Người yêu bé nhỏ
Tôi và anh học chung một lớp suốt ba năm rưỡi đại học. Kể cũng ngộ, học kỳ cuối cùng tôi chuyển lớp, chẳng để làm gì… chỉ để không nhìn thấy những “ai đó” đã làm tôi buồn, thất vọng về bản thân mình, trong đó có cả anh.
Suốt những năm tháng trên ghế giảng đường tôi và anh là bạn, một cặp lớp trưởng – lớp phó mẫu mực. Tôi chỉ mến anh bằng một tình cảm nhẹ nhàng và dè dặt. Thế rồi, tôi thích người khác, một bạn học cùng lớp. Tôi không “hợp tác” làm cô bé lớp phó dễ thương của anh nữa. Tôi dành thời gian và tâm hồn mình cho những tưởng tượng không bao giờ thành hiện thực.
Tình cảm thoáng qua ấy của tôi cũng vụt bay nhanh chóng, mà anh và tôi giờ đây cũng chẳng thể nào là bạn thân như trước. Tôi biết anh cũng trách tôi, hờn giận tôi. Tôi cũng thế, xếp tình cảm ấy vào sâu tận trái tim mình và tự nhủ rằng: “Chúng ta là bạn”!
Và rồi những ngày tháng cuối cùng của thời sinh viên, tôi gặp một tai nạn nhỏ. Chính cái không may mắn chút nào ấy lại tình cờ gắn kết hai chúng tôi lại với nhau. Tôi trở nên hụt hẫng, bất cần và gai góc sau những biến cố trong cuộc đời mình.
Gặp lại anh, anh vẫn thế, triết lý như một ông cụ non nhưng đã già dặn hơn, đàn ông hơn. Chúng tôi ngồi ở một góc nhỏ trong quán cà phê Tượng Đá, cùng kể cho nhau nghe những thay đổi, những trải nghiệm về cuộc sống và cũng để… kể tội về nhau. Lần đầu tiên, anh thật sự đã có can đảm thốt ra bí mật “Anh rất thích em” mà tôi những tưởng đó sẽ mãi mãi là một điều giấu kín của tôi và anh.
Hai tháng sau tôi nhận lời yêu anh. Tình yêu của tôi dành cho anh bé nhỏ lắm, cũng như con người của anh vậy, nhỏ nhắn mà đáng yêu vô cùng. Tôi từng nói với anh rằng: “Tôi yêu anh không phải vì anh là ai, mà vì anh là ai khi bên cạnh tôi”. Sỡ dĩ như thế là vì bên cạnh anh còn có những người mà anh yêu thương và yêu thương anh!
Tôi trân trọng những tình cảm mà anh có và bắt đầu học cách sống dung hòa, biết tha thứ mà cũng biết kiên quyết hơn trong tình cảm. Tôi của một năm trước rất khác so với tôi bây giờ, vì tôi đã có anh là điểm tựa.
Video đang HOT
Những ngày cuối năm đang đến gần… Sáng nay, trên chuyến xe buýt đến công ty, tôi nhớ anh vô cùng dù mới hôm qua đã gặp anh. Tôi chợt hiểu ra rằng hạnh phúc thật giản dị và quý giá biết bao. Tôi không lo sợ sẽ mất anh hay sợ tình yêu thay đổi, tôi chỉ sợ một sớm mai thức dậy, tôi không còn ngày nữa để yêu thương…
Theo VNE
Hận tôi, em đã nói dối có con với người khác
Em thú nhận, đứa con trong bụng là con gái nhưng đó là điều may mắn của tôi vì đó không phải con tôi.
Em không hề run sợ, cũng không hề rơi một giọt nước mắt dù tôi tát em cái như trời giáng, còn xúc phạm em đủ thứ. Vậy mà cuối cùng, em xách vali ra đi trong tư thế như đã chuẩn bị từ trước rồi.
Dù tôi đã chính tay tát em và chính miệng đuổi em đi nhưng lúc đó, có chút luyến tiếc. Em phản ứng ngoài mong đợi. Chưa bao giờ nhìn em lại đáng sợ như vậy. Sự lạnh lùng khiến tôi kinh ngạc, em đó sao?
Trước ngày yêu nhau, chúng tôi là một cặp đôi đẹp, ai cũng nói chúng tôi trời sinh một cặp. Tôi tự hào vì mình yêu được em, song tôi luôn cảm thấy mình lép vế so với em dù bạn bè có nói chúng tôi tương xứng. Tôi thấy em xứng đáng có những tình yêu lớn hơn tôi, có những người đàn ông yêu thương em hơn tôi. Nhưng em nhận lời chung thủy với tôi, làm tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi nghĩ, đời này tôi sẽ yêu thương em, không bao giờ lạnh lùng với em và đối xử với em thật tốt, suốt đời sẽ là như vậy.
Nhưng đúng là lời hứa chỉ mãi là lời hứa. Ngày em về nhà tôi, bố mẹ tôi có vẻ không ưng em. Cũng chẳng hiểu sao lại như vậy vì trong mắt tôi, em là người con gái tuyệt vời, đảm đang tháo vát, khéo léo, lại chịu thương chịu khó. Có lẽ, mẹ tôi không ưa cái sự khéo léo của em. Con dâu mẹ chồng biết đâu mà lần. Tôi cũng nhiều lần nói với mẹ, nhưng mẹ vẫn không thích em thì tôi biết làm sao được.
