Người vô tính giằng xé tâm can khi đi tìm bản ngã
Chỉ chiếm chưa đầy 1% dân số, vì lẽ đó mà người vô tính ít nhận được sự “bình thường” trong con mắt của xã hội. Họ thường xuyên phải nhận những “mũi dao” từ phía dư luận. Thế nên, ít ai trong số họ dám sống thật với chính con người của mình.
Hình minh họa
Mất 8 năm để đi trả lời được: Tôi là ai?
Tôi gặp Minh Tùng (Tên nhân vật đã được thay đổi) vào một ngày hè tháng 6 gay gắt. Tôi cứ liên tục kêu ca về sự khắc nghiệt của thời tiết và nhận về câu nói khiến tôi giật mình “Sự khó chịu của thời tiết này chỉ chiếm 1/10 trong sự khó chịu khi biết mình là người vô tính của em thôi chị ạ”.
Phải khó khăn lắm tôi mới gặp được em, một chàng trai 21 tuổi, cái quãng mà đáng lý ra em sẽ được chào đón bởi những điều tuyệt với nhất từ cuộc sống. Thế nhưng, thẳm sâu trong đôi mắt của chàng trai lập trình viên máy tính ấy là nỗi sầu bi thương khó giấu trọn.
Phát hiện mình là người vô tình cách đây 2 năm, khi mà ở Việt Nam cái từ “người vô tính” dường như quá đỗi xa lạ, thậm chí là chưa hề tồn tại. Theo lời Tùng, biết mình vô tính dù hơi bất ngờ và “sốc” nhưng ít ra còn dễ chịu hơn khi suốt một quãng thời gian dài cứ phải tự đi tìm lời giải cho câu hỏi: Mình là ai?
Năm lớp 8, giai đoạn “lột xác” để trở thành trẻ vị thành niên, khi các bạn trong lớp truyền tay nhau những câu chuyện tế nhị, nhưng hình ảnh “ nóng” với tâm trạng khá là “hào hứng” thì Tùng lại không hề có hứng thú và chút cảm xúc nào với việc đó.
Tại thời điểm ấy, Tùng tin rằng đó là do tính cách mình xưa nay “lập dị” mang lại. Sau rồi, Tùng vào học ở trường nội trú mà ở đó 100% đều là nam. Mọi người chuyền tay nhau những bộ phim “đen” ai cũng thích thú, thậm chí có người “say sưa” thì Tùng khi xem lại cảm thấy buồn nôn.
Kể đến đây Tùng cười, “lúc đó mọi người nhìn em bằng ánh mắt kinh dị lắm chị ạ! Em chắc nhớ mãi không quên thôi. Rồi sau lần đó, chả ai nói gì, mọi người mặc định cho em là “thằng gay”. Và từ đó, em phải chấp nhận mọi lời trêu đùa, phỉ báng của bạn bè… Những ngày tháng đi tìm câu hỏi Em là ai? Sự giằng xé lương tâm muốn tìm ra được câu hỏi bản thân mình muốn gì của em bắt đầu từ đây”.
Thế rồi, với tính hiếu thắng và để chứng tỏ với mọi người bản thân không hề bị gay Tùng quyết định “đi tán gái”. Hạnh (tên nhân vật đã được thay đổi) – đối tượng Tùng nhắm tán ban đầu cũng nhìn Tùng bằng ánh mắt dò xét và có phần khinh thường. Nhưng rồi, vì Tùng thật sự không phải như mọi người đồn đoán nên Hạnh cũng đến với nhau như những đôi tình nhân khác.
Nhưng Hạnh và Tùng chỉ dừng lại ở hôn và nắm tay. Thậm chí nhiều khi hôn Tùng còn cảm thấy “ghê ghê” người. Những lần Hạnh có nhu cầu hoặc “bật đèn xanh”, Tùng đều chạy trốn hoặc nói sang chuyện khác. Khi Hạnh cố hỏi thì Tùng đáp bâng quơ: “Anh chưa bao giờ để ai chạm vào người như vậy. Anh nghĩa để sau này sẽ tốt hơn”.
