Người vợ quá đặc biệt
Anh cũng không dám nói sự thật với bố mẹ và gia đình, vì sợ mọi người lại lo lắng cho anh, thậm chí còn căm ghét vợ anh…
Vợ có lẽ là người đặc biệt nhất mà anh từng biết. Em cần mẫn, lặng lẽ chăm sóc anh và các con, không kêu ca phiền trách. Vậy mà chính em lại có thể dằn lòng bỏ rơi gia đình mình.
Anh biết, anh đã sai. Lúc vợ chồng mình mới lấy nhau, có con nhỏ, anh đã không giúp gì nhiều cho em, anh chỉ mải lo gây dựng sự nghiệp, đi công tác triền miên. Anh nghĩ đơn giản là ở nhà đã có em lo lắng, chăm sóc con cái, anh sẽ tập trung xây dựng kinh tế vững chắc. Vợ chồng mình không thể cứ chạy ăn từng bữa, lúc thiếu đói lại xin trợ giúp của gia đình 2 bên. Anh đã lao vào làm ngày, làm đêm, có ngày không có giây phút nào để hỏi đến con cái, tất cả anh dồn hết trọng trách cho em.
Có thể áp lực cuộc sống, công việc quá nặng nề, em đã không thể vượt qua. Đến nỗi, khi anh nhận ra sự thay đổi của em và muốn quay về cùng em vun vén hạnh phúc gia đình thì đã muộn. Em tìm người giúp việc chăm lo con cái, nhà cửa rồi đi 1 tỉnh xa xin việc làm và thuê nhà sống 1 mình ở đó. Anh đã tìm đủ mọi cách để kéo em về. Anh đã mua và học nấu những món vợ thích ăn, tổ chức những chuyến du lịch nhỏ của gia đình để hâm nóng lại tình cảm vợ chồng, nhưng kết thúc mấy ngày đi chơi ấy, vợ lại biến mất…
Có lúc con ốm, sốt cao, anh gọi em về vì con đòi mẹ, nhưng em lại bảo, anh cứ mua thuốc cho con uống khắc khỏi ngay. Em thờ ơ với tình cảm 3 bố con dành cho em, em cũng bỏ ngoài tai tất cả những lời đàm tiếu bên ngoài, chỉ lo sống cho bản thân mình, có thời gian rảnh thì em tán gẫu trên mạng. Anh đã tự tra vấn mình rất nhiều rằng tại sao anh yêu em nhiều đến thế, các con cần em đến thế, mà em vẫn không về với bố con anh?
Có lần, con hỏi anh: Bố ơi, bao giờ mẹ về với bố con mình? Anh bảo, 2 con ngoan, vài hôm nữa mẹ sẽ về. Nhiều đêm nhớ em không ngủ được, anh đã hút liên tục hết 3 bao thuốc, dù anh là người không thích hút thuốc. Anh đã ghen, đã đau đớn lắm khi tưởng tượng rằng em đang ở bên người khác, mà không phải trong vòng tay anh? Anh không dám khóc vì sợ các con tỉnh giấc, dù nước mắt vẫn ướt nhèm cánh tay áo. Anh đã ngã quỵ và chìm đắm trong nỗi cô đơn, thất vọng tràn trề về em.
Video đang HOT
Anh đã nghĩ phải mang con về quê gửi ông bà, phải dở dang công việc, vì đầu óc lúc nào cũng mông lung, không biết phải bắt đầu từ đâu, kết thúc chỗ nào. Anh cũng không dám nói sự thật với bố mẹ và gia đình, vì sợ mọi người lại lo lắng cho anh, thậm chí còn căm ghét vợ anh. Có thời gian, anh thường về nhà trong trạng thái say xỉn, ngất ngưởng lên lầu rồi ngã gục xuống giường với mùi rượu bia nồng nặc trước sự thất kinh, sợ hãi của 2 con. Trong tâm trí anh lúc ấy, loáng thoáng nhớ rằng, anh đã làm con sợ. Sau hôm đó, anh tự động viên mình, anh không thể gục ngã vì em, vì bên anh còn có bố mẹ, bạn bè và đặc biệt còn 2 con xinh đẹp, thông minh của chúng ta, tạm thời anh sẽ gánh trách nhiệm “gà trống nuôi con”.
