Người yêu bắt tôi phải “bồi thường” tuổi thanh xuân!
Người ta vẫn thường nói “Không có tình yêu vĩnh cửu, mà chỉ có giây phút vĩnh cửu của tình yêu”. Điều đấy đã thực sự đúng với tôi lúc này.
Từ khi gặp người con gái ấy tôi mới hiểu những thứ tình cảm giữa tôi và những cô gái trước đây chỉ là sự ngộ nhận, chỉ là thứ na ná tình yêu
Tôi đang thực sự cảm thấy vô cùng đau khổ và bế tắc về chuyện tình cảm của mình, vì thế muốn chia sẻ lên đây để nhận được lời khuyên của độc giả.
Chuyện bắt đầu từ cách đây 3 năm, tôi có quen và yêu một cô gái. Cô ấy kém tôi 3 tuổi ở tỉnh Nam Định. So với những gia đình giàu có khác thì nhà cô ấy cũng không có gì đáng giá, nhưng so với mặt bằng chung ở quê thì gia đình cô ấy cũng thuộc dạng khá giả. Bố mẹ cô ấy cũng đều làm viên chức nhà nước, nên cũng để dành được ít vốn liếng cho con cái. Nhưng tuyệt đối, chúng tôi đến với nhau không phải vì tiền bạc, mà xuất phát từ sự cảm mến nhau.
Chúng tôi quen nhau lúc ấy em làm sinh viên năm thứ 4 và thực tập ở cơ quan tôi. Khi ấy, tôi được sếp giao nhiệm vụ giúp đỡ các sinh viên thực tập, và tình cảm nảy sinh từ ấy. Kết thúc đợt thực tập cũng là lúc chúng tôi yêu nhau.
Bản thân tôi cũng chỉ là một chàng trai xuất thân từ quê ra Hà Nội học, vì thế tôi hiểu được nỗi vất vả của em, và thông cảm được với những khó khăn của em đang gặp phải. Sau khi ra trường, nhờ mối quan hệ tôi cũng đã xin cho em một công việc ổn định ở một cơ quan nhà nước. Mức lương không cao, nhưng đối với một sinh viên nữ như em thì đó quả là công việc phù hợp.
Video đang HOT
Chúng tôi cũng đã về ra mắt gia đình, và rất được bố mẹ hai bên tán thành. Chúng tôi cũng đã lên kế hoạch cho đám cưới. Và để chuẩn bị cho đám cưới, tôi và em cũng đã góp tiền tiết kiệm, cùng với sự hỗ trợ của gia đình mua được một ngôi nhà hơn 1 tỷ đồng. Trong ngôi nhà ấy, tiền của em và gia đình nhà em có khoảng 60%, còn lại của tôi và gia đình tôi là 40% do tôi đứng tên sổ đỏ.
Tuy nhiên, chuyện tình yêu thì không thể nói trước được điều gì. Người ta vẫn thường nói “Không có tình yêu vĩnh cửu, mà chỉ có giây phút vĩnh cửu của tình yêu”. Điều đấy đã thực sự đúng với tôi lúc này.
Tôi đề nghị chia tay, nhưng người yêu tôi chỉ chấp nhận nếu như tôi sang tên toàn bộ ngôi nhà cho cô ấy.
Cách đây không lâu, trong một chuyến công tác miền Nam tôi đã quen một cô gái. Cô gái ấy cũng bằng tuổi người yêu của tôi, hiện đang làm việc tại công ty đối tác của công ty tôi. Ngay từ giây phút gặp em, tôi mới hiểu những thứ tình cảm trước đây giữa tôi và những cô gái khác, và với người yêu của mình chỉ là thứ tình yêu ngộ nhận, thứ na ná tình yêu chứ chẳng phải tình yêu.
Và tôi nhận ra rằng, chỉ có người con gái ấy, mới thực sự đem lại hạnh phúc cho tôi và làm cho cuộc sống của tôi có ý nghĩa. Vì thế, tôi đã giấu giếm người yêu hẹn hò với cô gái ấy trong một thời gian dài trước khi nói ra tất cả với người yêu mình.
Tôi biết, như thế là không phải, là tàn nhẫn với người yêu của mình, nhưng thực sự tôi không còn cách nào khác, vì hôn nhân là chuyện hệ trọng, vì thế tôi không thể cưới một người con gái không yêu để đánh cược với hạnh phúc, với số phận của mình. Tất nhiên, người yêu của tôi không bao giờ chấp nhận chia tay, dù tôi đã tìm đủ mọi cách, thậm chí cả quỳ xuống van xin cô ấy.
Biết không làm thay đổi được tôi, cô ấy đã đưa ra một điều kiện, chỉ chấp nhận chia tay với tôi nếu như tôi sang tên toàn bộ ngôi nhà mua bằng tiền của hai đứa đang đứng tên tôi cho cô ấy, bằng không cô ấy sẽ không bao giờ chấp nhận chia tay, và cô ấy sẽ phá không cho tôi và người con gái kia đến với nhau.