Đến đây, Tùng cười lớn hơn nữa rồi nói: “Ai đời như vậy không chị, mấy câu đó toàn con gái nói với con trai chứ ai như em, con trai đi nói với con gái”. Dĩ nhiên, sau những lần đó, Hạnh quyết định chia tay. Tùng cũng chấp nhận.
Tùng kể, “Đó là một tình yêu đẹp, nhưng bọn em phải chia tay vì bạn ấy cần tìm một người chồng đúng nghĩa, có thể cho bạn ấy một đứa con, chứ không phải một người chỉ biết ôm và hôn. Và lúc đó, so với giữ Hạnh thì em muốn đi tìm câu trả lời cho câu hỏi: Tại sao mình lại như vậy?
Thật sự tâm trạng lúc đó rất khó hiểu….Đã có hàng ngàn lần em tặc lưỡi định làm cho xong, cho biết như thế nào nhưng em một chút cảm xúc không hề…”
Thế rồi, khi biết mình là người vô tình thông qua báo đài, sách vở. Và biết mình chỉ chiếm 1% trong dân số Tùng lại càng hoang mang hơn. “Em thử lân la đọc nhưng trang nói về người vô tính. Mọi người thật sự không có những cái nhìn tích cực về người vô tính. Nhưng từ như: “Lãnh cảm”, “yếu sinh lý” hay “ảo tưởng”, “ngộ nhận” là một trong số những lời bàn tán mà em thường xuyên gặp phải. Và em quyết định không công khai giới tính của mình.
Với em, tốt nhất nên cứ để mọi thứ cứ đến tự nhiên, rồi tớ một lúc nào đó mọi người cũng biết một cách tự nhiên. Bởi bây giờ phải giải thích vô tính là gì thì sẽ rất phiền và dễ gây hiểu lầm” – Tùng bộc bạch.
Tùng chọn một cuộc sống bình thường, và Tùng dường như hài lòng với cuộc sống hiện tại bởi Tùng không chỉ có một mình mà còn có những thành viên trong Asexual in Vietnam (Một trang facebook về người vô tính). Ở đó, Tùng và mọi người được là chính mình và Tùng biết, những gì Tùng đã phải trải qua chỉ là “hạt cát” so với rất nhiều người.
Chúng tôi chỉ là không thuộc về số đông
Trước giờ, chúng ta vẫn luôn mặc định, nam hoặc nữ hoặc giới tính thứ 3 chứ không hề biết tới người vô tính. Tùng kể rằng, bản thân đã từng thử nói chuyện của mình với một người bạn, nhưng là mượn tên người khác. Người đó cho rằng có thể vì chưa tìm được người yêu thật sự.
Bởi tình yêu luôn phải đi liền với tình dục. Mặc nhiên, người hữu tính không tin vào một tình yêu không có tình dục. Họ cho rằng tình yêu phải có tình dục. Còn với người vô tính, thì không hiểu vì sao tình yêu lại phải có tình dục.
Video đang HOT
Người vô tính (trong tiếng Anh là Asexual) được định nghĩa là “người không cảm thấy bị hấp dẫn về mặt tình dục”. Thái độ đối với tình dục của người vô tính rất khác nhau: Có người ghê sợ; có người chỉ đơn giản là không thích thú; có người vẫn có ham muốn tình dục nhưng không bị hấp dẫn tình dục (một số người vô tính vẫn có thể thích xem “phim người lớn”, thủ dâm, nhưng họ không muốn làm “chuyện đó” với người khác). Ở Việt Nam, nhiều người vẫn còn chưa biết đến người vô tính và có cái nhìn “khác thường” về người vô tính.
Facebook Asexual in VietNam lập ra trở thành “mảnh đất” cho những người vô tính dễ dàng chia sẻ và viết lên những suy nghĩ của bản thân mình. Ở đó, mọi người vô tính đều được thấu hiểu và họ chọn cách chia sẻ lẫn nhau. Lâu dần, rời việc an ủi nhau qua mạng xã hội, họ tìm đến nhau ngoài đời. Asexual in VietNam cung cấp kiến thức vững chắc về người vô tính, là nơi ghép đôi cho người vô tính và cũng là nơi “nhóm” lên ngọn lửa “sống” cho những người thuộc 1% dân số.
