Người yêu “bán thân” nuôi gia đình
Vì cuộc sống khó khăn, tôi đành lòng để em làm nhân tình cho một gã đàn ông có quyền thế trong thành phố.
Em sinh ra và lớn lên trong một gia đình đầy những sóng gió và bất hạnh. 15 t.uổi, ba mẹ em ly dị nhau, họ đã nhanh chóng tìm cho mình một hạnh phúc mới, để lại cho em một cuộc sống cô độc bên cạnh bà ngoại t.uổi đã gần đất xa trời.
Khi có được hạnh phúc mới, ba em chiếm hết tài sản trong gia đình, để rồi đi theo một người phụ nữ đáng t.uổi con mình. Mẹ cũng không còn dành tình cảm cho em như trước và bà quyết định đi theo người đàn ông khác. 18 t.uổi, em bước vào giảng đường đại học. Từ đây, cuộc đời của em cũng bắt đầu bước sang một ngã rẽ mới.
Em sở hữu một ngoại hình đẹp, lại có giọng nói ngọt ngào, dễ thương… cũng chính vì những yếu tố đó đã giúp em đạt được danh hiệu Hoa khôi nét đẹp học đường 2011 do tỉnh tổ chức.
Từ ngày giành được danh hiệu Hoa khôi, em được biết đến nhiều hơn, cũng được nhiều chàng trai săn đón hơn… nhưng vì tự ti với bản thân mình nên em không mảy may chú ý đến tình cảm của họ dành cho mình.
Lên đại học, em chỉ có hai bàn tay trắng. Thời gian này mẹ cũng từ bỏ người đàn ông ấy để quay về với hai bà cháu em… nhưng cuộc sống nghèo khó, không đủ ăn, đủ mặc đã khiến em lầm đường lỡ bước.
Chỉ vì cái nghèo, vì thiếu tình cảm từ cha mẹ đã khiến cho em bắt đầu có những suy nghĩ lệch lạc.. Từ khi được biết đến sau cuộc thi sắc đẹp của tỉnh, em đã lọt vào mắt xanh của một người đàn ông có địa vị trong thành phố. Tuy ông ấy gấp đôi t.uổi em nhưng vì ông ấy quá giàu sang, sẵn sàng cho em những thứ em cần như xe máy, điện thoại, lap top, t.iền tiêu xài… khiến em bắt đầu dấn thân vào con đường tội lỗi đó.
Video đang HOT
Em đã không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của đồng t.iền, để rồi cái quý giá nhất của người con gái, em cũng bị ông ta cướp mất sau một lần đi chơi. Khác với những anh chàng họ Sở, khi họ chiếm đoạt được cái quý giá nhất, họ sẽ trở mặt và bỏ đi… nhưng ông ấy thì không. Ông ấy không bỏ rơi em mà vẫn lo lắng, chỉ bảo cho em về những điều trong cuộc sống, về cách đối nhân xử thế cũng như cách sử dụng đồng t.iền sao cho hợp lý.
Ông ấy sẵn sàng cung cấp cho em mọi thứ, chỉ cần em chấp nhận làm người tình trong bóng tối của ông ấy. Em đã gật đầu chấp nhận một phần vì em không có t.iền học đại học, một phần bà và mẹ của em đang sống một cuộc sống nghèo hèn, vất vả. Khi có ông ấy, em sẽ có được những thứ em cần và một số t.iền tiết kiệm ít ỏi mang về quê biếu mẹ. Khi mẹ hỏi “Con lấy t.iền đâu ra?” thì em phải nói dối, “C on đi làm thêm sau giờ học. Việc khá nhàn nhưng t.iền lương cũng khá ổn”.
Tôi đau đớn khi nhìn người yêu làm nhân tình cho gã đàn ông ấy (Ảnh minh họa)
Người đàn ông ấy đã có vợ con và có một địa vị quan trọng trong xã hội nhưng mỗi khi nhớ em, ông ấy vẫn phải đến một cách bí mật. Em không yêu ông ấy nhưng vì những cái em cần, vì cuộc sống của ba bà cháu, mẹ con em nên em bất chấp tất cả để đạt được mục đích của mình.