Tôi không chấp nhận chuyện này, và người con gái mới quen cũng không chấp nhận chuyện này. Tôi đề nghị người yêu bán ngôi nhà đi sau đó tôi nhận 40% số tiền bán được, còn cô ấy nhận 60% đúng như số tiền ban đầu hai đứa bỏ ra. Nhưng cô ấy nhất quyết không chịu, và khẳng định tôi là kẻ phản bội và nếu không cưới cô ấy, thì tôi phải giao toàn bộ ngôi nhà cho cô ấy, coi như là bồi thường danh dự và tuổi xuân cho cô ấy mấy năm yêu tôi, và chúng tôi đã từng sống với nhau sau khi mua nhà.
Tôi đang thực sự vô cùng bế tắc không biết phải giải quyết như thế nào. Nếu như làm theo yêu cầu của cô ấy có nghĩa là tôi mất toàn bộ tài sản mình đang có, còn nếu chấp nhận cưới một người con gái mình không yêu làm vợ thì cuộc sống của tôi sau hôn nhân sẽ thực sự là một địa ngục. Nhất là, khi cô ấy đã lộ rõ nguyên hình là một người vô ơn, khi đã quên mất nhờ tôi cô ấy mới có một công việc ổn định, vậy mà giờ lại cố tình gây khó khăn không cho tôi chia tay để đến với người con gái tôi yêu, nếu như tôi không chấp nhận giao toàn bộ ngôi nhà cho cô ấy.
Tôi phải làm sao bây giờ, mong độc giả hãy giúp tôi.
Theo VNE
Cay đắng thân phận gay
Khi biết em là gay, chính bố mẹ em cũng đã hắt chân em ra ngoài đường, huống gì là người xa lạ?
Cuộc sống luôn có những điều mà em không bao giờ nghĩ được, nó sẽ diễn ra như thế này! Ngày đó, trong lúc cô đơn nhất, em đã tìm đến anh. Vì không muốn giấu anh về thân phận của mình nên em đã thú nhận "Em là gay". Và cũng từ ngày đó, em đã vụt mấy anh. Gia đình em biết được điều này cũng hắt chân ra ngoài đường... nhưng không vì thế mà em nhụt chí, không dám sống đúng thân phận của mình. Giờ đây, em vẫn sống, sống rất mạnh mẽ... và cho tới giờ phút này, em vẫn rất yêu anh!
Trời cũng đã bắt đầu vào xuân, những cơn gió se lạnh cứ thi nhau ùa vào tim em mỗi khi đi làm về khuya. Những lúc đó, em càng nhớ đến anh nhiều hơn, anh yêu à!
Em biết sẽ chẳng có ai có thể chấp nhận một người bạn như em. Gia đình em còn không chấp nhận được em thì làm sao em có thể trách anh được, đúng không? Nhưng dù bố mẹ, bạn bè hay cả thế giới này không cần em thì em vẫn sống anh ạ!
Em biết những gì anh dành cho em chỉ là tình người với người thôi (Ảnh minh họa)
Em biết anh không mắng mỏ em, không trêu chọc em như họ nhưng em biết rất rõ, đôi lúc anh vẫn rất chán và ghét em. Vậy nên khi mọi người quay lưng, ghét bỏ, hắt hủi em... thì điều đó với em cũng đâu có gì là lạ?
Đã có những lúc em muốn tìm đến bước đường cùng nhưng anh đã ngăn em lại. Em biết, hành động đó chỉ là tình người dành cho nhau nhưng với em, đó là một nguồn động viên rất lớn lao từ anh.
Cuộc sống của em giờ đã khác nhiều rồi... Em không có gia đình, không bạn bè, chẳng ai quan tâm tới em nhưng ở đâu đó, em vẫn cảm nhận được mình có anh.
Cứ mỗi lần em bị đuổi ra khỏi nhà trọ, em cảm thấy tủi lắm anh ạ! Có nhiều lúc em đã không kìm được sự tủi thân và khóc thành tiếng trước mặt mọi người. Những lúc đó, em lại nhớ đến anh, lại gọi tên anh và mong anh hãy đến để giúp em thoát khỏi hoàn cảnh này.
Theo VNE
Lần đầu gặp gỡ đã trao thân Lần đầu tiên mình gặp gỡ cũng là lần đầu tiên em buông thả bản thân mình để "yêu anh". Em gặp và yêu anh trong một hoàn cảnh khá bất ngờ: Anh là sếp của công ty đối tác nơi em làm việc. Lần đầu tiên mình gặp gỡ cũng là lần đầu tiên em buông thả mình cho những cám dỗ...