Và giống như lời chia sẻ của một bạn người vô tính trên diễn đàn Asexual rằng: “Cái bình thường hay không không phải do con người quyết định. Tạo hóa tạo ra mọi thứ đều bình thường theo cách của nó. Mình thấy mình hoàn toàn bình thường. Thế giới luôn luôn đa dạng, luôn có cái là số đông và những cái khác số đông đó”.
Võ Mai Hiền (23 tuổi, Hà Nội), admin của Asexual in Vietnam chia sẻ: “người vô tính cũng như bao người khác, có người sống tích cực và có người sống tiêu cực bên cạnh nhiều người không mấy để ý đến xu hướng tính dục đâu, cứ sống và làm việc bình thường thôi.
Tuy nhiên, cũng có những người để ý đến sự khác biệt của mình nên dễ cảm thấy lạc lõng, cô đơn. Chính vì lẽ đó mà mọi người nên có cách nhìn tích cực cũng như hiểu biết về người vô tính”.
Thiết nghĩ, những nhãn mác như “đồng tính”, “dị tính” hay “vô tính” cũng chẳng thể quyết định bạn là người thế nào. Thế nên “sống sao để không hổ thẹn với chính mình” mới là quan trọng. Đó là mong muốn của Tùng cũng như tất cả mọi người trong cộng đồng LGBT.
Theo PLO
Và nắng sẽ lên
Mùa mưa cuối cùng cũng tới - lại một mùa mưa không anh.
Mùa mưa với em không còn quá khó khăn để vượt qua như trước đây, nhưng những mùa mưa ngày càng lạnh lẽo hơn, và hình bóng của anh cũng ngày càng xa vời hơn.
***
Anh đã đến bên em cũng vào một mùa mưa như thế, ở một quá khứ không xa. Những cơn mưa dầu mùa cứ nối tiếp nhau xối xả, nó làm mờ đi cả một góc phố. Quán trà những ngày này cũng trở nên vắng khách hơn, thường thì những người trong đó đều đang cô độc, họ nhấp những li trà ấm nóng để tự sưởi ấm lòng mình.
Ảnh minh họa
Mùa mưa với em đã bao năm là như thế. Em cũng có nhiều thời gian để nhìn ra ngoài hơn, qua một ô cửa kính, qua màu trắng xoá của màn mưa, em chẳng nhớ rõ có gì trong sự mờ nhạt ấy, chỉ biết em đã thấy hình bóng của anh - anh xuất hiện rất rõ nét trong cả một không gian mờ nhạt. Anh bước vào với một nụ cười ấm áp, có lẽ đó chính là giây phút mà con tim em bắt đầu rung động.
Và sau đó, chúng ta gặp nhau nhiều hơn. Bên ngoài mưa vẫn lạnh lùng rơi, nhưng đôi tay em không còn thấy lạnh - ấy chính là khoảnh khắc anh nói yêu em và ôm em vào lòng, cảm giác thật ấm áp. Bên anh lúc nào cũng ấm áp như vậy, và mùa mưa ấy đã qua đi như thế. Với em lúc này, mưa không chỉ có một màu trắng xoá, mà còn là những giọt nước trong veo, cũng trong veo như nụ cười của anh.
Nhưng có lẽ cuộc sống vốn là vậy, ta không nên yêu thích thứ gì mà trước đó ta đã rất ghét. Em vốn dĩ rất ghét mưa, nó khiến cho quán trà vắng khách, nó khiến mọi thứ mờ nhạt và nó khiến đôi tanh em lạnh cóng. Vậy mà có lúc em lại ngóng những cơn mưa, ngóng đợi từ trong màn mưa kia một điều gì đó.
Nhưng rốt cuộc thì mưa vẫn là một tên tồi tệ, một kẻ đáng ghét, thậm chí là đáng hận. Rốt cuộc thì mưa vẫn chỉ làmột màu trắng xoá... Em cứ nghĩ mình đã thấy rất rõ anh, nhưng cơn mưa vô tình kia đã cướp anh đi ngay trước mắt em thật tàn nhẫn. Có lẽ nó vốn tham lam như vậy, chỉ muốn nuốt trọn mọi thứ vào mình, để tất cả đều mờ nhạt. Và trước mắt em giờ chỉ là những mùa mưa mờ nhạt, vì sau màu trắng của mưa là màu trắng của nước mắt, nhạt nhoà...