Là một thằng đàn ông trụ cột trong nhà, là con trưởng của dòng họ Trần, anh lại là người có học đàng hoàng so với nhiều chúng bạn ở quê, bố mẹ, họ hàng và 3 đứa em ở quê nhà đang kỳ vọng, trông đợi ở anh rất nhiều, anh không thể vì vợ mà đánh mất tất cả. Và anh phải là chỗ dựa vững chắc cho 2 con khi chúng đã thiệt thòi vì thiếu vắng tình mẹ. Cùng với thời gian, anh quen dần với vai trò của người vừa làm bố, vừa làm mẹ. Các con giờ đã tự giác hơn trong mọi sinh hoạt của gia đình, ăn, học, ngủ, chơi đều có giờ giấc.
Đôi lúc trong đường đời, anh cũng gặp những cô gái trẻ cảm mến và khâm phục anh, nhưng không gì bằng hình ảnh em nức nở ôm 2 con vào lòng chiều chủ nhật ấy. Bố mẹ cũng đã kể cho anh nghe về quyết tâm của em chuyển hóa anh. Cám ơn người vợ đặc biệt của anh.
Theo VNE
Làm sao tôi có thể quay về?
Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được.
"Về ngay, mày mà không về thì đừng có trách. Tao sẽ đánh cho mày không còn biết tên họ mày luôn. Con Lan kia, mày có nghe không hử"- anh gào lên trong điện thoại. Tôi cúp máy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi về làm vợ Tùng, tôi dám làm điều đó.
Chúng tôi cưới nhau đã 13 năm và có với nhau 2 mặt con. Nhưng trong suốt thời gian ấy, cái gọi là hạnh phúc thật là ngắn ngủi. Có lẽ lúc đó do mới cưới nên tôi cảm thấy việc đi đâu cũng có người đón đưa, làm gì cũng có người hỏi han, nói gì cũng có người chăm chú nghe, ăn mặc gì cũng có người xăm soi góp ý, đi đâu lâu một chút đã có người cằn nhằn... là hạnh phúc. Đâu có ai được chồng quan tâm, cưng thương như mình? Ngày đó tôi nghĩ vậy.
Nhưng chỉ được chừng 1 năm là tôi bắt đầu thấy ngộp với sự chăm sóc ấy. Tôi phản ứng. Hậu quả là tôi đã đón nhận cái tát tai đầu tiên của cuộc hôn nhân. Lúc đó tôi sững sờ, tôi thất vọng, nhưng rồi tôi vẫn phải tiếp tục sống với anh vì con và vì chính bản thân tôi.
Có người bảo do anh yêu quá nên ghen. Có người bảo vì anh già mà cưới vợ trẻ nên phải canh chừng không thằng khác cuỗm mất. Còn anh thì bảo: "Đàn bà con gái bây giờ ghê lắm. Không thấy báo chí đăng đầy đó sao?". Tôi bảo: "Yêu nhau thì phải tin nhau. Nếu không yêu thì làm sao mà sống với nhau cho được?". Anh lại nói: "Đừng nói chuyện tình yêu hay niềm tin ở đây. Mọi thứ đều có thể thay đổi. Anh không muốn sau này người ta nói mình mất bò mới lo làm chuồng".
Lần thứ hai anh đánh tôi là hôm công ty tổ chức liên hoan cuối năm. Vui quá nên tôi về muộn. Nói là muộn nhưng cũng chưa đến 9 giờ tối. Anh không nói không rằng, vừa mở cửa đã tát như trời giáng khiến tôi lảo đảo. Sau đó anh nói một thôi một hồi về những loại đàn bà hư thân, mất nết bỏ chồng con đi tìm niềm vui bên ngoài. Anh nói và bắt tôi phải ngồi nghe. Mãi đến khi chiếc răng bị gãy khiến tôi ngậm một họng máu ộc ra ướt cả áo anh mới cho tôi đứng lên...
Tôi thật sự không hiểu vì sao anh lại cư xử như vậy. Ngày mới biết anh, tôi xem anh là thần tượng, là hình mẫu người đàn ông lý tưởng. Với sự cách biệt tuổi tác như vậy, tôi thấy anh thật chững chạc, vững chãi, đáng tin cậy. Chính vì vậy, khi anh ngỏ lời yêu và muốn cưới tôi, tôi đã chẳng ngần ngại nhận lời. Tôi đâu biết phía sau người đàn ông thành đạt ấy là một kẻ vũ phu, gia trưởng đến mức chính tôi đôi lúc cũng không tin được.
Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được (Ảnh minh họa)
Tôi nhớ có lần mẹ tôi đột ngột ghé thăm, thấy mắt tôi tím bầm, bà hốt hoảng: "Con sao vậy?". Tôi nói dối bị ngã xe. Rồi có lần thằng em tôi ghé chơi cũng ngay lúc tôi vừa bị đánh thâm tím mặt mày. Lần này thì tôi không thể nói dối. Nghe xong, em tôi tức tối: "Để em đập thằng chả một trận". Tôi năn nỉ em đừng manh động vì dù sao thì đó cũng là chồng tôi, anh rể của em. Vậy là nó cho qua nhưng từ đó cứ gầm ghè.