Còn tôi chỉ là một chàng trai nghèo, ngoại hình cũng xấu xí nhưng tôi là cậu bạn thân từ thời cấp 3 của em, là người được em tin tưởng nhất. Rồi thời gian này, hai chúng tôi bắt đầu cảm mến nhau… Chúng tôi cùng nhau đi chơi, đi ăn và giúp đỡ nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Thế nhưng, thời gian hai đứa hạnh phúc chưa được bao lâu thì em quyết định nói cho tôi biết về mối quan hệ của mình và người đàn ông ấy.
Khi mới biết được sự thật đó, tôi đã rất sốc vì em vốn là một cô gái ngoan hiền, chịu khó và rất có hiếu với gia đình… không ngờ cuộc sống khó khăn đã khiến em thay đổi một cách nhanh chóng như vậy. Mặc dù rất yêu em nhưng tôi không kiềm chế được nỗi đau của mình. Tôi giận em… và trách em vì sao lại lừa dối tôi? Vì sao em lại tự tay dập tắt niềm hạnh phúc của tôi bất lâu nay?
Nhưng rồi, khi nghe em kể về cuộc đời mình, tôi đã rơi nước mắt… những giọt nước mắt cay đắng thương xót cho số phận bất hạnh của em. Cũng vì hoàn cảnh khó khăn, chật vật nên em đã phải nhắm mắt lao thân vào con đường tội lỗi đó.
Tôi không cảm thấy ghét bỏ hay khinh bỏ em như ban đầu nữa… mà thay vào đó là một tình cảm cho em trào dâng mãnh liệt. Tôi khuyên em hãy cắt đứt mối quan hệ đó nhưng em không thể… Tôi hiểu em làm như vậy, đồng nghĩa với những thứ em đã, đang có sẽ mất hết. Rồi cả bà và mẹ ở quê của em nữa… họ sẽ phải làm lụng rất vất vả nhưng cuộc sống của họ cũng sẽ không bao giờ khá được.
Nghe em kể về cuộc đời mình, tôi trách bản thân đã không thể làm được gì cho em. Tôi không có t.iền để lo cho em như người đàn ông kia nên tôi nói, “ Em hãy tự quyết định tương lai, cuộc sống của mình. Anh luôn tôn trọng mọi quyết định của em”.
Dù em “qua lại” với người đàn ông đó nhưng chúng tôi vẫn dành tình cảm cho nhau. Mỗi khi em đi với người ta, tôi lại đau khổ và cảm thấy bất vì mối quan hệ của em và người đàn ông đó. Tôi sợ khi mọi chuyện vỡ lỡ, em sẽ phải đối mặt với bạn bè, thầy cô, người thân của em như thế nào?
Các bạn ạ! Bây giờ tôi không biết phải làm thế nào nữa? Tôi rất yêu cô ấy nhưng tôi lại bất lực trước hoàn cảnh của mình. Tôi không biết phải làm sao để cho cô ấy một cuộc sống yên ấm, hạnh phúc và không phải đè nặng cơm, áo, gạo, t.iền trên đôi vai gầy ấy nữa.
Hôm nay tôi viết lên những dòng tâm sự này, tôi mong các bạn hãy giúp tôi làm sao có thể đưa cô ấy trở về con đường ngay thẳng. Và qua đây thì tôi cũng xin nhắn nhủ với em một điều rằng, “Em à! Khi đọc những dòng chữ này, mong em hãy hiểu cho anh. Anh không trách em, trái lại anh thương em nhiều hơn cả lúc trước. Anh không phải là một kẻ ngốc, anh biết những gì mình đang làm em ạ! Dù mọi chuyện có ra sao đi nữa, anh vẫn yêu và luôn ở bên cạnh em! Cố lên em nhé!”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một thoáng mộng mơ
Đó là người đầu tiên đã đến trong cuộc đời nó. Người đã làm cho nó biết suy nghĩ vu vơ rồi mỉm cười giữa trưa hè dưới gốc cây tràm to lâu năm ở sân trường.