Những mùa mưa vẫn cứ vô tình đến. Em không nhớ rõ mình đã vượt qua chúng thế nào, chỉ nhớ ba mùa mưa như thế đã qua, và bây giờ mùa mưa thứ tư cũng đã sắp kết thúc. Em đã mở được quán trà cho riêng mình, khách tới mùa này vẫn vắng như vậy, dường như thời gian của một ngày dằng dặc khiến mọi thứ đều man mác buồn. Em không còn thói quen ra ngoài mưa, cũng ghét cảm giác bị mưa ướt, nhưng em lại thường ngồi nhìn xa xăm ra ngoài, cũng giống như lúc này.
Đoá hoa dạ yên thảo trước cửa đã bị rủ xuống mặt đường - có lẽ mưa đã rất lâu.
Mùa mưa này em đã gặp một người, người có nụ cười ấm áp gống như anh, nhưng em không dám nhìn vào nụ cười đó, em sợ mình không còn đủ can đảm để bước tiếp qua một cơn mưa.
Đó cũng là một ngày mưa đầu mùa, mưa cứ bất chợt đến làm lòng người khó chịu. Em luôn ghét bị mưa ướt nên em luôn mang theo ô, vì vậy dường như em cũng thấy mình lạc lõng giữa dòng người hối hả trong cơn mưa bất chợt. Bước xuống xe bus và bật lên chiếc ô màu nắng, những ý nghĩ viển vông khiến em không nhận ra có một ánh mắt đã dõi theo mình hồi lâu. Thấy em quay sang, anh chàng ấy mới cất tiếng ái ngại:
- Xin chào! Hình như cô đang có chuyện gì đó, tôi đã đợi cô nãy giờ để đi nhờ ô... hơ hơ!
Cái cười gượng gạo của anh ta khiến em chợt lúng túng, và chỉ biết đáp lại:
- Xin lỗi, anh cũng đi đường này phải không?
- Vâng, vậy làm phiền cô nhé!
Anh ta mỉm cười và tiến tới đỡ lấy chiếc ô từ tay em một cách vô cùng tự nhiên. Một cái chạm khẽ từ một bàn tay ấm nóng khiến em bất giác rụt tay lại.
Người đó cũng sững lại đôi chút rồi lại nhìn lên cây ô và cất tiếng: " Để tôi!"
Em đã đi lặng lẽ bên cạnh một người dưới màn mưa như vậy. Hồi lâu, anh chàng đó bỗng lại nói bâng quơ:
- Tay của cô lạnh thật đấy!
Rồi trên cả quãng đường, không quá xa nhưng người đó nói khá nhiều, cũng cười nhiều, một vẻ rất tự nhiên với một người không quen biết. Giá mà em cũng có thể coi cuộc đời đơn giản như anh ấy - cứ vô tư nói ra bất cứ thứ gì mà mình cảm nhận và mở lòng đón nhận mọi thứ xung quanh mình.
Đôi chân ấy dừng lại trước cửa quán trà, có lẽ trước đó em đã nói là mình sống ở đây. Trước mặt em lại là những bông Dạ yên thảo tím ngày càng ủ rũ. Mưa mang tới cho chúng sức sống tươi tốt rồi sau đó nhấn chìm chúng đến tàn tạ. Nhưng cánh hoa mỏng manh vẫn kiên cường qua được cả mùa mưa, đợi ngày nắng lên sẽ vươn mình trở dậy. Có lẽ em yếu đuối hơn hoa kia, vì em chỉ đợi ngày nắng lên mà không muốn cam chịu những ngày mưa đến. Nhưng mưa thì vẫn cứ lạnh lùng rơi...
Em bước vào trong, người đó khẽ nhìn theo rồi nhìn lên chiếc ô trên tay mình mà lên tiếng, kèm theo là một nụ cười:
"- Tôi có thể mượn nó về chứ? Có lẽ tôi muốn gặp lại cô nên sẽ sớm manh trả lại thôi! Tạm biệt!"
