Người yêu chối bỏ con để chạy theo tình mới
Tôi đã trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái… (Ảnh minh họa)
Cuối tháng này anh sẽ lấy vợ. Tôi nghe như sét đ.ánh ngang tai. Anh bỏ rơi mẹ con tôi không một lời giải thích, thậm chí còn đổ tội tôi đã gài bẫy để ràng buộc anh.
Tôi hiện đang là sinh viên năm cuối của một trường đại học. Tôi và anh ấy quen nhau khi năm thứ 3 tôi được cử đến công ty anh thực tập. Anh đã giúp đỡ và chỉ bảo rất tận tình để tôi nhanh chóng làm quen với công việc. Kết quả thực tập tôi đạt loại xuất sắc cũng là nhờ một phần lớn công của anh.
Sau này khi đã kết thúc kì thực tập, chúng tôi vẫn thường xuyên gặp gỡ và đi uống café cùng nhau. Rồi tình yêu đến với chúng tôi lúc nào không hay. Anh nói vì mải mê công việc mà đến giờ đã đi làm được 2 năm anh vẫn chưa yêu ai. Tôi đến và đã cho anh những rung động ngọt ngào mà chưa bao giờ anh được biết. Anh nói yêu tôi tha thiết và nếu tôi đồng ý, sau khi tốt nghiệp, anh sẽ xin phép gia đình hai bên tổ chức cưới. Tôi đã vô cùng sung sướng, hạnh phúc khi có được tình yêu của anh. Tôi hãnh diện với bạn bè vì có một chàng người yêu điển trai, galăng. Tôi chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào của mối tình đầu.
Tôi đang ở trong kí túc xá, còn anh thuê trọ ở ngoài và sống một mình. Thỉnh thoảng tôi vẫn đến nhà dọn dẹp giúp anh và nấu cơm cho hai đứa cùng ăn. Một hôm chúng tôi đi sinh nhật bạn về muộn, lúc đó kí túc xá đã đóng cửa, anh bảo hay là tôi về nhà anh ngủ tạm. Anh sẽ trải chiếu ngủ dưới đất, còn tôi ngủ trên giường. Tôi ngần ngừ một lúc rồi cũng đồng ý.
Nhưng vì trời lạnh, nhìn thấy anh nằm co ro dưới đất không đành, tôi bảo anh lên giường nằm, chỉ cần không đi quá giới hạn là được. Nhưng trong đêm tối tĩnh lặng, khi cả hai con tim đều đ.ập những nhịp thổn thức, không kiềm chế được, chúng tôi đã quấn lấy nhau, và chuyện gì đến cũng đã đến. Tôi đã trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái.
Giờ đây tôi thực sự hoang mang không biết phải làm như thế nào? (Ảnh minh họa)
Hai tháng sau tôi hoang mang tột độ khi biết mình có thai. Nhưng tôi còn bất ngờ hơn trước thái độ của anh. Anh bảo tôi nếu bỏ cái thai thì anh sẽ giúp, còn không thì tôi hãy tự lo liệu đi. Thậm chí anh còn hỏi đó có phải con anh không. Tôi choáng váng đau khổ, nếu gia đình biết chuyện thì sẽ ra sao, rồi học hành dang dở, tương lai sẽ thế nào? Tôi biết đó là lỗi lầm của tôi, có gì tôi chịu chứ đ.ứa t.rẻ không có tội tình gì. Tôi muốn giữ lại con thì anh nói tuỳ tôi, không liên quan đến anh, anh rũ bỏ hoàn toàn mọi trách nhiệm.
Video đang HOT
Từ hôm đó, anh tránh mặt tôi. Tôi gọi điện thì anh trả lời nhát gừng và bảo đang bận. Hôm nào thấy tôi đến thì anh bận lí do có việc phải ra ngoài và sang nhà bạn ngủ.
Rồi một hôm tôi đang ngồi ở phòng trọ đợi anh thì thấy anh về thu dọn đồ đạc và nói sẽ về quê làm, phòng trọ anh cũng đã trả rồi. Anh nói tôi hãy tự lo cho bản thân mình, và tốt nhất không nên giữ cái thai. Tôi kêu khóc đau đớn nhưng anh chẳng mảy may đoái hoài.
Sau này qua một người bạn thân tôi mới biết, khi tôi đang khốn khổ trong hoàn cảnh như vậy thì anh lại âm thầm chuẩn bị đám cưới với một người con gái khác. Cuối tháng này, anh sẽ cưới. Hình như cô ta là con của một vị quan chức ở tỉnh đã sắp xếp công việc ở quê cho anh. Tôi nghe mà như sét đ.ánh bên tai. Còn anh, chẳng một lời giải thích, thậm chí còn buộc tội tôi đã sắp đặt mọi việc để ràng buộc anh.