Người đã làm cho nó biết nhớ, biết mong khi phải xa nhau 3 tháng hè dài đằng đẵng, người đã làm cho nó có những rung động, những cảm xúc lâng lâng hạnh phúc khi bất chợt ng ười đó đang lướt qua trước mắt, người đã làm cho nó biết thương, biết hờn những chuyện vu vơ trẻ con đầu đời.
Người đó cao lớn, có đôi mắt to và nụ cười hiền lành, người sống trong cao sang, quyền thế nhưng rất dễ mến và gần gũi, người đã đứng trước cổng nhà nó để mượn tập nhưng đứng cả buổi rồi không dám vào, người đã đứng trước nhà lén nhìn nó mỗi khi nó đi ngang qua nhà.
Người đã tặng nó những bức hình đẹp mà nó rất thích, người luôn luôn trêu ghẹo nó là cô mèo con ốm, cô mèo con suy dinh dưỡng. Nó rất ghét, rất giận nhưng sao vẫn thích người đó chọc ghẹo hoài. Người đã cùng nó và bọn bạn trong lớp tụ tập đến nhà để hái những quả ổi to mộng rồi sau đó để dành trái ngon và đẹp nhất cho nó. Nó rất vui và hạnh phúc nhưng vẫn làm ra vẻ đỏng đảnh không cần vì sợ bọn bạn trêu ghẹo.
Nó đang ngồi trong lớp, bất chợt nhìn sang, thấy người đó đang trò chuyện với cô bạn gái xinh xắn nhất lớp. Người từng kể cho nó nghe rằng "Mẹ D. là bạn thấn thiết nhất của mẹ H." Nó im lặng nhưng nỗi buồn hiện rõ trên gương mặt nó. Nhà nó nghèo còn nhà người đó thì phong lưu và giàu sang nhất vùng. Nó hứa với lòng là sẽ cố quên người đó.
Nó không biết người đó có dành tình cảm cho nó không? Nó không biết người đó có biết rằng nó rất thích nhìn người đó cười không? Nó nhớ, ngày liên hoan cuối năm, nó bốc thăm và làm theo yêu cầu là "Bạn hãy đút một miếng bánh cho người mà bạn yêu thích". Nó suy nghĩ một giây rồi cầm một miếng bánh và tiến đến đút vào miệng người đó trong sự cổ vũ của bạn bè trong khi anh chàng đeo đuổi nó lâu nay bực tức....
Chuyển cấp, nó không còn được thường xuyên gặp người đó nữa mặc dù nhà hai đứa không cách xa nhau là mấy. Câu chuyện tình thầm lặng dần rơi vào quên lãng.
Hôm đó, nó đi học thêm và học tại lớp người đó. Như được sắp đặt, nó ngồi ngay bàn của người đó. Khi đang ngồi viết bài, nó tình cờ nhìn thấy dòng chữ được viết to bằng nét mực học trò "H. yêu H.". Nó suy nghĩ hồi lâu và xem đó như một sự trùng hợp ngẫu nhiên...Nhưng ngày hôm sau, nó ghé ngang lớp người đó và nhìn vào chiếc bàn đó. Người đó đang ngồi đó trò chuyện với vài người bạn. Nhưng lúc đó vẫn cho rằng đó là một người con gái nào đó có trùng tên nó nhưng khác địa vị....
Mỗi trưa, nó lẳng lặng đạp xe một mình đi học giữa trời trưa nắng gắt. Nhiều lần, nó bất chợt nhìn thấy người đó đạp xe lặng lẽ sau lưng nó. Nó quay lên im lặng không một tiếng chào. Nó biết nó không thuộc về thế giới của người đó....