Anh ta quay bước và nhanh chóng ẩn sâu trong màn mưa. Dường như em vẫn chưa khỏi bỡ ngỡ trước một cảm giác thân thuộc kì lạ trước con người lần đầu tiên gặp đó. Và chính sự thật cũng nói lên rằng em và người đó chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau.
Cơn mưa ấy kéo dài âm ỉ suốt hai ngày và anh ấy xuất hiện trước khi nó kịp dứt hẳn, vẫn với cái phong thái bình thản mà tươi vui. Anh ấy đưa trả em cây ô và ngồi xuống một góc vắng người ngay quầy hàng. Em mang ra một ly trà nóng theo yêu cầu, và tay em lại bất giác chạm vào tay người đó khi anh ấy tận tình đỡ lấy tách trà, nó khiến em lúng túng rụt tay lại. Người đó khẽ mỉm cười và uống ly trà trong im lặng. Rồi chính anh ấy lại là người phá vỡ sự lặng im:
"-Kì lạ thật đấy, tay của cô lúc nào cũng lạnh vậy sao?"
Một câu hỏi bất chợt làm em chỉ biết nhìn thẳng vào người đó rồi lại nhìn lên tay mình, có vẻ đúng là như vậy. Nhưng em lại nhận thấy điều khó hiểu, liền cất tiếng hỏi lại:
"- Tại sao anh lại mang trả ô khi trời vẫn đang mưa vậy?"
Anh ấy lại cười gượng:
"- Hihi, như vậy mới lại có thể mượn về chứ! Đúng là trời vẫn chưa tạnh được nhỉ!"
...
Chẳng nhớ rõ người đó nói những gì sau đó, rồi ra về như thế nào, chỉ biết từ hôm đó anh ấy tới đây nhiều, và thường làm không gian nơi đây bớt lạnh lẽo hơn. Những hôm đầu, anh ấy thường bắt chuyện với nhiều người, chủ yếu là khách quen, anh ấy hỏi thăm họ về người chủ quán ngay khi em có mặt ở đó. Nhiều hôm sau đó, em gặp anh ấy nhiều, cũng biết về anh ấy khá nhiều. Em đã khá ngạc nhiên khi biết anh ấy là một nhà văn. Người đó đã nói thích nơi này, vì nó hay mang lại cảm hứng để hoàn thành tác phẩm.
Không biết lúc nào đó, người ấy nói thích em, vì không muốn đôi tay của em lạnh...- Một tình cảm chân thành, nhưng chắc anh cũng hiểu, em không dám đón
nhận.
Cho đến một ngày, một ngày cuối mùa mưa, tức là em đã quen người đó được 3 tháng. Em đang đứng ở bến xe bus đợi một người. Ngoài trời vẫn mưa, mà cơm mưa cuối mùa thường vẫn rất nặng hạt. Phía bên kia đường mọi thứ đã rất mờ nhạt qua màn mưa, và anh ấy đã xuất hiện dần trong đó, với một chiếc áo trắng và một nụ cười tinh nghịch. Hình như em đã thấy cảnh tượng này...
Là khi ấy, em cũng đứng chờ anh dưới cơn mưa.
Anh xuất hiện trong một bộ đồ trắng như đang tỏa sáng giữa sự mù mịt của màn mưa .
Anh đã dầm mưa đến đây sao? Em đã lo lắng nhưng cũng lại thực sự thích thú trước bộ dạng ướt át này của anh, một vẻ gì đó mới mẻ khác hẳn với hình ảnh công tử lịch lãm hằng ngày. Gương mặt thanh tú của anh hiện lên rạng rỡ hơn bao giờ hết, có lẽ đây chính là giây phút mà em đã bị "cảm nắng" ngay giữa trời mưa.
Anh cũng đã thấy em phải không? Anh mỉm cười và khẽ lè lưỡi, trông anh thích thú như một đứa trẻ. Bước chân của anh dần nhẹ nhành tiến đến, một cảm giác bình yên mà ấm áp, và em chỉ muốn nhìn anh mãi như vậy.