Giờ đây tôi thực sự hoang mang không biết phải làm như thế nào? Cái thai đang lớn dần, tôi sẽ mang tiếng chửa hoang, rồi bố mẹ tôi, các em của tôi sẽ phải chịu đựng tai tiếng từ tôi. Tôi cũng không thể nói chuyện này với bố mẹ vì đó sẽ là nỗi sỉ nhục lớn nhất của gia đình tôi. Làm sao đây?
Theo Vietnamnet
Bí mật chưa từng kể...
Tôi sợ hãi mỗi khi nghĩ về những hành động mà hắn đã làm với tôi trong quá khứ (Ảnh minh họa)
Tôi đã chơi "trò người lớn" với hắn mà không ý thức được rằng, tôi đang bị hắn lạm dụng t.ình d.ục.
Đã nhiều năm nay tôi dấu đi một bí mật, mà đối với tôi đó là điều đau khổ nhất mà tôi nếm trải. Tôi từng nghĩ rằng rồi mình sẽ quên hết và sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Thế nhưng cuộc sống thật bất công khi tôi biết chắc một điều rằng, sẽ có một lúc nào đó tôi phải kể với một người - đấy là người tôi yêu thương nhất hoặc người yêu tôi nhất. Và người này có còn yêu tôi hay không, hay người này sẽ đau khổ đến mức nào khi nhận ra tôi, người mà anh ấy sẽ lấy làm vợ đã không còn trinh tiết.
Lúc còn nhỏ cũng như bao bạn bè cùng trang lứa, tôi cũng có một t.uổi thơ thật êm đẹp, thật hồn nhiên nhưng nó chỉ tồn tại cho đến khi tôi ý thức được đầy đủ mọi chuyện xung quanh và biết mình đã mất cái quý giá nhất của người con gái.
Khi tôi học lớp hai, gia đình tôi còn rất nghèo, ba mẹ lúc nào cũng vắng nhà vì phải tần tảo đi buôn bán để nuôi bốn anh chị em tôi. Bà tôi thì luôn bận bịu việc nhà nên tôi vẫn thường đi chơi bên nhà hàng xóm.
Với cái t.uổi chưa biết gì, vậy mà tôi đã phải làm chuyện người lớn với hắn - anh hàng xóm sát nhà tôi. Tuy còn nhỏ nhưng lúc đó tôi đã cảm thấy điều gì đó không tốt đã xảy ra với mình. Tôi rất sợ mẹ sẽ đ.ánh khi biết tôi chơi trò đó với hắn, tôi cũng rất sợ hắn lại rủ tôi chơi lần nữa vì tôi cảm thấy rất đau và rất sợ mỗi khi hắn rủ tôi sang chơi. Tôi đã giấu mẹ, giấu mọi người chuyện ấy và cũng kể từ đấy, tôi không còn qua nhà hắn chơi nữa.
Dần dần tôi cũng đã quên hẳn chuyện đó. Nhưng đến năm tôi học lớp 9, năm mà cô giáo dạy môn Sinh học đã giảng xong bài học về giới tính... thì hỡi ôi! Trong đầu tôi có bao nhiêu điều thắc mắc. Tôi đã hỏi một cách tò mò về chuyện đó, về màng trinh, về giới tính... và tôi đã lần lượt hỏi bạn bè, cô giáo, chị tôi, mẹ tôi, những người lớn xung quanh tôi... và khi đó, tôi mới biết được chuyện gì đã từng xảy ra với mình.
Anh rất yêu tôi và luôn lo lắng, quan tâm tôi (Ảnh minh họa)
Từ lúc đó, cô lớp phó học tập lanh lợi, hoạt bát dần trở nên ít nói, trầm tính và học lực càng ngày càng yếu đi. Tôi không còn tự tin và vui vẻ như trước nữa...
Khi tôi bước vào giảng đường đại học thì nỗi đau đó thỉnh thoảng lại dấy lên trong lòng tôi. Một cảm giác hối hận, tội lỗi và sợ hãi khi nghĩ đến những gì đã qua của thời thơ ấu...
Và rồi, tôi đã quen anh - chàng trai học chung với tôi năm lớp 9, đến năm tôi học năm hai đại học thì tôi mới nhận ra tình cảm anh giành cho mình. Anh rất yêu tôi và luôn lo lắng, quan tâm tôi. Anh từng hỏi tôi rằng: "Sao em lại trở nên hiền như vậy, vì anh à". Anh đã nhận ra sự thay đổi của tôi vì càng lớn thì tôi trở nên ít nói, hiền lành và nữa tính hơn... Tôi không biết trả lời với anh như thế nào nữa... và tôi cũng không dám kể cho anh nghe về quá khứ của mình - nỗi ám ảnh từ thưở ấu thơ cho đến bây giờ.
Anh càng yêu tôi bao nhiêu thì tôi càng thấy mình đau khổ và không xứng đáng với anh bấy nhiêu. Mặc dù trước giờ tôi cũng từng quen nhiều người nhưng tôi chưa từng có cảm giác như vậy, vì tôi biết anh là người duy nhất yêu tôi chân thành và chúng tôi đã có dự định cho tương lai.