Thời gian trôi đi, một trưa nọ, người đó tiến tới và nói "H. đi học một mình àh". Nó mỉm cười gật đầu. Nó và người đó im lặng đạp xe song song cùng nhau, thình thoảng là một vài câu nói vu vơ vì nó nghĩ rằng nó không bao giờ hiện diện trong tim người đó....
Đôi lần, khi nó ngồi ôn bài trước lớp học. Giác quan thứ sáu của một cô gái cho nó biết là có người đang thầm lặng nhìn nó. Nó nhìn về hướng đó, ngay dưới gốc bàng xanh, người đó đang nhìn nó chăm chú. Ánh mắt đó, cho đến tận bậy giờ, nó vẫn còn nhớ rõ....và có lẽ sẽ đi theo nó suốt cuộc đời này như là một kỷ niệm đẹp....
Tình cờ, qua một người bạn. Nó sững sốt khi biết rằng, người đó tâm sự và tiết lộ rằng đã thích nó từ rất lâu, từ khi nó còn là một cô lớp trưởng nhỏ nhắn, người đó thích nó vì sự giỏi giang và chăm chỉ. Tim nó vỡ oà hạnh phúc....
Hai đứa lại có nhiều cơ hội đi học và đi về cùng nhau. Luôn luôn rất yên lặng nhưng nó có thể thấy được ánh nhìn hạnh phúc của người đó dành cho nó. Một kỷ niệm đẹp mà nó không bao giờ quên đó là lần nó và người đó đạp xe dưới mưa. Nó hỏi người đó có lạnh không? Người đó trả lời là không lạnh, rất mát nhưng sau đó, khi hai đứa chuẩn bị tẻ đường để về nhà thì người đó nói với nó rằng bỗng dưng cảm thấy lạnh quá....Cho đến bây giờ nó mới hiệu câu nói đó...Nó nhớ người đó rất nhiều....Nơi đó chính là ngã ba đường của hai người..
Nhiều lần, đó bất gặp người đó đang đùa giỡn với D. ngoài sân trường.... Nó buồn....
Ngày hôm đó, khi đi ngang qua lớp ấy. Nó chợt thấy ánh nhìn đầy giận dữ của người đó dành cho nó và sau đó nhìn đi nơi khác như không có sự hiện của nó. Nó biết một điều gì đó đã xãy ra....Nó và người đó không còn đi học nhau nữa...
Thời gian trôi qua, khi năm cuối quyết định trường cấp ba tiếp theo sẽ được học. Nó lao đầu vào học cho thời gian trôi qua và cũng cố quên đi hình ảnh người đó trong tim nó.....
Nó nhìn thấy D. chở người đó đi học với cánh tay bị băng bột. Nó buồn nhưng sau đó lại soạn một bài tổng hợp công thức tiếng Anh và gửi cho em gái người đó....Một hôm đang lúc đợi tập thể dục, nó bắt gặp ánh nhìn của một người dành cho nó trong bóng tối nơi góc phòng. Dáng dấp đó, ánh nhìn đó không ai khác là người đó. Nó lặng đi đến quên cả bài tập thể dục....
Sau khi biết được nguyên nhân vì sao người đó lại lạnh nhạt với nó. Nó gặp người đó và biết rằng người đó sẽ đi học xa....Nó buồn và quay lưng...
Nó nhớ người đó, trong tim nó lúc nào cũng có người đó hiện diện. Nó tìm thông tin trường qua một người bạn rồi khăn gói đến trường để tìm nhưng sau cánh cổng cao uy nghi là một đám đông học sinh đang làm lễ chào cờ...Nó không được vào...Nó chỉ có thể nhìn vào đám đông từ xa và nuốt nước mắt vào trong. Nó không ngờ rằng, tình yêu đã ban cho nó sức mạnh để đến tận nơi đây rồi lại trở về trong vô vọng. Trên đường về, câu nói của người phu xe làm nó thức tỉnh "Phải, tại sao người đó không tìm nó, mà nó phải tìm người đó trong vô vọng như thế này..."Nó cảm thấy thất vọng về bản thân...Nó cô quên và cho mọi chuyện vào quên lãng....