Thật ra, em không láo nhưng em rất thẳng tính. Ngày đó, có nhiều lần em và mẹ cãi cọ nhỏ, vì có chút không hợp ý nhau trong khoản ăn uống, rồi quan điểm trang trí nhà cửa.(Ảnh minh họa)
Thật ra, em không láo nhưng em rất thẳng tính. Ngày đó, có nhiều lần em và mẹ cãi cọ nhỏ, vì có chút không hợp ý nhau trong khoản ăn uống, rồi quan điểm trang trí nhà cửa. Tôi cũng đã nhẹ nhàng khuyên bảo, nói em phải chiều ý mẹ vì mẹ là người lớn, em cũng nín nhịn cho qua. Nhưng mẹ tôi cũng hay nhiều chuyện thật, mẹ không thôi mà còn mang chuyện đó sang hàng xóm nói làm em nuôi mối thù trong lòng khi hàng xóm nhìn em bằng con mắt khó chịu, soi mói.
Mẹ tôi là người tôi tôn kính, chẳng mấy khi tôi cãi lời mẹ, thế nên, lúc nào tôi cũng muốn em làm vừa lòng mẹ tôi. Lúc chúng tôi có ý định sinh con, mẹ nói, nhất định phải tính toán ngày giờ, tìm mọi cách, mọi chế độ ăn uống này nọ để cho em sinh con trai. Sinh con gái là mẹ không hài lòng, mẹ thích phải là cháu trai đầu lòng thì mẹ mới vui. Thế nên, tôi cũng nghe theo lời mẹ, tìm mọi cách, tìm mọi loại biện pháp để có thể cổ vũ cho em.
Nào ngờ chuyện này khiến em khó chịu. Lúc nào mẹ cũng bắt em ở nhà để ăn uống, canh chừng để săn con trai. Điều này có lẽ làm em khó chịu vì tính em ưa tự do từ ngày trước tới giờ. Tôi cũng thấy mẹ có chút quái dị nhưng vẫn phải động viên em vì tôi thương mẹ. Em bực mình, mẹ càng cấm, em càng đi chơi, thậm chí còn đi chơi khuya. Em mặc kệ tôi gọi điện, nhắn tin. Em chỉ nói đi chơi với bạn và hẹn giờ về.
Rồi nhiều lần như thế em làm tôi khó chịu. Tôi bực bội vì em hay đi chơi mà không ăn cơm ở nhà. Thật ra em quá đáng nhưng mẹ tôi cũng gây cho em quá nhiều áp lực. Còn tôi phận làm con, đứng ở giữa thật khó vô cùng.
Rồi nhiều lần như thế em làm tôi khó chịu. Tôi bực bội vì em hay đi chơi mà không ăn cơm ở nhà. Thật ra em quá đáng nhưng mẹ tôi cũng gây cho em quá nhiều áp lực.(Ảnh minh họa)
Hôm rồi, tôi có nói với mẹ rằng mẹ hãy nhịn em một tí. Nhưng em không chịu vì mẹ gây ức chế cho em nhiều quá. Khi đó em đã mang bầu nhưng là con gái, và mẹ tôi lại càng bực tức hơn. Em thấy mẹ không hài lòng lại càng tỏ ra khó chịu, cuộc sống hết sức căng thẳng và tối đó, em với mẹ cãi nhau nảy lửa. Tôi đã tát em một cái thật đau vì can tội cãi mẹ. Tôi không bao giờ muốn ai làm phật lòng mẹ tôi. Thế là em khóc lóc, nói tôi không thương em. Càng thấy em như thế tôi càng mắng, càng nói em nhiều hơn. Có lẽ, vì lúc mang bầu em cáu giận nhiều vả lại thấy tôi đánh em nên em tủi thân và hận tôi.
Một buổi tối, em gọi tôi ra và nói lời xin lỗi. Em nó có chuyện nghiêm trọng muốn nói với tôi. Em thú nhận, đứa con trong bụng là con gái nhưng đó là điều may mắn của tôi vì đó không phải con tôi. Đó là con của người tình cũ của em. Trong thời gian em đi ra ngoài chơi, em đã qua lại với anh ta và em biết chắc kết quả này. Em nói, mong tôi tha thứ và em muốn ra đi vì không còn mặt mũi nào nữa.
Và đó là lý do vì sao tôi tát em như trời giáng, đuổi em ra khỏi nhà ngay trong ngày hôm đó. Dù em gây ra tội với tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy yêu em, luyến tiếc em. Em lạnh lùng đáng sợ.
Nhưng thời gian trôi đi, tôi cứ vẫn sống như thế. Cho tới hơn 1 năm sau, tôi tình cờ gặp lại em. Thật lạ, em vẫn sống gần trong khu phố ấy, em chẳng đi đâu cả. Chỉ là, em không muốn sống cùng gia đình tôi nữa. Đứa con giống hệt tôi, nhìn thì ai cũng biết, tôi chính là bố cháu. Nhìn con gái đáng yêu mà nước mắt tôi tràn ra. Tôi hiểu, sự thật là tất cả những điều em nói trước đây đều là giả dối. Em vì hận tôi, vì chán ghét gia đình tôi nên em mới chọn cách này lừa gạt tôi. Em không muốn chung đụng với gia đình mà chịu bao áp lực như vậy. Giờ em làm mẹ đơn thân, nuôi con một mình trong căn nhà tập thể em đã thuê.
Tôi thật hối hận, tôi muốn đón em về lắm, nhưng còn bố mẹ tôi, liệu họ có chấp nhận em hay không. Tôi lo lắng vô cùng, có phải tôi là gã vô trách nhiệm quá hay không?
Theo VNE
Chồng lén lút đem nhà đi thế chấp Vợ chồng mấy chục năm mà anh còn lừa dối thì thử hỏi tôi còn tin ai trên cõi đời này? Tôi không thể diễn tả được tâm trạng của mình khi An thú nhận anh đã lấy sổ hồng căn nhà của chúng tôi thế chấp ngân hàng để vay nợ. Nếu như đứa cháu ruột của anh không gọi điện để...