Ngay cả sau những giây phút bị kích thích thân thể cô ấy mềm nhũn, khiến tôi vô say đắm, cô vẫn đối xử thô bạo với tôi. Những lúc đó, cô ấy thường nhìn trừng trừng vào tôi, nói rằng: "Anh chỉ có như vậy thôi. Anh đừng tưởng như vậy có thể khiến đàn bà cảm thấy cực khoái".
Những lời lẽ của cô ấy rất khó nghe, nhưng cũng là tôi có lỗi với cô ấy nên tôi kiên nhẫn cam chịu.Những năm qua, tôi không thèm đối chấp với cô ấy, chỉ lặng lẽ hút thuốc, sau khi cô ấy chìm vào giấc ngủ thì tôi với vào phòng.
Lần này, tôi không đợi cô ấy tới lúc cô ấy ngủ. Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của vợ mà không khỏi chạnh lòng. Tôi quyết định hỏi rõ tâm sự của vợ. Tôi ôm cô ấy vào lòng và hỏi: Em còn yêu anh không? Em có muốn sống cùng anh nữa không? Cô không nói không rằng chỉ tựa vào vai tôi khóc thảm thiết. Tôi còn nói tôi rất yêu cô ấy, nhưng không muốn cô ấy quá khổ, nếu cô muốn ly hôn thì tôi sẽ chấp nhận giải thoát cho cô ấy.
Cô ấy đáp lời: Em chỉ vì lo lắng anh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, em không dám dễ dàng tin lời anh. Ngày hôm sau tôi đã quyết định xin từ chức, trở về buôn bán nhỏ lẻ để ở cạnh cô. Từ đó vợ tôi dần dần thay đổi bản thân, chúng tôi cũng bắt đầu hẹn hò, cùng đi mua sắm, xem phim để bồi dưỡng tình cảm.
Tôi đã nhận ra một điều rằng, mỗi một sự sai lầm đều nhất định sẽ có một phương pháp nào đó để sửa chữa.
Theo VNE
Làm sao để em gái tôi không yêu người cùng giới? Một ngày nọ, em ấy nói với tôi rằng: "Con bé thường xuyên đến đây chơi là người yêu của em". Câu nói đó làm tôi "sốt" đến nỗi không nói nên lời... Tôi có một người bạn cùng quê (có thể gọi là em gái). Từ khi em ấy vào miền Nam làm và sống gần nhà trọ, tôi thấy em cũng...