Tôi và anh quen nhau, anh rất tôn trọng tôi, chưa bao giờ anh đòi hỏi chuyện đó với tôi. Anh luôn yêu tôi và tôi cũng vậy, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với bản thân mình và với anh, ngoại trừ cái t.uổi thơ đáng xấu hổ đó.
Chính điều ấy càng khiến tôi căm ghét hắn, căm ghét vô cùng... Lúc đó hắn đã hơn hai mươi t.uổi, hắn phải biết chuyện ấy quan trọng với tôi như thế nào chứ? Vậy tại sao hắn lại gieo cho tôi nỗi đau... để rồi nó theo tôi đến hết cuộc đời này?
Mỗi lần tôi về quê, tôi vẫn gặp hắn, vẫn chào hắn, tôi đã cố tình như không có chuyện gì xảy ra, cố tình giả vờ như mình đã quên chuyện quá khứ xấu hổ ấy, cố tình như không có bất cứ một chuyện gì đã từng xảy ra... Hắn vẫn vô tư tươi cười với tôi như không có tội lỗi nào nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi hận hắn, chỉ muốn c.hửi rủa hắn và đôi khi, tôi muốn g.iết hắn để hạ cơn tức giận đang cuộn trảo trong lòng mình...
Tại sao tôi không thể quên được nỗi đau trong quá khứ? (Ảnh minh họa)
Tại sao tôi lại không như những bạn trẻ khác, có thể quên hết những chuyện t.uổi thơ? Tại sao chuyện gì tôi cũng nhớ và những gì đau khổ nhất thì tôi càng nhớ rõ, và dường như ngày càng rõ nét...
Bây giờ tôi cũng chỉ mới 22 t.uổi, cái t.uổi mà bạn bè tôi vân hồn nhiên, vẫn ngây thơ, vẫn thích những trò chơi trẻ con... nhưng tôi thì không thể... Nếu tôi có vui chơi, có gượng cười thì đó cũng chỉ là sự giả vờ để có thể hòa nhập với mọi người nhưng sâu thẩm đáy lòng mình, tôi luôn là một cô gái già trước t.uổi... để rồi bạn bè phải gọi tôi với một cái tên đúng với bản chất "pé già".
Trường hợp của tôi chắc chắn sẽ có nhiều người gặp phải... khi mà những cô gái ở những miền quê nghèo không có được sự hướng dẫn và chỉ bảo của bố mẹ từ nhỏ, không có sách báo để tìm hiểu cũng như chưa ai thực sự muốn dạy bảo cho những đ.ứa t.rẻ như tôi ngày xưa về những kiến thức về giới tính, t.ình d.ục... Để rồi, khi hiểu ra vấn đề thì đã quá muộn và lúc ấy, có hối hận cũng chẳng thể quay lại được ngày xưa nữa...
Đây là lần đầu tiên tôi kể về bí mật của mình, bí mật tôi đã cất giấu gần hai chục năm nay. Tôi không đủ bản lĩnh để kể cho bạn trai mình biết, cũng không đủ can đảm để nói chuyện thẳng thắn với mẹ mình... tôi chỉ biết tâm sự với các bạn - là độc giả của chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống. Tôi muốn mọi người hiểu, thông cảm và cho tôi những lời khuyên đúng đắn nhất để tôi quyết định có nên chia sẻ nỗi đau này với người yêu của mình hay không?
Tôi tin rằng, trường hợp của tôi đã có rất nhiều bạn gái gặp phải và họ cũng rất khổ sở vì bị ám ảnh nỗi đau trong quá khứ... Nhưng tôi hi vọng rằng, qua câu chuyện của tôi, tôi mong các chàng trai sẽ hiểu và hãy mở lòng đón nhận chúng tôi. Chúng tôi không có lỗi... bởi vì tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ đều là vô thức, chúng tôi không hiểu được mối nguy hiểm của nó, cũng như chúng tôi chưa đủ lớn để nhận biết được hành động của mình là đúng hay sai... Vì thế, chúng tôi không có lỗi... Có chăng cũng vì chúng tôi còn thiếu hiểu biết, không được sự dạy dỗ chỉ bảo của gia đình, nhà trường cũng như những người thân của mình.
Tôi hi vọng qua câu chuyện của mình, các bậc làm cha, làm mẹ hãy quan tâm con cái mình hơn nữa, cũng như đừng ngần ngại dạy cho con trẻ những bài học về giới tính hay cảnh báo cho bọn trẻ về những mối nguy hiểm đang rình rập chúng hàng ngày ở môi trường xung quanh mình!
Nga Ly ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Khi bị người yêu dối lừa... Cũng vì yêu anh nên tôi đã không ngần ngại trao cho anh tất cả... (Ảnh minh họa) Tôi bàng hoàng khi biết tin người yêu mình đã từng có hai vợ và ba đứa con... Ấy vậy mà yêu nhau bao lâu, anh chưa một lần tâm sự cho tôi biết về sự thật ấy, về cuộc sống, cũng như hạnh phúc...