Nó đứng trước sân trường, bất c hợt quay trở về thì bắt gặp ánh nhìn của người đó từ xa...Ánh nhìn dành cho ai????Người đó đang nghĩ gì, sao lúc nào cũng yên lặng như thế.
Nó ra trường, lao đầu vào công việc khi t.uổi đời còn quá trẻ. Đôi lần, ngồi trên xe, nó lướt qua người đó. Nó tự hỏi người đó có nhìn thấy, có nhận ra đó chính là cô mèo con suy dinh dưỡng ngày nào, giờ đây đã già dặn đi nhiều bởi bộn bề cuộc sống. Nó cuối mặt, nhắm mắt và đay nghiến cuộc sống này khi nhìn lại bản thân và mọi thứ xong quanh nó khi nó nhìn thấy người đó chở D. lướt qua.....
Dù mọi chuyện đã vào quên lãng và nó đã bắt đầu cho một tình yêu mới nhưng nhiều năm qua, trong tim nó, luôn luôn có một vị trí dành cho người đó. Nó cố thanh minh với lòng rằng nó đã quên, nhưng làm sao nó có thể làm điều đó khi mỗi đêm trong giấc mơ chập chờn, nó thấy người đó nắm tay nó ...thế nhưng cả trong giấc mơ, nó vẫn biết rằng người đó sẽ không bao giờ đến bên cuộc đời nó....
Nhiều khi, nó suy nghĩ. Nó và người đó như hai nam châm trái cực, không bao giờ được ở gần nhau. Nó yêu người đó bởi tính cách giản dị và đôn hậu. Nó luôn nhớ về và giữ một vị trí trong tim cho người đó bởi một điều duy nhất rằng: Người đó đã làm cho nó thấy rằng cho dù nó chỉ là một cô gái nghèo, xấu xí. Nhưng nó chắc rằng, trong một khoảng không gian, thời gian ngằn ngũi nào đó, người đó đã nghĩ đến nó và dành cho nó một vị trí đặc biệt và một tình cảm tốt đẹp...
Lần cuối cùng nó nhìn thấy người đó là khi nó đi làm ngang nhà. Người đó đang đứng nói cười cùng rất đông bạn bè trước nhà. Người đó có nhìn thấy nó và như những lần khác, vẫn như những người không quen biết. Một tuần sau, nó biết tin người đó đã lên đường sang đất nước của những chú Kangaroo du học...Nhiều lúc, khi ký ức quay về , nó ước nó và người đó đừng bao giờ đến với nhau để nó luôn là cô mèo ốm của người đó mãi mãi...
Gìơ đây, nó đã lập gia đình. Cuộc sống của nó đã tốt hơn, nó đã tìm thấy tình yêu đích thực trong cuộc đời. Một tình yêu có thể mang đến cho nó những giọt nước mắt vì hạnh phúc mỗi khi nó nghĩ về. Nó có một người chồng hết mực thương yêu và chở che cho nó và trên hết là chồng luôn tin tưởng nó cho dù cách xa nhau ngàn dặm. Người nâng niu, chiều chuộng, tôn trọng và có thể hi sinh tất cả mọi thứ vì nó. Nó yêu chồng, nó đang chờ chồng, không giây phút nào nó không nghĩ đến chồng. Khác với chồng của nó, người đó đã tin lũ bạn xấu một cách mù quáng để mang một ấn tượng không tốt về nó mãi mãi....
Tình yêu của chồng dành cho nó như một đại dương rộng lớn, đã làm nhòa đi dòng sông nhỏ lơ đãng trong nó tự khi nào...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người thừa Người thừa ... Tôi trách mình dại dột... Sau khi đã hiến dâng cho anh tất cả tôi mới biểt rằng, ngoài tôi ra anh còn có một người phụ nữ khác, người ấy không như tôi, người ấy có địa vị, có quyền thế và còn có với anh một cậu con trai kháu khỉnh. Người đó là vợ anh. Anh đã...