Trận đòn mà tôi đau nhất là khi tôi vừa có thai đứa thứ hai được 3 tháng. Biết mình có thai nhưng tôi không nói với anh vì nghĩ chuyện ly hôn chắc chỉ còn tính từng ngày. Hôm đó tôi mệt nên không đi chợ. Bữa tối tôi mua đồ ăn sẵn ngoài tiệm về. Vừa trông thấy tôi bày biện các thứ lên bàn, anh đã bật dậy nắm tóc, vặn ngược cổ tôi ra sau: "Tao mà phải ăn những thứ này hả? Mày chết đi".
Nói rồi anh lắc mạnh xô tôi đập đầu vô tường. Rồi thì đấm, đá liên tục cho đến khi tôi không còn kêu la, không còn cử động. Lần đó tôi cứ nghĩ cái thai trong bụng không thể nào còn sống sót trước trận đòn tàn bạo ấy. Vậy mà con tôi vẫn sống.
Giờ nó đã được 6 tuổi. Còn đứa đầu đã 12 tuổi. Mỗi lần tôi bị đánh, hai đứa nhỏ lại hoảng loạn. Đứa lớn không học được, còn đứa nhỏ thì một tiếng động mạnh cũng làm nó sợ. Đến nước này thì tôi không thể tiếp tục. Nhân bữa thấy anh vui vẻ, tôi đặt vấn đề: "Mình ly dị đi anh. Thật sự em không muốn tiếp tục cuộc sống này nữa. Có thể là em không làm tròn bổn phận, không mang lại hạnh phúc cho anh. Ly dị rồi anh kiếm người khác, có thể là sẽ hạnh phúc hơn là sống với em...".
Khi nói những điều này, tôi đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng một trận đòn bất thần từ anh. Thế nhưng thật lạ. Anh chẳng hề động tay, động chân mà chỉ im lặng hút thuốc. Anh hút hết điếu này đến điếu khác, sau đó bỏ vào phòng riêng.
Hôm sau tôi đưa các con về ngoại. Nhân lúc anh đi làm, tôi thu dọn đồ đạc, viết đơn ly hôn để sẵn rồi gọi điện cho anh. Những ngày đầu anh im lặng nhưng sang đến ngày thứ ba thì anh gọi điện và bắt đầu mắng chửi. Sau đó anh đến tận công ty của tôi để tìm. Bảo vệ không cho vào, anh đứng ngay cửa chửi mắng. Đến lúc ấy bạn bè tôi mới té ngửa: Không ngờ tôi có một người chồng vũ phu, thô tục như vậy!
Hôm đó và những hôm sau, em tôi phải đưa đón và nhờ bạn bè ở công ty bảo vệ "hộ tống" tôi đi làm."Chị thành VIP rồi nghen"- em tôi đùa cho tôi đỡ căng thẳng. Tôi bảo nó: "Chị sắp chết ngộp tới nơi rồi. Nếu anh ấy không ký đơn ly dị thì sao?". Em bảo không ký cũng được, tôi cứ đơn phương gởi đơn ra tòa. Nếu cần mọi người sẽ làm chứng cho tôi trước tòa về việc tôi đã bị bạo hành mười mấy năm nay.
Tôi đã gởi đơn ra tòa. Khi được tòa mời lên lấy lời khai về, anh đã gọi điện năn nỉ tôi rút đơn, năn nỉ tôi quay về nhà. Khi tôi vẫn khăng khăng giữ nguyên quyết định, anh chuyển sang chửi mắng và dọa sẽ đón đường "đánh cho mày không còn biết tên họ mày luôn".
Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được. Vậy thì làm sao tôi có thể quay về? Nhưng không quay về thì liệu con đường trước mặt mẹ con tôi có hết chông gai hay không?
Theo VNE
Căm hận vì bạn trai lén lút cưới vợ Anh bảo bị vô sinh khiến tôi khóc như mưa, rồi anh lừa tôi chuyện nhà nghèo làm rẫy trong khi anh làm công trình lương cao. Tôi năm nay 27 tuổi, đang làm việc tại Đà Nẵng. Tôi từng đọc rất nhiều câu chuyện, thấy mỗi người một hoàn cảnh. Riêng tôi, sau một thời gian cũng đã vơi bớt phần nào...