Ánh mắt và nụ cười của nah đã đến bên em lâu rồi, chỉ còn đôi chân đó thôi, vài bước ngắn ngủi nữa là em có thể lao vào ôm chầm lấy anh, để cùng bị ướt, để cùng nắm tay anh đi dưới trời mưa. Nhưng cái khoảng cách mà chỉ vài bước chân ấy thực sự lại không ngắn ngủi, dễ dàng đến vậy, nó là khoảng cách mà không bao giờ có thể tiến tới. Tất cả đã trở nên mù mịt chỉ sau một tiếng thét kinh hoàng.
"Kiiiii..iit..."
Tiếng ô tô phanh gấp như cào sâu một vệt dài lên da thịt, em đã hoàn toàn mất mọi cảm giác, giá như lúc đó em có thể nhắm mắt và ngất lịm đi, nhưng lại vẫn cứ tỉnh táo để mà run rẩy trước một màn đen của hiện thực. Chỉ sau một cái chớp mắt, gương mặt anh đã biến mất khỏi ánh nhìn của em, thay vào đó là một thứ gớm giếc, đáng sợ.
Em kinh hãi đưa mắt men theo chiếc xe hơi...Không phải! Không phải như thế! Làm sao lại như thế được! ... Nhưng sự thật là nước mắt của em vẫn không thể ngừng rơi, giống như mưa không ngừng trút xối xả.
Máu...Máu đỏ tươi...
Anh ở đó - giữa đám máu bị mưa làm cho loang lổ, khuôn mặt anh, cơ thể anh chỉ toàn máu đỏ...
Em cố gắng lau đi máu trên mặt anh, em muốn thấy gương mặt thanh tú của anh. Nhưng cơn mưa đáng ghét kia giờ còn khiến cả khuôn mặt của anh cũng trở nên mờ nhạt...
"Aaaaa..aa"
Em chỉ biết hét thất thanh trong vô vọng. Máu từ cơ thể anh vẫn không ngừng chảy, mưa vẫn không ngừng rơi và em thì vẫn không ngừng được nước mắt, giọt nước mắt đau đớn vẫn lăn dài cho tới tận hiện tại... Giờ thì nước mắt em vẫn đang rơi, và phía trước kia là một hình bóng có gì đó vô cùng quen thuộc, và chính cái sự quen thuộc ấy làm em sợ hãi.
Tiếng còi xe vọng lớn làm em bừng tỉnh. Chiếc ô trên tay bất giác rơi xuống đất, em bất giác bỏ lại mọi thứ chạy băng qua đường mà ôm chầm lấy một người vẫn đang mang nụ cười tươi rói kia. Chiếc xe tải một lát sau mới chầm chậm lướt tới.
Có lẽ giờ em đã hiểu cảm giác của chính mình. Em vẫn cứ luôn trốn tránh thứ tình cảm đó, em vẫn luôn sợ hãi mình không đủ can đảm để đón nhận con người đó. Nhưng gờ em lại sợ người đó sẽ lại bị cướp mất đi ngay trước mặt mình, giống như anh! Em hiểu em đã mất anh một lần, và em sẽ không lại để mất anh ấy!
Em biết chắc chắn anh cũng đang mỉm cười! Liệu có phải chính anh đã mang người có đôi tay ấm áp ấy đến bên em? Anh hãy cứ an lòng vì em hứa mình sẽ sống thật tốt!
...Mùa mưa kết thúc, bên em giờ đã có một người luôn khiến em mỉm cười. Và trước mắt em là những ngày nắng đẹp, và trong nắng em vẫn thường thấy nụ cười mang vẻ yên bình của anh.
Anh ấy cũng đã hoàn thành tác phẩm mới của mình, cuốn truyện mang tên "Và nắng sẽ lên" dành tặng cho một người, và những người vô tình bị nhấn chìm trong những cơn mưa thầm lặng...
Theo Truyen Ngan
Đừng đau khổ vì một người vô tình với mình... Đừng trao trái tim mình cho ai làm chủ, đừng để ai bóp nghẹt trái tim em. Trái tim em là để sống để yêu chứ không phải để đựng chứa đau buồn em ạ. Một hình mẫu lí tưởng lại làm em đau khổ cùng cực đến thế thì em mạnh dạn vứt bỏ đi nào! ảnh minh họa Em đang ở...